Đường Huyền theo thư sinh nọ bước vào đại sảnh. Mặc dù sảnh rất rộng, nhưng ngoại trừ bộ bàn ghế uống trà thì không còn một thứ gì khác.
Thư sinh cũng hơi xấu hổ, cười nói:
- Trong nhà thiếu thốn, khiến quý khách chê cười rồi!
Đường Huyền cười nói:
- Đâu có! Núi không cao có tiên tu hành, nước không sâu có rồng ẩn thân, huynh đài dù sống trong cảnh khó khăn nhưng vẫn vẽ tranh trồng hoa được, như vậy mới là đáng quý!
Người nọ nghe vậy nét mặt cũng dễ chịu hơn. Hai người ngồi xuống bàn, tiểu nam hài bán tranh nọ lập tức pha lên một ấm trà.
- Quý khách nhìn không giống người thường, tiểu sinh có thể mạn phép hỏi quý tính đại danh của ngài?
Đường Huyền nói:
- Tại hạ họ Đường, còn huynh đài thì sao?
Thư sinh đáp:
- Tại hạ họ Từ tên Văn Phủ.
- Ồ! Đường mỗ khi nãy chứng kiến bức tranh của Từ đại ca, nhận ra phong cách vẽ thanh trần thoát tục, phóng khoáng mạnh mẽ, nhưng hình như trong nét vẽ có ẩn chứa sự bi phẫn uất ức, huynh đài hẳn có nhiều điều tiếc nuối, có thể tâm sự với tại hạ không?!
Đường Huyền nói láo không chớp mắt. Ngay cả bức tranh vẽ gì hắn cũng nhìn không ra, nhưng có câu không ăn thịt lợn thì cũng từng thấy lợn chạy. Nhìn qua thư sinh này, mặc dù bề ngoài ôn hòa mềm mỏng, nhưng Đường Huyền biết đây chính là loại sĩ tử cổ điển nhất, bảo thủ nhất, với những người này cốt khí còn quan trọng hơn tính mạng. Trong mắt Đường Huyền loại người này đáng kính trọng ba phần, còn bảy phần là khinh bỉ. Gia cảnh đã khốn khó đến mức độ này mà cả ngày chỉ vẽ vài bức tranh để bán, chỉ sợ tiền để chăm sóc vườn hoa ngoài kia cũng không đủ!
Thư sinh nọ nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cười rạng rỡ nói:
- Đường huynh đệ không ngờ cũng là một đại hành gia về thi họa, có thể nhìn ra tâm trạng của tại hạ! Quả là ngàn vàng dễ được, tri kỷ khó cầu! Nếu Đường huynh đệ yêu thích, Từ mỗ nguyện tặng bức tranh nó ngài!
Đường Huyền tươi cười chắp tay cảm tạ, trong đầu thì thầm nghĩ: “Cái gì gọi là ngàn vàng dễ được? Nếu dễ được thì ngươi kiếm cho ta xem! Hừ, bức tranh này bất quá cũng là vài bông hoa, vài cái lá cây chứ có cái giá trị khỉ gì… Aizzz, mà thôi, hắn đã sa sút đến mức này, hẳn là cũng chịu không ít lời chê cười từ người khác rồi, thôi thì cứ nói vài câu cho hắn dễ chịu vậy!”
Nghĩ vậy Đường Huyền bèn nói:
- Không nên không nên! Đường mỗ tới đây là muốn mua tranh, năm lượng một bức còn là cái giá quá rẻ, đâu thể chiếm thêm tiện nghi của huynh đài.
Từ Văn Phủ nghe thế liền kiến quyết nói:
- Đường huynh đệ, tranh này là Từ mỗ tặng người tri kỷ, huynh đệ không chịu nhận chẳng phải coi Từ mỗ là kẻ tầm thường như năm lượng bạc kia sao?
Đường Huyền thấy hắn không ngờ phản ứng mạnh như vậy, chỉ biết cười khổ nhận lấy. Sau đó hắn lại nói:
- Đường mỗ hôm nay tới đây thực ra còn có một việc muốn nhờ Từ huynh giúp đỡ…
- Chúng ta một đoàn người ngựa đi đường xa tới Nam Châu mà không tìm được chỗ trú chân nào, trong đoàn lại có người ốm, vì thế… nếu huynh đài không ngại có thể cho chúng ta xin tá túc nhờ vài ngày hay không? Còn giá thuê nhà…
Từ Văn Phủ nghe vậy lập tức gật đầu ngắt lời:
- Ta còn tưởng chuyện gì, nếu Đường huynh không chê nơi này đơn sơ thì muốn ở bao lâu cũng được! Còn chuyện tiền nong thì đừng nhắc tới nữa!
Đường Huyền nghe vậy thầm chửi tên thư sinh này quá mức sĩ diện, cho dù ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho thằng bé kia, nó cả ngày thiếu ăn thiếu mặc còn phải chạy ra ngoài phơi mặt bán tranh, đúng là trong thiên hạ vô dụng nhất là thư sinh!
Đường Huyền cũng lười nói với tên đầu đất này, hắn quay sang bảo Giang Bắc Thiên gọi người tới.
