Cái này lại để cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục vô cùng khinh bỉ, ngay ngắn dựng ngón giữa lên.
Võ Thuật chính là điển hình của loại làm kỷ nữ còn muốn bia trinh tiết.
- Mạnh Nữ Thần?
Trần Thanh Đế lắc đầu, trước kia hắn tới lớp một lần. Mà Mạnh Nữ Thần bởi vì có việc, chưa có tới, nên nhân vật nam chính trong sự kiện dã chiến, Chu Phàm Khoa kia hỗ trợ thay thế.
Cuối cùng, Chu Phàm Khoa còn không biết sống chết tìm Trần đại thiếu phiền toái.
- Trần Thanh Đế, ngươi cũng nên cẩn thận.
Chu Trướng ngồi ở vị trí phía trước, hạ giọng nói:
- Mạnh Nữ Thần rất nghiêm khắc đấy.
- Không có người sẽ bỏ qua Nữ Thần không nhìn, trốn tiết của Mạnh Nữ Thần, ngươi là duy nhất từ trước đến nay.
Chu Trướng cười hắc hắc nói :
- Khai giảng lâu như vậy, ngươi ngay cả một tiết của Mạnh Nữ Thần cũng không có lên, đây quả thực là không đem Mạnh Nữ Thần để vào mắt. Đừng trách huynh đệ ta không có nhắc nhở ngươi, nữ nhân a, nhất là nữ nhân cấp bậc Nữ Thần, là thù rất dai a.
Kỳ thật ý tứ của Chu Trướng rất đơn giản, nữ nhân xinh đẹp đều là một loại động vật kỳ quái.
Người khác thậm chí nghĩ nhìn nhiều Mạnh Nữ Thần một chút, không muốn trốn tiết của Mạnh Nữ Thần, mà Trần Thanh Đế lại đi ngược lại, một tiết cũng không có đến qua.
Cái này làm cho Mạnh Nữ Thần, có một cảm giác bị Trần Thanh Đế bỏ qua dung mạo của nàng.
Loại cảm giác này vừa xuất hiện, Nữ Thần cũng sẽ trở nên phi thường đáng sợ.
- Lộp bộp, lộp bộp...
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót vô cùng có quy luật, dẫm trên mặt đường vang lên.
- Đã đến...
Chu Trướng, Võ Thuật, Trịnh Lục, ngay ngắn hít sâu một hơi, ánh mắt quyết đoán quăng về phía ngoài cửa, hy vọng có thể là người đầu tiên nhìn thấy Mạnh Nữ Thần.
Nương theo thanh âm đi đường không ngừng tiếp cận, một thiếu nữ dáng người cao gầy đầy đặn, mang giày cao gót màu trắng, váy ngắn màu đen, trên người mặc áo sơmi màu trắng, cổ áo hình chữ V, khoảng 24-25 tuổi đi vào phòng học.
Dáng người thiếu nữ rất tốt, rất có trùng kích lực, nói là dáng người ma quỷ cũng không đủ. Một cặp nhũ hoa trước ngực, thật sự là rất đầy đặn, xuyên thấu qua áo sơmi, mơ hồ có thể chứng kiến làn da trắng mịn.
Nàng, là Mạnh Nữ Thần, Mạnh Ngưng Tuyết.
- Cái dáng người này, thật đúng là có lực trùng kích.
Trần Thanh Đế liếc nhìn Mạnh Ngưng Tuyết, trong lòng run lên, âm thầm lắc đầu không thôi:
- Ăn mặc như vậy, không phải muốn câu dẫn đệ tử phạm tội sao?
Mạnh Ngưng Tuyết rất gợi cảm, dáng người rất tốt, da thịt cũng rất trắng, rất tinh tế tỉ mỉ.
Nếu như là Trần đại thiếu trước kia, gặp được Mạnh Ngưng Tuyết. Mặc kệ bối cảnh Mạnh Ngưng Tuyết như thế nào, cái kia tuyệt đối sẽ nghĩ tất cả biện pháp, nhất định phải lấy tới tay.
Mang nàng lên giường mà làm thịt.
Khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, lực hấp dẫn như vậy, thật sự là quá cường liệt. Ngay cả Trần Thanh Đế cũng nhịn không được có chút động tâm, chớ nói chi là Trần đại thiếu trước kia.
Mạnh Ngưng Tuyết đi vào phòng học, ánh mắt quét qua trong lớp, cuối cùng rơi vào trên người Trần Thanh Đế.
