Chương 126
“Anh… Anh đừng có động vào tôi, tôi nói cho anh biết, tôi là cháu trai của Triệu Ngũ Gia…”
Triệu Đông Quân sợ hãi đến toàn thân phát run, giọng cũng run run, hắn ta sợ Lâm Vũ sẽ đánh mình liền vội vàng đem chú Ngũ của mình ra.
“Triệu Ngũ Gia? Triệu Ngũ Gia nào?”
Lâm Vũ nghe vậy cau mày không hỏi đặt câu hỏi.
“Triệu Ngũ Gia của Tập đoàn Thịnh Thiên.” Nói đến chú Ngũ của mình Triệu Đông Quân nhất thời hừng hực khí thế, phải biết rằng tập đoàn Thịnh Thiên là một doanh nghiệp địa phương có tiếng ở Thanh Hải, hơn nữa danh tiếng của Triệu Ngũ Gia ở cả cái thế giới ngầm của Thanh Hải cũng có tiếng vang lớn.
“Ò, Triệu Ngũ Gia à.” Thấy hắn ta nhắc đến Thịnh Thiên, Lâm Vũ lúc này có chút ấn tượng, thì ra là Triệu Ngũ Gia mà lần trước bị mình ép chặt đứt một cánh tay và một cái chân.
Triệu Đông Quân thầy Lâm Vũ hình như có nghe nói qua Triệu Đông Quân, vẻ mặt anh ta nâng lên, khí thế cũng tăng lên, khuôn mặt sợ hãi vừa rồi đã biến mắt hoàn toàn, hắn ta từ mặt đất bò dậy, thần sắc lạnh lùng cười nói: “Thế nào, tiểu tử, bây giờ biết sợ…”
Ai mà biết rằng hắn ta chưa kịp nói hết câu, khuôn mặt nhận ngay một cú đá mạnh mẽ, toàn thân bay lên như vẽ trên khung trung một hình elip sau đó ngã xuống đất một cách nặng nề.
“Đừng nói anh là cháu trai của Triệu Ngũ Gia, cho dù đích thân ông ta đến tôi cũng tiếp đón nhiệt tình.” Lâm Vũ mặt mày thản nhiên nói: “Tôi cảnh cáo anh, nếu như sau này anh còn dám quấy rói cô Diệp thì lần nào gặp anh tôi đánh lần đó.”
*Mau đi đi.”
Nhìn thấy Lâm Vũ đã làm bị thương nhiều người như vậy, Diệp Thanh My có chút hoảng hót, sợ Lâm Vũ lại tiếp tục động tay động chân vội vàng kéo Lâm Vũ lên một chiếc taxi.
“Tiểu tử, mày đợi đấy! Mày đợi chết đi!”
Triệu Đông Quân thấy Lâm Vũ rời đi lúc này mới đứng dậy ôm bên má bị đá sung vù như ngọn núi, tức giận hướng về phía Lâm Vũ rời đi mắng chửi.
Sau đó, hắn ta cũng nhanh chóng bắt một chiếc taxi đi, lên xe hắn ta dặn dò bác tài: “Bác tài, đi theo chiếc xe phía trước.”
Tiếp đó hắn ta lôi điện thoại ra gọi điện cho Triệu Ngũ Gia: “Chú Ngũ, cháu bị người ta đánh…
“Khốn nạn, một ngày mày không gây ra chút chuyện, thêm chút phiền phức thì không chịu được phải không?”
Thấy đầu dây bên kia là giọng của Triệu Đông Quân, Triệu Ngũ Gia lập tức khó chịu.
Đứa cháu trai ngu ngốc này, chả làm được tích sự gì cho đời, ngoài ăn chơi trác tang thì chẳng làm được chuyện gì, ông ta không có con, vốn dĩ là muốn sau sày sau khi về hưu sẽ giao quyền quản lí tập đoàn Thịnh Thiên cho đứa cháu trai duy nhất là Triệu Đông Quân này nhưng xem bộ dạng của hắn ta, chắc chỉ vài ba hôm đã khiến Thịnh Thiên phá sản mắt.
“Chú Ngũ, lần này thật sự không có liên quan đến cháu, chú có nhớ con nói với chú con đang có một cô bạn gái không? Hôm nay con đến tìm bạn gái con, kết quả là con phát hiện một tên tiểu tử đang dụ dỗ cô ấy, vì vậy con không nhịn được liền mắng tên đó vài câu, ai mà biết được hắn dám dùng dao đâm cháu.” Triệu Đông Quân uất ức nói.