Một lát, hắn nhìn Từ Văn Phủ thỉnh thoảng lại ho sặc sụa, bèn nói:
- Từ huynh có phải đang bị bệnh gì không? Hay là để thủ hạ của ta tới xem một chút?
Từ Văn Phủ vội lắc đầu:
- Không cần phiền toái như vậy, bệnh này của ta mắc từ lâu rồi, đã thành nan y, không chữa được!
Đường Huyền nghe vậy liền cố tỏ ra tức giận nói:
- Từ huynh, ngươi đã gọi ta một tiếng huynh đệ, nếu đã là huynh đệ thì quan tâm nhau là chuyện bình thường, cớ sao Từ huynh cứ liên tục từ chối ta như vậy? Có phải huynh coi ta là người ngoài không?
Từ Văn Phủ nghe vậy vội vã lắc đầu, rốt cuộc đành phải đồng ý cho Hồ đại phu bắt mạch.
- Từ công tử, bệnh này của ngài hẳn là cũng phải bảy tám năm rồi?
Từ Văn Phủ gật đầu:
- Không sai, cũng gần tám năm rồi!
- Nếu thế thứ cho lão phu nói thẳng, nếu ngay từ đầu công tử có thể chữa trị thì đã sớm khỏi rồi, nhưng hiện tại đã kéo dài quá lâu, muốn chữa cũng vô cùng khó khăn!
“Mẹ kiếp, lão đầu này lại quen thói hù bệnh nhân trước khi chữa rồi!”
Đường Huyền ho một tiếng, trừng mắt nhìn Hồ lão.
Hồ đại phu vội cười bồi:
- Công tử, mặc dù bệnh khó chữa, nhưng với tiểu nhân thì vẫn chưa là gì, trong một năm tiểu nhân nhất định chữa khỏi cho Từ công tử!
- Hừ, lần sau ít dọa người đi một chút!
Đường Huyền vốn chỉ coi bệnh của Từ Văn Phủ như cảm cúm. Hồ đại phu nói bệnh khó chữa hắn chỉ cho là lão nói phét để tự đề cao bản lĩnh của lão. Nhưng Từ Văn Phủ thì tự biết, bệnh của hắn không phải loại bệnh tầm thường, không ít lang trung có tiếng đã từng thử nhưng không ai chữa dứt bệnh được. Không ngờ vị Hồ đại phu này lại tự tin nói chữa khỏi bệnh trong một năm, vậy thì một là lão nói khoác, hai là lão thực sự là thần y, nếu là trường hợp thứ hai, vậy thì vị công tử họ Đường kia hẳn không phải người thường!
Thư sinh cũng hơi xấu hổ, cười nói:
- Trong nhà thiếu thốn, khiến quý khách chê cười rồi!
Đường Huyền cười nói:
- Đâu có! Núi không cao có tiên tu hành, nước không sâu có rồng ẩn thân, huynh đài dù sống trong cảnh khó khăn nhưng vẫn vẽ tranh trồng hoa được, như vậy mới là đáng quý!
Người nọ nghe vậy nét mặt cũng dễ chịu hơn. Hai người ngồi xuống bàn, tiểu nam hài bán tranh nọ lập tức pha lên một ấm trà.
- Quý khách nhìn không giống người thường, tiểu sinh có thể mạn phép hỏi quý tính đại danh của ngài?
Đường Huyền nói:
- Tại hạ họ Đường, còn huynh đài thì sao?
Thư sinh đáp:
- Tại hạ họ Từ tên Văn Phủ.
- Ồ! Đường mỗ khi nãy chứng kiến bức tranh của Từ đại ca, nhận ra phong cách vẽ thanh trần thoát tục, phóng khoáng mạnh mẽ, nhưng hình như trong nét vẽ có ẩn chứa sự bi phẫn uất ức, huynh đài hẳn có nhiều điều tiếc nuối, có thể tâm sự với tại hạ không?!
Đường Huyền nói láo không chớp mắt. Ngay cả bức tranh vẽ gì hắn cũng nhìn không ra, nhưng có câu không ăn thịt lợn thì cũng từng thấy lợn chạy. Nhìn qua thư sinh này, mặc dù bề ngoài ôn hòa mềm mỏng, nhưng Đường Huyền biết đây chính là loại sĩ tử cổ điển nhất, bảo thủ nhất, với những người này cốt khí còn quan trọng hơn tính mạng. Trong mắt Đường Huyền loại người này đáng kính trọng ba phần, còn bảy phần là khinh bỉ. Gia cảnh đã khốn khó đến mức độ này mà cả ngày chỉ vẽ vài bức tranh để bán, chỉ sợ tiền để chăm sóc vườn hoa ngoài kia cũng không đủ!
Thư sinh nọ nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cười rạng rỡ nói:
- Đường huynh đệ không ngờ cũng là một đại hành gia về thi họa, có thể nhìn ra tâm trạng của tại hạ! Quả là ngàn vàng dễ được, tri kỷ khó cầu! Nếu Đường huynh đệ yêu thích, Từ mỗ nguyện tặng bức tranh nó ngài!
