Thấy Đường Huyền như vậy, người xung quanh liền nghi hoặc nhìn hắn.
Chỉ thấy Đường Huyền thong thả bước tới bên cạnh phụ nhân béo, ôm quyền nói:
- Vị nữ hiệp đây có phải là Hồ phu nhân? Ai nha! Thực sự là trăm nghe không bằng một thấy, hạnh ngộ hạnh ngộ! Từng nghe thế gian đồn đại nữ hiệp nghĩa bạc vân thiên, nhiệt huyết tâm tràng, một thân công phu luyện tới thiên hạ không địch thủ, có thể nói là cân quắc bất nhượng đấng tu mi. Ngưỡng mộ đã lâu mà vẫn trăn trở không có dịp gặp mặt, nay hân hạnh được gặp nữ hiệp tại đây, xin nhận của tiểu đệ một lễ!
Nói xong hắn ôm quyền cúi đầu vái một cái, bộ dáng trang trọng như đối với bậc trưởng bối.
Tất cả mọi người đều ngốc ngốc nhìn Đường Huyền, cũng không biết tại sao từ một người đàn bà chanh chua thô lỗ vô pháp vô thiên mà hắn có thể miêu tả giống như một đấng cứu thế vậy.
Phụ nhân béo cũng bị hắn vỗ mông ngựa tới ngẩn ngơ. Mụ mười tuổi thì thân thể bắt đầu trở nên cường tráng, tính khi ngang ngược hung hăng, hỏi đại phu thì đại khái là hormone giống đực hơi quá liều. Mười tám tuổi mụ đã trở luyện xong một thân kim cương bất hoại, đi khắp giang hồ không địch thủ, hung danh truyền xa, người gặp người chạy, hoa gặp hoa tàn. Cũng không rõ thế nào mà mụ lại phải lòng lão Hồ khi đó còn đang là một thư sinh, đúng là bông hoa dại cắm lọ thủy tinh.
Đường Huyền ngắm nghía lão phụ nhân một hồi, trầm ngâm nói:
- Đúng là lời đồn giang hồ không thể tin được…
- Nghĩa là sao?
Phụ nhân nghi hoặc hỏi lại.
Đường Huyền tặc lưỡi nói:
- Nữ hiệp không biết, bọn người trong giang hồ đa số toàn một lũ vô dụng, cả ngày hỗn ăn nói phét. Chúng đường đường một đáng nam nhân nhưng lại không đánh lại nữ hiệp, liền sinh ra ghen tị, rêu rao khắp nơi bôi nhọ nữ hiệp. Tiểu đệ nghe chúng đồn đại cũng thấy nghi hoặc, hôm nay chứng kiến nữ hiệp mới biết sự thật. Nữ hiệp không chỉ võ nghệ siêu quần, hiệp nghĩa can đảm, mà còn là một trang giai nhân tuyệt sắc, cho dù là hằng nga tiên tử trông thấy cũng phải xấu hổ…
Phụ nhân béo nghe vậy cả mừng, ha hả cười nói:
- Tiểu huynh đệ đây không hổ là người đọc sách, đúng là người tri thức, con mắt nhìn người cũng khác hẳn lũ phàm phu tục tử kia, ha hả!
Người xung quanh nghe hai kẻ vô sỉ nói chuyện với nhau mà chỉ muốn tìm một chỗ nôn ọe.
Đường Huyền gật gù nói:
- Đúng vậy, người như nữ hiệp từ cổ chí kim không ai sánh được, xứng đáng là đệ nhất nữ trung hào kiệt, chỉ có điều… aiiii…
Phụ nhân béo đang nghe sướng tai, thấy hắn chợt chuyển giọng thì sửng sốt hỏi:
- Tiếc cái gì?
- Tiếc là nghe nói phu quân của nữ hiệp xem ra không xứng cho lắm. Làm đại phu quèn nghèo rách nghèo nát, đã thế hôm nay còn dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thực sự là có phúc mà không biết hưởng, thật đáng thương cho nữ hiệp…
Vừa nói hắn vừa sụt sùi lau nước mắt. Nước mắt của hắn bây giờ giống như nước miếng, thích lúc nào là có lúc nấy.
Phụ nhân béo thấy vậy cũng trầm ngâm, lăn tăn nói:
- Vị tiểu huynh đệ đây thật là tri kỷ của ta. Nhưng mà ngươi yên tâm, họ Hồ này tuy nhân phẩm có kém một chút, nhưng tài năng cũng không phải không có, hơn nữa đối với ta cũng rất kính trọng.
- Ngươi đừng nhìn hắn lớn lên xấu xí mà coi thường, thực ra hắn được cha ta chân truyền y bát, tài nghệ cũng không phải tầm thường, mặc dù không giàu có nhưng cũng đủ nuôi ta ngày ba bữa.
Phụ nhân béo tán phét với Đường Huyền một lúc thì nộ khí cũng giảm đi nhiều, nhìn sang tú bà mụ nghĩ thầm: “Hiện tại xem ra phải tạm hoãn tính sổ với kỹ viện lại, nếu không để tiểu đệ đây thấy mình đánh người chẳng phải sẽ hủy hết hình tượng sao?”
