Chương 345:
Lâm Vũ cảm thấy có chút không vui, mặc dù không biết Hà Gia Vinh có phải là người. nhà họ Hà hay không, nhưng anh vẫn cảm thấy không VuI, dựa vào đâu mà Thang Hạo lại không nhắc tới nhà họ Hà? Dựa vào đâu?
“Vậy nhà họ Hà thì sao? Đời thứ ba nhà ai lợi hại hơn?” Lâm Vũ không can tâm hỏi.
“Nhà họ Hà… hình như là con trai của lão tử gia nhà họ Hà, bọn họ làm nghề gì tôi cũng không rõ, dù sao cũng không có tiêng bằng Sở Vân Tỷ và Trương Dịch Hồng.” Thang Hạo nghic một lát thành thật trả lời.
“Mẹ nó.”
Lâm Vũ tức giận đập đập bàn, trong lòng cực kỳ không vui, đặc biệt là khi nghe thầy Sở Vân Tỷ mạnh hơn người nhà họ Hà, anh liên thấy không công bằng.
“Hà tổng, anh làm sao vậy?” Thang Hạo bị Lâm Vũ dọa sợ.
Lâm Vũ lúc này mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện bản thân hình như biêu cảm có chút kích động liền vội vàng nói: “Mẹ nói, rượu vẫn còn chưa lên.”
“Phục vụ, rượu của chúng tôi đâu.”
Thang Hạo chợt nghĩ ra, lập tức gọi phục vụ.
“Xin lỗi quý khách, để hai vị đợi lâu rôi.”
Một lúc sau, quản lý quán bar đích thân đem khay rượu đến, trong khay còn có thêm một chai rượu Remy Martin.
“Sao lại có thêm một chai này?”
Thang Hạo bối rồi hỏi.
“Đây. là rượu quán bar chúng tôi tặng hai vị.” Quản lý vội vàng cúi người nói: “Tôi có chuyện không được hay lắm muốn nhờ hai vị, ng hai vị có thể nhường lại vị trí này..
“Nhường lại? Anh đang đùa với tôi à, anh có biết tôi vì đặt vị trí này mà phải tiêu bao nhiêu tiền không, tốn bao nhiêu công sức.”
Không đợi quản lý nói hết, Thang Hạo đã phân nộ ngắt lời anh ta, vì để tiếp đón Hà tông, từ sáng anh ta đã phải tìm người liên hệ , tôn bao nhiêu là công sức mới đặt được vị trí này, sao có thê nói nhường là nhường được.
“Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi sẽ trả lại toàn bộ số tiền cho ngài, ngoài ra còn tặng ngài một trai rượu Remy Martin, tiêu dùng tôi nay. chúng tôi cũng bao hết.” Quản lý quán bar cúi đâukhông ngừng bồi thường, trong lòng cũng cảm thấy có chút khó xử.
“Đây là vấn đề tiền bạc ??” Thang Hạo tức giận bưng bừng, “Tôi không thiếu chút tiền đó, để tôi thêm tiền cũng được.”
Lần đầu tiên tiếp đón Hà tông, anh ta không thê mất mặt được, nêu không sau này anh ta ở công ty phải sống làm sao.
“Bỏ đi, anh Thang, nhường thì nhường đi.” Lâm Vũ xua xua tay biểu thị ý không sao, quay đầu tò mỏ nhìn quản lý nói: “Có điêu anh phải nói cho chúng tôi biết chúng tôi phải nhường vị trí này cho ai?”
“Cảm ơn ngài đã hiểu cho.” Quàn lý vội vàng gật đầu cảm ơn, tiếp đó nói: “Nếu như là người bình thường chúng tôi đã không bắt hai vị nhường lại vị trí này, nhưng người đến là người có tiêng, họ muôn chỗ ngồi này, chúng tôi cũng không có cách nào khác, không giâu gì hai người, đó là tam thiêu gia nhà họ Hà.”
“Tam thiếu gia nhà họ Hà, Hà Cần Kỳ?”
Sắc mặt Thang Hạo chốc lát biến sắc, nhìn Lâm Vũ cười khổ nói: “Hà tổng, không phải anh muôn nghe ngóng _ nhà họ Hà sao, đây, tam thiêu gia nhà _ họ Hà đến rồi.”
“Chính là vừa rồi anh nói nhà họ Hà tam đại thế gia?” Lâm Vũ nét mặt nhất thời vui mừng, vội vàng hỏi.
“Đúng, đúng, chính là con trai thứ ba của nhà họ Hà.” Thang Hạo lắc đầu cười khổ nói, sau đó bắt đầu đứng dậy, bất lực nói: “Đây chính là hỗn thế ma vương.”
“Quản lý, có thể để một chiếc bàn cạnh lan can được không, đủ hai chúng tôi ngồi là được rồi.” Lâm Vũ nhanh chóng nói với quản lý một tiếng, trong lòng không khỏi có chút hưng phần, không ngờ rằng có một ngày đên Bắc Kinh có thể tiêp cận với người nhà họ Hà.
Anh không nhịn được muốn nhìn tam thiếu gia nhà họ Hà, hoặc có thê nói là em trai anh trông như thế nào.
“Có thể, có thể.” Quản lý quán bar vội vàng gật đầu, sau đó căn dặn người đến kê thêm một chiếc bàn vào chỗ lan can.
/534
|