Đường Huyền tươi cười chắp tay cảm tạ, trong đầu thì thầm nghĩ: “Cái gì gọi là ngàn vàng dễ được? Nếu dễ được thì ngươi kiếm cho ta xem! Hừ, bức tranh này bất quá cũng là vài bông hoa, vài cái lá cây chứ có cái giá trị khỉ gì… Aizzz, mà thôi, hắn đã sa sút đến mức này, hẳn là cũng chịu không ít lời chê cười từ người khác rồi, thôi thì cứ nói vài câu cho hắn dễ chịu vậy!”
Nghĩ vậy Đường Huyền bèn nói:
- Không nên không nên! Đường mỗ tới đây là muốn mua tranh, năm lượng một bức còn là cái giá quá rẻ, đâu thể chiếm thêm tiện nghi của huynh đài.
Từ Văn Phủ nghe thế liền kiến quyết nói:
- Đường huynh đệ, tranh này là Từ mỗ tặng người tri kỷ, huynh đệ không chịu nhận chẳng phải coi Từ mỗ là kẻ tầm thường như năm lượng bạc kia sao?
Đường Huyền thấy hắn không ngờ phản ứng mạnh như vậy, chỉ biết cười khổ nhận lấy. Sau đó hắn lại nói:
- Đường mỗ hôm nay tới đây thực ra còn có một việc muốn nhờ Từ huynh giúp đỡ…
- Chúng ta một đoàn người ngựa đi đường xa tới Nam Châu mà không tìm được chỗ trú chân nào, trong đoàn lại có người ốm, vì thế… nếu huynh đài không ngại có thể cho chúng ta xin tá túc nhờ vài ngày hay không? Còn giá thuê nhà…
Từ Văn Phủ nghe vậy lập tức gật đầu ngắt lời:
- Ta còn tưởng chuyện gì, nếu Đường huynh không chê nơi này đơn sơ thì muốn ở bao lâu cũng được! Còn chuyện tiền nong thì đừng nhắc tới nữa!
Đường Huyền nghe vậy thầm chửi tên thư sinh này quá mức sĩ diện, cho dù ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho thằng bé kia, nó cả ngày thiếu ăn thiếu mặc còn phải chạy ra ngoài phơi mặt bán tranh, đúng là trong thiên hạ vô dụng nhất là thư sinh!
Đường Huyền cũng lười nói với tên đầu đất này, hắn quay sang bảo Giang Bắc Thiên gọi người tới.
Một lát, hắn nhìn Từ Văn Phủ thỉnh thoảng lại ho sặc sụa, bèn nói:
- Từ huynh có phải đang bị bệnh gì không? Hay là để thủ hạ của ta tới xem một chút?
Từ Văn Phủ vội lắc đầu:
- Không cần phiền toái như vậy, bệnh này của ta mắc từ lâu rồi, đã thành nan y, không chữa được!
Đường Huyền nghe vậy liền cố tỏ ra tức giận nói:
- Từ huynh, ngươi đã gọi ta một tiếng huynh đệ, nếu đã là huynh đệ thì quan tâm nhau là chuyện bình thường, cớ sao Từ huynh cứ liên tục từ chối ta như vậy? Có phải huynh coi ta là người ngoài không?
Từ Văn Phủ nghe vậy vội vã lắc đầu, rốt cuộc đành phải đồng ý cho Hồ đại phu bắt mạch.
- Từ công tử, bệnh này của ngài hẳn là cũng phải bảy tám năm rồi?
Từ Văn Phủ gật đầu:
- Không sai, cũng gần tám năm rồi!
- Nếu thế thứ cho lão phu nói thẳng, nếu ngay từ đầu công tử có thể chữa trị thì đã sớm khỏi rồi, nhưng hiện tại đã kéo dài quá lâu, muốn chữa cũng vô cùng khó khăn!
“Mẹ kiếp, lão đầu này lại quen thói hù bệnh nhân trước khi chữa rồi!”
Đường Huyền ho một tiếng, trừng mắt nhìn Hồ lão.
Hồ đại phu vội cười bồi:
- Công tử, mặc dù bệnh khó chữa, nhưng với tiểu nhân thì vẫn chưa là gì, trong một năm tiểu nhân nhất định chữa khỏi cho Từ công tử!
- Hừ, lần sau ít dọa người đi một chút!
Đường Huyền vốn chỉ coi bệnh của Từ Văn Phủ như cảm cúm. Hồ đại phu nói bệnh khó chữa hắn chỉ cho là lão nói phét để tự đề cao bản lĩnh của lão. Nhưng Từ Văn Phủ thì tự biết, bệnh của hắn không phải loại bệnh tầm thường, không ít lang trung có tiếng đã từng thử nhưng không ai chữa dứt bệnh được. Không ngờ vị Hồ đại phu này lại tự tin nói chữa khỏi bệnh trong một năm, vậy thì một là lão nói khoác, hai là lão thực sự là thần y, nếu là trường hợp thứ hai, vậy thì vị công tử họ Đường kia hẳn không phải người thường!
/104
|