Chương 343:
Người đàn ông đeo kính râm sẽ không bao giờ nghĩ rằng chiếc Maserati mà anh ta gặp khi vào sân bay lại là người đã cứu lão phu nhân của bọn họ.
Vì vậy một đám người mặc đồ đen tìm kiếm một hồi rốt cuộc không có tin tức gì lần lượt chạy lại, lắc đầu.
“Cậu nhóc này là một chàng trai tốt.”
Bà lão thở dài có phần thất vọng.
“Tôi sẽ đưa cô về trước, sau đó sai người tiếp tục tìm kiếm, anh ta tên là gì?” Người đàn ông đeo kính râm ngước nhìn cô tiệp viên hàng không ở khoang hạng nhất và hỏi.
“Cái này…”
Tiếp viên khoang hạng nhất và lão phu nhân nhất thời ngơ người, bọn họ hình như đến tên của Lâm Vũ cũng không biết chỉ nhớ là có một Hà tiên sinh.
“Ưm, thật ngon.”
Lúc này, Lâm Vũ đang ở một nhà hàng ăn ngập miệng, thịt cừu quyện.
với vị thơm của tiêu cay khiến anh hết lời khen ngợi.
Thang Hạo trồ mắt nhìn, ánh mắt kì quái nhìn Lâm Vũ.
Đây có phải là ông chủ của bọn họ thật không?
Một bát canh cừu hai lửa liền có thể ăn một cách vui vẻ đến thế?
Vốn dĩ anh ta định đưa Lâm Vũ đến một nhà hàng năm sao ăn trưa, nhưng lúc đi qua khu phố âm thực này Lâm Vũ nhất định bắt anh dừng xe ở đây, dẫn anh ta vào quán thịt cừu này.
Nói thật lòng, những quán tầm thường này không biệt bao nhiêu năm không vào ăn rôi, nhưng nêu như Lâm Vũ muôn thì anh ta cũng không có cách nào khác đành phôi hợp ăn một bữa.
“Hà tổng, lần này anh đến chủ yếu là có việc gì vậy?” Thang Hạo tò mò hỏi.
“Cùng vợ đến đây học tập, cô ấy bắt tôi đến trước đề thuê nhà.”
Lâm Vũ tùy tiện đáp lại không có nói với anh ta bản thân còn một mục đích khác đó là điều tra thân thế của Hà Gia Vinh.
“Cái này dễ, lúc đó tôi để trợ lý của tôi. Tải app truyện hola đọc tiếp nhé!
giúp anh nghe ngóng chút, sau đó dân anh đi xem.”
Ăn xong Thang Hạo liền đưa Lâm Vũ đến khách sạn nghỉ ngơi, buổi tối lại đích thân đến khách sạn đón anh.
. Lâm Vũ mặc một bộ trang phục đơn _ giản liên củng anh ta ra ngoài, Thang Hạo vội vàng ngăn anh lại nói: “Hà tổng, anh không có vest ư? Thay áo vest đi, ăn xong cơm tôi dẫn anh đi Lạc Ha Lạc Ha để anh gặp gỡ làm quen với cuộc sống về đêm ở Bắc Kinh.”
“Không cần đâu, tôi không có hứng ni với những nơi đó.” Lâm Vũ lắc âu.
“Đi đi, đến Bắc Kinh không mở mạng chút tầm mắt sao được.” Thang tổng nhiệt tình nói: “Thư gian chút mà.”
Lậm Vũ đành phải một lần nữa quay vê phay vest.
Ăn xong đã 9h rồi, Thang Hạo trực tiếp đưa anh đến hộp đềm số một Bắc Kinh.
Hộp đêm này có sáu tầng, tầng thứ nhất là KTV, tầng hai ba là quán bar, Thang tổng trực tiếp dẫn anh lên lầu uôỗng rượu.
Toàn bộ tầng hại và tầng ba không gian rất lớn, thiết kế rỗng ở giữa, ba tầng trên về cơ bản là chỗ ngồi, tầm nhìn tốt, có thể thầy sân khẩu biểu diễn ở giữa tầng hai.
Mặc dù lúc này mới hơn chín giờ nhưng toàn bộ quán bar đã chật kín người, ánh đèn rực rỡ lung linh xung quanh, DJ trên sân khấu đang chỉnh nhạc để hâm nóng bầu không khí.
Chỗ ngồi mà Thang Hạo ngồi là vị trí đẹp nhật của tâng ba, phục Vụ cùng kính dẫn bọn họ vào vị trí ngồi.
Chỗ ngồi vô củng sang trọng, cực kỳ rộng rãi, khang trang, ít cũng phải ngôi được mười mây người, Thang Hạo vôn dĩ đã gọi vài người mẫu đến mời rượu nhưng Lâm Vũ trực tiếp từ chối.
Nếu như để Giang Nhan biết được chắc chắn sẽ lột da anh.
“Anh Hà, anh xem xem muốn uống gì?” Thang Hạo đưa menu cho anh xem.
“Anh xem rồi gọi luôn đi.”
/534
|