“Lấy dao đâm cháu? Thật là không coi pháp luật ra gì.
Cướp bạn gái của cháu lại còn dùng dao đâm cháu?”
Triệu Ngũ Gia nghe xong cũng có chút tức giận, như vậy là bắt nạt người quá đáng mà. “Cháu mau đi võ quán tìm lão Lang để hắn ta giúp con đi tìm tên tiểu tử kia tính sổ.”
Võ quán Ngã Lang bên ngoài nhìn vào chỉ đơn thuần là một võ quán nhưng thực chất chính là nơi Triệu Ngũ Gia bồi dưỡng thủ hạ.
“Tìm rồi, anh Lang đem người đến rồi, kết quả đều bị tên tiểu tử kia đánh.”
Triệu Đông Quân khổ sở nói: “Tên tiểu tử này chắc chắn là tốt nghiệp trường võ thuật, công phu rất lợi hại, chúng cháu một đám người cũng không đánh được tên đó.”
*Ò? Lợi hại như vậy ư?”
Triệu Ngũ Gia nhất thời thận trọng, đám người của lão Lang thân thủ thế nào ông hiểu rõ, mặc dù đánh nhau không bằng được các vận động viên chuyên nghiệp nhưng cũng không phải dạng kém, nhiều người cùng tấn công như thế không lí nào lại không đánh được một tên tiểu tử.
“Tên tiểu tử này mặt mũi như thế nào, thân phận có khi nào có chút đặc biệt, cháu có biết không?” Triệu Ngũ Gia nheo nheo mắt hỏi.
“Không quen, nhưng cháu biết hắn ta cũng là thầy giáo của đại học y học cổ truyền Trung Quốc, cháu thấy mọi người đều gọi hắn ta là thầy.”
Triệu Đông Quân vội vàng nói: “Chú nghĩ một giảng viên đại học thì có gia cảnh thế nào. được.”
*Ừ, thế này đi, chú sẽ phái A Lực qua giúp cháu giải quyết việc này, coi như cho tên nhóc kia một bài học.”
Triệu Ngũ Gia cau mày, ngữ khí không vui nói: “Đến bạn gái cũng để người khác cướp mất, cháu thật là làm mắt mặt nhà họ Triệu.”
Ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, xem ra sau này khi ông về hưu gia nghiệp chỉ có thể chia ra cho người khác hoặc là hân cho con gái con rẻ thôi.
“Chú Ngũ cháu thấy chú đích thân đến một chuyến sẽ tốt hơn, nếu không thì trong lòng cháu vẫn ko an.” Triệu Đông Quân nghĩ lại thân thủ của Lâm Vũ vẫn là có chút sợ hãi, “Hơn nữa tên tiểu tử đó còn mắng cả chú, nói chú có đến cũng tiếp đón nhiệt tình.”
“Hắn ta thật sự đã nói như vậy?”
Sắc mặt Triệu Ngũ Gia có chút dữ tợn, giọng điệu cũng thêm phần tàn nhẫn.
“Sự thật một trăm phần trăm ạ, cháu có nói với hắn ta chú là Triệu Ngũ Gia của Tập đoàn Thịnh Thiên nhưng hắn ta dường như không coi chú ra gì, còn nói không biết là tên Ngũ Gia hay Lục gia nào, ai đến cũng tiếp đón như thường, vô cùng kiêu ngạo.”
Triệu Đông Quân vừa nói vừa đổ thêm dầu vào lửa chỉ cần chú Ngũ tức giận vậy thì Lâm Vũ chết chắc rồi.
“Được, được, được lắm. Chú sẽ đích thân đi xem tên tiểu tử đó, hỗ không ra tay là hắn coi lão tử thành mèo bệnh.”
Triệu Ngũ Gia nghe vậy vô cùng phẫn nộ, bây giờ mấy con chó mèo kia cũng dám không coi ông ra gì rồi?
Nếu như là bình thường, Triệu Ngũ Gia tuyệt đối sẽ không tức giận như này, nhưng lần trước bị Lâm Vũ làm bị thương, ảnh hưởng đến danh tiếng, bị người trong giới âm thầm cười trộm vì vậy trong bụng ông ta luôn ôm một ngọn lửa hận.