Chứng kiến Mạnh Ngưng Tuyết nhìn qua, Trần Thanh Đế mỉm cười, nhìn nàng nhẹ gật đầu, xem như bắt chuyện. Ở trên mặt Trần đại thiếu, không có bất kỳ biến hóa.
- Oa... Mạnh Nữ Thần nhìn ta, nàng... nàng vậy mà nhìn ta rồi.
Chu Trướng ở trong lòng hưng phấn hò hét, đồng dạng, ở trong lòng Trịnh Lục cùng Võ Thuật cũng hò hét.
Ba tên này, chỉ cần là Mạnh Ngưng Tuyết nhìn qua khu vực của bọn hắn, bọn hắn đều sẽ cho rằng, Mạnh Ngưng Tuyết là nhìn bọn hắn, chú ý bọn hắn.
Đợi sau khi tan học, ba gia hỏa này, nhất định sẽ đấu tranh sống chết, tranh xem là Mạnh Ngưng Tuyết nhìn ai.
Đương nhiên, bởi vì loại tranh đấu này, sẽ để cho cảm tình ở giữa bọn hắn, trong lúc vô hình không ngừng tăng lên.
- Trần Thanh Đế?
Mạnh Ngưng Tuyết dùng ngữ khí có chứa một tia nghi vấn, nói ra. Nhưng trong lòng đối với Trần Thanh Đế cảm thấy rất ngạc nhiên, đồng thời cũng rất oán niệm.
Ngươi từ khai giảng đến bây giờ, cũng không có đến một tiết của ta cũng thôi. Ngươi là chưa thấy qua ta, cho nên mới trốn học, cái này ta có thể nhẫn.
Nhưng mà, ngươi bây giờ đã đến, cũng nhìn được ta, lại chỉ là nhẹ gật đầu, lộ ra vẻ mĩm cười, cứ như vậy xong việc sao?
Ngươi chẳng lẽ không phát hiện, mấy người Chu Trướng nguyên một đám là dạng gì sao? Tuy bộ dáng kia của bọn hắn, để cho ta cảm thấy rất chán ghét, rất phiền chán. Bất quá, ta cũng đã quen.
Mạnh Ngưng Tuyết có cảm giác bị thất bại.
Nữ nhân a, bản thân chính là một loài động vật kỳ quái.
- Vâng.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, chỉ nói ra một chữ.
- Oa kháo... Người ta là nhìn Trần Thanh Đế, không phải nhìn chúng ta. Nãi nãi, cái này không cần phải tranh, đến cùng Mạnh Nữ Thần là nhìn ai rồi.
- Bất quá, xem Trần Thanh Đế cũng rất bình thường. Dù sao, hắn cho tới bây giờ cũng không chơi qua tiết của Mạnh Nữ Thần. Hắn đã đến, Mạnh Nữ Thần hỏi thoáng một phát, cũng là phi thường tất yếu.
Chu Trướng, Trịnh Lục cùng với Võ Thuật, ngay ngắn sinh ra cách nghĩ đồng dạng, đều tự an ủi lấy bản thân a.
Đồng thời cũng đều nhao nhao thầm nghĩ: sớm biết như vậy ta cũng không đi học, có thể có loại đãi ngộ này, lão tử sẽ không tới rồi.
- Mấy ngày khai giảng nay, vì sao em không đến trường học?
Mạnh Ngưng Tuyết chứng kiến Trần Thanh Đế trấn định như vậy, cảm giác bị thất bại trong lòng càng thêm mãnh liệt, đạp bước chân, đi tới Trần Thanh Đế.
Những nơi đi qua, đều lưu lại một mùi thơm ngát nhàn nhạt.
- Hấp!
Khi Mạnh Ngưng Tuyết đi tới bên người Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế hít sâu mùi thơm ngát nhàn nhạt từ trên người Mạnh Ngưng Tuyết thoáng một phát, lộ ra biểu lộ rất say mê.
- Mùi thơm của cơ thể cô, rất thơm.
Trần Thanh Đế nhíu mày, mỉm cười nói:
- Trước kia em có tới một lần, bất quá, cô lại chưa có tới. Sau đó bởi vì một sự tình chậm trễ, cái này để cho em cảm thấy rất tiếc nuối.
- Lợi hại, Trần Thanh Đế quả nhiên lợi hại, cũng dám ở trước mặt mọi người đùa giỡn Mạnh Nữ Thần, thật sự là lợi hại rối tinh rối mù. Con mẹ nó, quả thực là thần tượng a.
