Chương 326:
Sở Vân Vi cười nói, “nhưng vấn đề hôn nhân liên quan đến quá nhiều khía cạnh, lại là việc nhà của chúng tôi, nên cậu tham gia quá nhiều cũng không HIẾN = “Chú Sở, cháu không nói sẽ tham gia vào việc nhà của chú. Chỉ là bạn của cháu đang gặp khó khăn. Nếu đã đến nơi này tìm cháu, cháu đương nhiên phải giúp cô ‘ây. Cô ây không muôn rời đi, cho nên không ai có thê ép buộc cô ây. “Lâm Vũ nở nụ cười, ngồi với một người như Sở Tích Liên không tức giận, uy dạnh, trong lòng anh có phần căng, thẳng, nhưng ngoài mặt anh vẫn cô găng hệt sức đề không được. khiêm tôn cũng không khiêm tốn.
“Nhưng cậu không thể giữ cô ấy mãi?” Sở Tích Liên nhìn Lâm Ngọc cười, híp mắt nói tiếp: “Nhưng nêu cậu thực sự muốn giúp Vân Vi thì vẫn có cách, chỉ cần cậu đồng ý với tôi một điều kiện, tôi có thể cân nhắc tạm hoãn đám cưới ”.
_”Ö? Điều kiện là gì?” Lâm Vũ không -_ khỏi cảm thấy được Sở Tích Liên liên buông tha, THÔ là cái gì có thể cho ông ta cái gì?
Sở Vân Vi vẻ mặt cũng là giật mình, khá là kinh ngạc nhìn bố vẻ mặt khó hiểu, không biết điều kiện gì có thể động ông.
“Đến thủ đô.” Sở Tích Liên nói.
“Đến thủ đô?” Lâm Vũ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Còn gì nữa?
“Không, chỉ cần cậu đồng ý tới thủ An đô.” Sở Tích Liên cười.
“Đơn giản như vậy?” Lâm Vũ có chút _ kinh ngạc, đây hoàn toàn không phải _ là điều kiện.
“Đúng, có điều cậu đến đó một chuyên, không thể nào chạy được?
Nhần tiện tìm hiểu thân thê của mình.”
Sở Tích Liên cười nói, trong nụ cười của ông dường như có ấn ý sầu xa.
Anh đứng dậy, gọi Sở Vân Vi và rời đi.
“Chú Sở, chú sẽ không nói dối chứ?”
Lâm Vũ trong đầu đâu tranh dữ dội, cảm thấy đó là chính sách câp bách của Sở Tích Liên, nhằm lừa Sở Vân Vi trở vê.
“Tôi đường đường là chủ của nhà họ Sở, sẽ đi lừa tên tiêu tử như cậu sao?” Sở Tích Liên cau mày, giọng điệu khá là uy nghiêm.
“Nhưng cháu đã tìm ra thân thê của mình, chú đã hứa sẽ không ép cô Sở kêt hôn… với người cô ầy không thích?” Lâm Vũ khó hiểu hỏi, vẫn có chút hoài nghi, thân thế của anh và chuyện kêt hôn của Sở Vân Vi có liên quan gì đến nhau?
“Tôi không nói từ bỏ hôn lễ, tôi chỉ nói rằng có thê hoãn lại. Về phần tương lai, không ai có thể nói chắc.”
Sở Tích Liên cười đầy ẩn ý chắp tay Sau lưng, “Về phần những chuyện khác, cậu phải tự mình tìm hiểu từ từ, nhưng. điều chắc chắn là ở đây có thể có nhiêu chuyện hơn.”
Sở Tích Vân sau khi nói xong liền đưa Sở Vân Tỉ đi.
Lâm Vũ vội vàng đứng lên, sốt sắng nói: “Chú Sở, cỏ thê trong thời gian ngắn không đến được.”
Rốt cuộc, bên phía Thanh Hải vẫn còn một việc lớn, anh không thể rời đi là đi ngay được anh cần phải bàn bạc với Giang Nhan và người nhà.
Anh có thể cảm thấy Giang Nhan rất nhạy cảm với thân thê của anh, cho nên nêu Giang Nhan không muốn anh đi kinh đô, thì anh sẽ tôn trọng nguyện vọng của Giang Nhan.
Xét cho củng, Giang Nhan còn quý hơn rất nhiều so với hai bậc cha mẹ đã rời bỏ Hà Giang Vinh nhiều năm như vậy.
Và anh thực sự không muốn dính vào một nơi đúng sai như Bắc Kinh.
“Đi hay không là chuyện của cậu. Dù Sao thí theo thỏa thuận, cuỗi năm Vân Vi sẽ kết hôn.”
Sở Tích Liên không quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Nhưng là tôi tin tưởng cậunhất định sẽ đi! Tôi ở kinh thành chờ cậu!”
Khi rời khỏi Hồi Sinh Đường, sắc mặt của Sở Tích Liên chìm xuông ngay lập tức, một nụ cười tự mãn xuât hiện ở khóe’ miệng ông, và có một tia sáng sắc bén trong mắt.
“Ba, tại sao ba phải để cho Hà Giang Vinh đến thủ để? ba cảm thấy răng anh ta là con trai của Nhị thiêu gia nhà họ Hà sao?”
Vừa lên xe, Sở Vân Vi nóng lòng hỏi.
“Câm miệng! Những chuyện này đều không đền lượt con. Con trước lo lăng cho con đi. Ông nội con lo lắng mọi chuyện sinh bệnh. Để ba xem con trở lại giải quyết với conl”
/534
|