Bây giờ tự dung từ đâu chui ra một tên nhóc dám coi thường ông ta đã làm bùng nổ ngọn lửa trong người ông ta.
“A Lực, gọi người, đem theo súng đi cùng tôi.”
Triệu Ngũ Gia cúp điện thoại cái rằm, chống gậy đứng dậy lạnh giọng phân phó, mặt ông nghiêm túc, lạnh băng như có thể đóng băng nước.
“Anh Hà, trước đây anh có học qua võ công không?”
Lúc này Lâm Vũ và Diệp Thanh My đã ngồi ở lầu các Mộc Trí. Diệp Thanh My nhớ đến cảnh vừa rồi ở ngoài cổng trường, trong lòng vẫn còn chút choáng váng, không ngờ Lâm Vũ thân hình mỏng manh yêu đuối như vậy nhưng thân thủ lại tốt đến thé.
*Ừ, có học một chút.” Lâm Vũ vội vàng thuận theo lời của cô mà gật đầu.
“Đúng rồi, thầy Hà, vừa này anh vẫn chưa nói cho tôi tại sao anh biết tôi thích ăn bánh mochi kem trái cây?”
Mặt Diệp Thanh My tràn đầy nghi ngờ: “Ngoại trừ một vài người bạn tốt của tôi ra thì không hề có ai biết tôi có sở thích này.”
Bạn tốt?
Lâm Vũ cười khổ, cái tên rất thân thuộc nhưng cũng lại xa lạ đến thế, anh không dám chắc chắn, trong những người bạn tốt này có bom gồm anh hay không.
“Cô Diệp, cô… cô có nhớ Lâm Vũ không…”
Lâm Vũ do dự một hồi, cuối cùng cũng nói ra chỉ cảm thấy trong lòng nhói lên một hồi.
Sắc mặt Diệp Thanh My nhát thời thay đổi, kinh ngạc hỏi: “Anh biết Lâm Vũ?”
“Anh ấy là bạn tốt của tôi, rất nhiều kiến thức Tây y tôi đều học ở anh ấy.” Lâm Vũ gật đầu, trong lòng có chút chua xót.
Đâu chỉ là quen biết, anh chính là Lâm Vũ.
“Thật tốt quá.”
Diệp Thanh My nắm chặt cốc cà phê trong tay, hưng phấn nói: “Anh có biết bây giờ anh ấy ở đâu không? Mau dẫn tôi đi gặp anh ấy được không?”
Vừa nói Diệp Thanh My vừa nhanh chóng cát điện thoại khăn tay trên mặt bàn vào trong balo, cơm cũng không định ăn nữa.
Trái tim Lâm Vũ đột nhiên run lên, kinh ngạc nhìn Diệp Thanh My, dường như cô vẫn chưa biết tin tức mình đã chết.
“Sao vậy?”
Nhìn thấy ánh mắt sững sờ của Lâm Vũ, Diệp Thanh My không khỏi có chút kinh ngạc: “Chúng ta đi tìm Lâm Vũ qua ăn cơm cùng được không? Hay là anh ăn cơm ở đây cũng được, chỉ cần nói cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ tự mình đến đó.”
Mặt Diệp Thanh My tràn đầy hưng phấn, cô vô cùng rất cao hứng sau khi nghe được tin tức của Lâm Vũ.
Cô đến Thanh Hải một thời gian rồi, lúc nào cũng nghe ngóng tin tức của Lâm Vũ nhưng không thu hoạch được gì.
Bởi vì những người bạn học của Lâm Vũ đều đã tốt nghiệp, lại không ở cùng vị trí với cô nên cô không thể liên lạc với họ, cho dù thỉnh thoảng có liên lạc với nhau thì họ sớm cũng đã đứt không còn liên lạc với Lâm Vũ nữa rồi.
Suy cho cùng thì một người chết làm sao mà liên lạc được với người khác.
Nhìn vẻ mặt háo hức và hưng phần của Diệp Thanh My, mắt Lâm Vũ không khỏi vẫn đục một tầng sương mù, cô vẫn nhớ mình, cô vẫn nhớ mình!
“Anh Hà, anh làm sao vậy?”
Lúc này Diệp Thanh My có chút bối rối khi nhìn thấy phản ứng của Lâm Vũ.
