Chương 406:
Ngay khi Thẩm Ngọc Hiên định mắng anh ta, Lâm Vũ đã năm lấy anh và hướng về phía cháu trai Vạn Sĩ Linh thản nhiên nói: “Chúng tôi chính là muốn khám bệnh, vậy mà khám cũng không xong, giá thuôc cao gấp đôi không nói, liều lượng thuốc lại có tình tăng gập đôi, kiêm tiên cũng không nên kiêm như thế chứ? Tưởng chừng giống như là bốc lột đến tận xương tủy vậy!”
“Ông nói cái gì? Ai có ý tăng gấp đôi liều lượng thuốc?” Cháu trai Vạn Sĩ Linh lập tức chỉ vào Lâm Vũ hét lớn, “Mẹ nó còn nói mò, lão tử cắt lưỡi ông!”
Cậu ta là Vạn Hiêu Xuyên, là cháu ruột của Vạn Sĩ Linh, từ nhỏ đã theo ông nội học y thuật, ông nội anh ta y thuật không học được bao nhiêu, ngược lại tính kiêu căng ngạo mạn thì học được không ít.
“Thật sao? Liều lượng tăng gấp đôi?
Uống chết người thì lâm sao?”
“Đúng vậy, thuốc thì cũng có ba phần độc, tăng nhiều như thế, nhất định sẽ có chuyện đấy!”
“Đây là y quán gì thế, danh y cũng không thê lừa gạt người nhử vậy chứ?”
“Không thể nào, đây là thần y nỗi tiêng kinh thành đó.”
Sau khi nghe Lâm Vũ nói thì các bệnh nhân đang đứng xêp hàng đều sốc và bắt đầu bàn tán.
“Mẹ nó, ông vu khống Thiên Thực Đường. của chúng tôi, tôi giết chết ông!”
Vạn Hiệu Xuyên bị lời bán tán của những người xung quanh chọc giận, lập tức câm băng ghê lên muôn khiêu chiến với Lâm Vũ.
“Hiểu Xuyên!”
Vạn Sĩ Linh lập tức gọi cậu ta, nhìn Lâm Vũ với hai con mắt long lanh và hỏi: “Chàng trai trẻ, cậu là ai, dựa vào đâu cậu nói liều lượng thuốc của tôi tăng gâp đôi?”
“Không giấu gì ông, tôi cũng là một bác sĩ Trung y.” Vẻ mặt Lâm Vũ nhìn Vạn Sĩ Linh không được tự nhiên.
Anh thực ra vô cùng tức giận về việc Vạn Sĩ Linh tăng thêm liêu lượng thuốc, tuy nhiên thì cũng không định ra tay xử lý, nhưng thái độ vừa rôi của Vạn Hiểu Xuyên quá kiêu ngạo, nên anh cũng không ngân ngại mà vạch trần thủ đoạn bịp bợm của Vạn Sĩ Linh.
Trung y vốn dĩ đã suy thoái, kết quả là một “ngự y” với trình độ y thuật cao như Vạn Sĩ Linh lại lợi dụng y thuật vơ vét mồ hôi nước mất của mọi người, quả thật là làm tồn hại đến danh tiêng của y học Trung Quốc, chẳng trách người tin tưởng Trung y ngày càng Ít.
“Cậu cũng là bác sĩ? Vạn Sĩ Linh nhìn anh có chút khinh bỉ, “Còn là Trung y?
Cả nhà đọc tiếp trên app truyện hola nhé! Một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch cũng dám tự xưng là Trung y?”
Ngay khi giọng nói của ông ta vừa dứt, cả đảm bệnh nhân đang xếp hàng đợi đột nhiên bật cười. Dù họ không hiểu gÌ VỆ y học nhưng họ đều biết răng muốn thành công trong lĩnh vực y học của Trung Quộc cũng phải năm mươi, sáu mươi tuổi. Dù cho là thần y Vạn Sĩ Linh cũng phải bón mưoi tám tuổi mới có thê nổi tiếng.
ˆY thuật không liên quan gì đến tuổi tác.” Đối mặt với những lời giêu cợt của mọi người, Lâm Vũ tỏ về bình thản, “Nếu tôi không. hiểu về y học, làm sao tôi có thẻ chỉ ra rằng liều lượng của ông tăng. gấp. đôi? Giống như vị đại ca ban nãy, rõ ràng là chỉ cân uông thuốc một tháng sẽ khỏi, nhưng g ông lại lừa uông đên ba tháng…
“Láo xược! Cái gì mà nói tôi để anh ta uống ba tháng, tôi là hốt thuốc đúng theo bệnh tình!” Vạn Sĩ Linh lạnh lùng ngắt lời anh, trầm giọng nói: “Cậu có biết anh ta mắc bệnh gì không mà dám ở đây ăn nói lung tung?”
“Anh ta là bị nhiễm phong hàn…”
“Phí lời, tôi vừa nãy đã nói rồi!”
“Nếu tôi đoán không lâm, triệu chứng của vị đại ca này hắn là tức ngực, khó thở, thở hồn hền, hoa mắt, trúng gió?” Lâm Vũ quay lại nhìn người đàn ông trung niên hỏi.
/534
|