Võ Thuật chính là điển hình của loại làm kỷ nữ còn muốn bia trinh tiết.
- Mạnh Nữ Thần?
Trần Thanh Đế lắc đầu, trước kia hắn tới lớp một lần. Mà Mạnh Nữ Thần bởi vì có việc, chưa có tới, nên nhân vật nam chính trong sự kiện dã chiến, Chu Phàm Khoa kia hỗ trợ thay thế.
Cuối cùng, Chu Phàm Khoa còn không biết sống chết tìm Trần đại thiếu phiền toái.
- Trần Thanh Đế, ngươi cũng nên cẩn thận.
Chu Trướng ngồi ở vị trí phía trước, hạ giọng nói:
- Mạnh Nữ Thần rất nghiêm khắc đấy.
- Không có người sẽ bỏ qua Nữ Thần không nhìn, trốn tiết của Mạnh Nữ Thần, ngươi là duy nhất từ trước đến nay.
Chu Trướng cười hắc hắc nói :
- Khai giảng lâu như vậy, ngươi ngay cả một tiết của Mạnh Nữ Thần cũng không có lên, đây quả thực là không đem Mạnh Nữ Thần để vào mắt. Đừng trách huynh đệ ta không có nhắc nhở ngươi, nữ nhân a, nhất là nữ nhân cấp bậc Nữ Thần, là thù rất dai a.
Kỳ thật ý tứ của Chu Trướng rất đơn giản, nữ nhân xinh đẹp đều là một loại động vật kỳ quái.
Người khác thậm chí nghĩ nhìn nhiều Mạnh Nữ Thần một chút, không muốn trốn tiết của Mạnh Nữ Thần, mà Trần Thanh Đế lại đi ngược lại, một tiết cũng không có đến qua.
Cái này làm cho Mạnh Nữ Thần, có một cảm giác bị Trần Thanh Đế bỏ qua dung mạo của nàng.
Loại cảm giác này vừa xuất hiện, Nữ Thần cũng sẽ trở nên phi thường đáng sợ.
- Lộp bộp, lộp bộp...
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót vô cùng có quy luật, dẫm trên mặt đường vang lên.
- Đã đến...
Chu Trướng, Võ Thuật, Trịnh Lục, ngay ngắn hít sâu một hơi, ánh mắt quyết đoán quăng về phía ngoài cửa, hy vọng có thể là người đầu tiên nhìn thấy Mạnh Nữ Thần.
Nương theo thanh âm đi đường không ngừng tiếp cận, một thiếu nữ dáng người cao gầy đầy đặn, mang giày cao gót màu trắng, váy ngắn màu đen, trên người mặc áo sơmi màu trắng, cổ áo hình chữ V, khoảng 24-25 tuổi đi vào phòng học.
Dáng người thiếu nữ rất tốt, rất có trùng kích lực, nói là dáng người ma quỷ cũng không đủ. Một cặp nhũ hoa trước ngực, thật sự là rất đầy đặn, xuyên thấu qua áo sơmi, mơ hồ có thể chứng kiến làn da trắng mịn.
Nàng, là Mạnh Nữ Thần, Mạnh Ngưng Tuyết.
- Cái dáng người này, thật đúng là có lực trùng kích.
Trần Thanh Đế liếc nhìn Mạnh Ngưng Tuyết, trong lòng run lên, âm thầm lắc đầu không thôi:
- Ăn mặc như vậy, không phải muốn câu dẫn đệ tử phạm tội sao?
Mạnh Ngưng Tuyết rất gợi cảm, dáng người rất tốt, da thịt cũng rất trắng, rất tinh tế tỉ mỉ.
Nếu như là Trần đại thiếu trước kia, gặp được Mạnh Ngưng Tuyết. Mặc kệ bối cảnh Mạnh Ngưng Tuyết như thế nào, cái kia tuyệt đối sẽ nghĩ tất cả biện pháp, nhất định phải lấy tới tay.
Mang nàng lên giường mà làm thịt.
Khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, lực hấp dẫn như vậy, thật sự là quá cường liệt. Ngay cả Trần Thanh Đế cũng nhịn không được có chút động tâm, chớ nói chi là Trần đại thiếu trước kia.
Mạnh Ngưng Tuyết đi vào phòng học, ánh mắt quét qua trong lớp, cuối cùng rơi vào trên người Trần Thanh Đế.