“Anh Lực, bọn họ ở đó, người mặc đồ màu trắng là bạn gái của em còn người đàn ông kia chính là tên tiểu tử đã đánh em.”
Lúc này, ở cửa cầu thang Triệu Đông Quân xuất hiện dẫn theo ba người mặc đồ đen đi đến, Triệu Đông Quân đứng trước cửa cầu thang liếc mắt nhìn xung quanh sau đó chỉ về hướng Lâm Vũ và Diệp Thanh My.
“A Lực, trước tiên đi qua đó phế hai chân của hắn ta.”
Bên dưới cầu thang, Triệu Ngũ Gia tay chống gậy “dong dong dong” đi lên cầu thang, nghiêm giọng phân phó.
*Ngũ Gia, ở đây nhiều người quá.” A Lực có chút lo lắng nói.
Trước mặt bao nhiêu người rút súng ra, ảnh hưởng sẽ rất lón.
“Phải trước mặt bao nhiêu người rút súng ra để nói cho bọn họ biết, Triệu Ngũ tôi vẫn chưa đến lúc ai muốn dẫm đạp lên là có thể dẫm đạp được.” Triệu Ngũ Gia cố hết sức kìm nén lửa giận trong lòng, da thịt trên mặt như muốn lay động.
Hôm nay ông ta đích thân tới đây trừng trị tên tiểu tử này, không chỉ để giúp cháu trai giành lại bạn gái, mà còn dùng sự việc này để nói với những người trong giới thượng lưu của Thanh Hải, những kẻ đã cười nhạo sau lưng ông ta rằng Triệu Ngũ Gia độc đoán và quyền lực vẫn còn đó.
Không phải ai muốn là có thể bắt nạt.
“Nhìn thấy chưa, anh Lực, chú Ngũ của em vô cùng bá khí, đi thôi, xử hắn!” Triệu Đông Quan nghe chú mình cổ vũ như thế nhất thời càng thêm hưng phần: “Chút nữa mọi người đánh xong cũng để tôi đánh một cái, tôi nhát định phải đánh tên kia cho hả giận.”
A Lực gật đầu, tiế đó cùng hai người còn lại xông lên phía trước, ba người đem súng giấu bên trong quần áo, nhanh chóng đi về phía bàn của Lâm Vũ.
“Tên tiểu tử thối, hôm nay tôi không phé hai chân của mày, ông đây đổi thành họ của mày.”
Triệu Đông Lâm dùng toàn lực hét lên, đi theo phía sau ba người A Lực, vô cùng ngông cuồng.
Lâm Vũ đang do dự không biết nên nói với Diệp Thanh My về cái chết của mình như thế nào, nghe thấy tiếng quát này liền ngắng đầu lên nhìn thấy A Lực cùng ba người khác đang hung hăng tiến tới bên này, anh vội vàng đứng dậy bảo vệ Diệp Thanh My.
A Lực hung hang đi tới trước, ngay lập tức rút súng ra, nhưng sau khi nhận ra Lâm Vũ trước mặt thân thể hắn rung đập mạnh, tay chân mềm nhữn trực tiếp súng rơi xuống đắt.
Ngày hôm đó khi hội tụ giới thượng lưu ở Thịnh Thiên, Lâm Vũ đi tìm Triệu Ngũ Gia tính sổ, ba người bọn họ cũng ở đó hơn nữa khi bọn họ chuẩn bị rút súng ra đẻ giết anh, cánh tay trong chốc lát liền bị Lâm Vũ bẻ gãy rồi.
Cảnh tượng kinh hoàng đó cả đời này bọn họ cũng không quên được.
Vì vậy, nhìn thấy Lâm Vũ trước mặt, bọn họ giống như nhìn thấy quỷ, lại dám cầm súng nhắm vào hắn cánh tay vừa mới lành lại bọn họ không muốn lại bị đánh gãy.
“Hà… Hà tiên sinh… thật… thật ngại quá.”
Ba người A Lực sợ hãi rụt cổ, kinh hãi gật đầu với Lâm Vũ, cả người run rẩy không dám nhặt súng rơi trên mặt đất.
“Xử hắn ta đi, làm cái gì vậy? Chết tiệt!”
Lúc này, Triệu Ngũ Gia từ đầu cầu thang chậm rãi đi tới, bởi vì A Lực và ba người kia che mát nên ông không nhìn thấy Lâm Vũ.
/534
|