Chương 366:
“Tích Liên, mời!”
Hà lão gia không thể nào ngồi yên trên ghê, ông đứng dậy và từ từ đi tới lối đi giữa, ra hiệu cho Số Tích Liên nói tiệp.
Sở Tích Liên thấy ông nghiêm túc như vậy, không khỏi có chút căng, thẳng, ông ta và Hỉ Tử Cầm có thể làm càn, nhưng với Hà lão gia thì còn lâu mới dám, vội vàng cười cười nói: “Bác trai, kỳ thực thì chuyện này cháu cũng chỉ nghe đồn thôi, là tin đồn, nhưng mà độ…
“Không sao, cháu có thê nói, lão già ta tuy răng có chút hồ đồ, nhưng cũng may là ta có thê phân biệt đúng sai.
Hà lão gia chắp tay sau lưng đi tới.
“Chính là như vậy, bác cũng biết đứa nhỏ được vớt lên từ Thanh Hải năm đó chưa xét nghiệm ADN, chỉ giống Nhị thiếu gia vê bộ dáng và quân áo, cho nên có người suy đoán, người chết không phải là Nhị thiếu gia.” Sở Tích Liên thành thật trả lời.
“Đúng vậy, dung mạo và làn da của đứa trẻ vôn dĩ không phải hình dạng đó, có thể trùng hợp quần áo giống nhau, nhưng chiếc vòng bạc trên tay đứa trẻ quả thực là của chúng ta, cháu của ta…”
Khi Hà lão gia nói đến đây bỗng đột nhiên dừng lại, trong giọng nói có chút gì đó nghẹn lại, những ký ức đau buồn trong quá khứ lại hiện ra trước mắt ông, ông mím chặt miệng, cô kìm nén nỗi đau và nói tiếp: “Là khi cháu ta được một tuổi, ta đã nhờ người thợ bạc gói nhất ở Bắc Kinh làm cho cháu “
“Vấn đề chính là từ đây xuất hiện.”
Sở Tích Liên vội vàng nói: “Đứa trẻ đó là Nhị thiếu gia cũng không sao, nhưng nếu đứa nhỏ này không phải là Nhị thiếu gia thì sao? Trên tay còn đeo chiếc vòng của Nhị thiếu gia thật ngay ngắn, vòng tay của Nhị thiêu gia, làm sao có thê chạy đến thân thể của đứa trẻ này được…
Sắc mặt mọi người khách quan đột nhiên biến sắc khi nghe được lời này, lời nói của Sở Tích Liên thể hiện rõ ràng là có người cô ý tháo vòng tay của Nhị thiêu gia đeo vào cho đứa bé ma quái đã chết, cũng có thể nói là người này có ý muốn Hà gia nghĩ Nhị thiêu gia đã cht.
“Ta hiểu ý của cháu.” Hà lão gian mím miệng với vẻ mặt ủ rũ rồi nói: “Nhưng người động tay động chân này là ai?
Và vì sao hắn lại làm như vậy?!”
“Lão gia à, chuyện này cháu cũng không biết nữa, Sợ răng người phải tự đoán ra rôi.” Sở Tích Liên cười nói, cho dù đoán được cái gì, ông ta cũng không dám hấp tấp nói ra, dù gì cũng Không có bằng chứng.
“Ba à, theo con thấy, những thứ này chỉ là vô nghĩa do sự nhàn rồi và buồn chán của một số người tạo ra mà thôi, không thê tin được, ai lại làm chuyện thất đức như vậy.” Hà Tự Khẩm cúi đầu kính cần nói, “Hơn nữa, ai mà lại có lá gan lớn đến như vậy, dám động tới người nhà họ Hà?!”
“Lời của anh cả có lý, ba, những loại chuyện này chỉ nên nghe thôi, không nên tin là thật.”
Hà Tự cũng cũng vội vàng đồng ý.
quay đầu lại nhìn Lâm Vũ, “Hơn nữa, Bà dù đứa trẻ chết không phải là Cần Vinh, cũng chưa chắc tên nhóc này là Cần Vinh.”
“Nói như vậy tốt, không phải làm một cuộc giám định quan hệ cha con là được sao?”
Sở Tích Liên đưa ra đề nghị.
“Nhưng anh hai không ở kinh thành.”
Hà Tử “Hành nói với bệ mình, “Nếu không thì để chị dâu thứ hai…
“Vớ vẫn, muốn phán đoán xem cậu ta có phải là người nhà họ Hà của chúng ta hay không, chứ không phải là phán đoán xem cậu ta có phải người nhà họ Túc hay không.” Hà Tử Khâm trầm giọng ngất lời anh ta.
“Anh cả à, ý của anh là? Ý của anh là tôi có lỗi với Tự Trăn sao?!”
Khuôn mặt của Túc Man Như đột nhiên trở nên tức giận khi nghe thấy điều này, đứng lên và hét vào mặt Hà Tự Khâm.
“Em dâu à, ý của tôi là gì em còn không hiểu sao?!”
/534
|