Chứng kiến Mạnh Ngưng Tuyết nhìn qua, Trần Thanh Đế mỉm cười, nhìn nàng nhẹ gật đầu, xem như bắt chuyện. Ở trên mặt Trần đại thiếu, không có bất kỳ biến hóa.
- Oa... Mạnh Nữ Thần nhìn ta, nàng... nàng vậy mà nhìn ta rồi.
Chu Trướng ở trong lòng hưng phấn hò hét, đồng dạng, ở trong lòng Trịnh Lục cùng Võ Thuật cũng hò hét.
Ba tên này, chỉ cần là Mạnh Ngưng Tuyết nhìn qua khu vực của bọn hắn, bọn hắn đều sẽ cho rằng, Mạnh Ngưng Tuyết là nhìn bọn hắn, chú ý bọn hắn.
Đợi sau khi tan học, ba gia hỏa này, nhất định sẽ đấu tranh sống chết, tranh xem là Mạnh Ngưng Tuyết nhìn ai.
Đương nhiên, bởi vì loại tranh đấu này, sẽ để cho cảm tình ở giữa bọn hắn, trong lúc vô hình không ngừng tăng lên.
- Trần Thanh Đế?
Mạnh Ngưng Tuyết dùng ngữ khí có chứa một tia nghi vấn, nói ra. Nhưng trong lòng đối với Trần Thanh Đế cảm thấy rất ngạc nhiên, đồng thời cũng rất oán niệm.
Ngươi từ khai giảng đến bây giờ, cũng không có đến một tiết của ta cũng thôi. Ngươi là chưa thấy qua ta, cho nên mới trốn học, cái này ta có thể nhẫn.
Nhưng mà, ngươi bây giờ đã đến, cũng nhìn được ta, lại chỉ là nhẹ gật đầu, lộ ra vẻ mĩm cười, cứ như vậy xong việc sao?
Ngươi chẳng lẽ không phát hiện, mấy người Chu Trướng nguyên một đám là dạng gì sao? Tuy bộ dáng kia của bọn hắn, để cho ta cảm thấy rất chán ghét, rất phiền chán. Bất quá, ta cũng đã quen.
Mạnh Ngưng Tuyết có cảm giác bị thất bại.
Nữ nhân a, bản thân chính là một loài động vật kỳ quái.
- Vâng.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, chỉ nói ra một chữ.
- Oa kháo... Người ta là nhìn Trần Thanh Đế, không phải nhìn chúng ta. Nãi nãi, cái này không cần phải tranh, đến cùng Mạnh Nữ Thần là nhìn ai rồi.
- Bất quá, xem Trần Thanh Đế cũng rất bình thường. Dù sao, hắn cho tới bây giờ cũng không chơi qua tiết của Mạnh Nữ Thần. Hắn đã đến, Mạnh Nữ Thần hỏi thoáng một phát, cũng là phi thường tất yếu.
Chu Trướng, Trịnh Lục cùng với Võ Thuật, ngay ngắn sinh ra cách nghĩ đồng dạng, đều tự an ủi lấy bản thân a.
Đồng thời cũng đều nhao nhao thầm nghĩ: sớm biết như vậy ta cũng không đi học, có thể có loại đãi ngộ này, lão tử sẽ không tới rồi.
- Mấy ngày khai giảng nay, vì sao em không đến trường học?
Mạnh Ngưng Tuyết chứng kiến Trần Thanh Đế trấn định như vậy, cảm giác bị thất bại trong lòng càng thêm mãnh liệt, đạp bước chân, đi tới Trần Thanh Đế.
Những nơi đi qua, đều lưu lại một mùi thơm ngát nhàn nhạt.
- Hấp!
Khi Mạnh Ngưng Tuyết đi tới bên người Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế hít sâu mùi thơm ngát nhàn nhạt từ trên người Mạnh Ngưng Tuyết thoáng một phát, lộ ra biểu lộ rất say mê.
- Mùi thơm của cơ thể cô, rất thơm.
Trần Thanh Đế nhíu mày, mỉm cười nói:
- Trước kia em có tới một lần, bất quá, cô lại chưa có tới. Sau đó bởi vì một sự tình chậm trễ, cái này để cho em cảm thấy rất tiếc nuối.
- Lợi hại, Trần Thanh Đế quả nhiên lợi hại, cũng dám ở trước mặt mọi người đùa giỡn Mạnh Nữ Thần, thật sự là lợi hại rối tinh rối mù. Con mẹ nó, quả thực là thần tượng a.
/878
|