Đường Huyền liếc phụ nhân, cười nói:
- Đại tỷ, chúng ta hay là ra ngoài vừa uống trà vừa đàm đạo, đứng đây có vẻ hơi mỏi chân. Tiểu đệ mời khách!
Phụ nhân béo lập tức gật đầu:
- Được. Nhưng chuyện tiền nong tiểu đệ không cần lo, đại tỷ đây trước nay ăn uống tiệm đâu cần phải trả tiền bao giờ, đại tỷ nể mặt ăn uống ở đây chính là vinh dự cho họ a! Kẻ nào dám đòi tiền… Hừ, đập quán!
Đường Huyền mừng rỡ, dựng ngón cái khen:
- Đúng là tác phong của bậc hào kiệt, quyết đoán mạnh mẽ! Xin mời!
Đợi cho phụ nhân đi ra ngoài sảnh, Đường Huyền liền ra hiệu cho tú bà mang đồ ăn lên. Tú bàn còn đang ngẩn người, lúc này giật mình tỉnh ra, lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị rượu thịt.
Đường Huyền cùng phụ nhân béo ngồi xuống bàn, hắn châm một chén rượu cho mụ, nói:
- Tiểu đệ kính đại tỷ một ly này cũng là để xin lỗi đại tỷ một chuyện!
Phụ nhân béo cầm chén uống cạn một hơi, bô bô nói:
- Tiểu đệ yên tâm, có gì cứ nói, đại tỷ nhất định ủng hộ ngươi!
Đường Huyền vui vẻ nói:
- Thực ra chuyện về lão đại phu, đêm qua y bị bắt đi là do người của đệ làm. Chẳng là tiểu đệ có một người bạn bị bệnh nặng, trong đêm khuya tiệm thuốc lại không mở cửa, trong lúc nhất thời vì quá nóng vội mà đã làm chuyện mạo phạm, mong đại tỷ thứ lỗi!
Phụ nhân béo ồ một tiếng:
- Thì ra là người nọ là thủ hạ của tiểu đệ. Không sai, thân thủ rất tốt, nếu hắn không phải kiêng kị làm bị thương người thì đại tỷ đây cũng chưa chắc đánh lại. Có thủ hạ như vậy hẳn tiểu đệ đây cũng xuất thân từ một danh gia vọng tộc có đúng không?
Đường Huyền cười nói:
- Đại tỷ quả là thần cơ diệu toán, mới vài câu mà đã đoán ra thân phận tiểu đệ. Thực ra tiểu đệ cũng không phải muốn giấu diếm thân phận, mà chỉ là sợ nói ra bản thân là con nhà quan lại thì sẽ khiến đại tỷ ghét bỏ, thường nghe người trong giang hồ không thích qua lại với triều đình mà!
Phụ nhân béo nghe vậy cười xòa nói:
- Tiểu đệ quá lời rồi. Chuyện người giang hồ không thích quan lại thì cũng đúng, nhưng đó là đối với bọn cẩu quan cả ngày chỉ biết thâm ô hại nước hại dân, còn tiểu đệ đây hiểu chuyện như vậy cớ đâu ta lại ghét bỏ. Nếu tiểu đệ không chê đại tỷ xuất thân thấp kém thì cứ gọi một tiếng đại tỷ, sau này chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của tỷ, tỷ nhất định giúp ngươi!
Đường Huyền chắp tay nói:
- Có câu này của đại tỷ tiểu đệ yên tam rồi, nào tiểu đệ mời đại tỷ một chén nữa!
“Còn đang muốn lập một đội nữ thị vệ để bảo vệ mấy tiểu nương bì, vừa hay gặp ngay Mẫu Dạ Xoa, đúng là buồn ngủ gặp chiếu, có mụ ở đây cho dù cỡ mấy vị sư thái cũng chưa chắc là đối thủ.”
Hắn đảo đảo mắt, nhìn qua Hồ lão, thấy lão nhân này tối qua vừa đại chiến với ba cô nương mà hôm nay tinh thần xem ra vẫn còn rất tốt, quả là có chút môn đạo!
Chỉ thấy Đường Huyền thong thả bước tới bên cạnh phụ nhân béo, ôm quyền nói:
- Vị nữ hiệp đây có phải là Hồ phu nhân? Ai nha! Thực sự là trăm nghe không bằng một thấy, hạnh ngộ hạnh ngộ! Từng nghe thế gian đồn đại nữ hiệp nghĩa bạc vân thiên, nhiệt huyết tâm tràng, một thân công phu luyện tới thiên hạ không địch thủ, có thể nói là cân quắc bất nhượng đấng tu mi. Ngưỡng mộ đã lâu mà vẫn trăn trở không có dịp gặp mặt, nay hân hạnh được gặp nữ hiệp tại đây, xin nhận của tiểu đệ một lễ!
Nói xong hắn ôm quyền cúi đầu vái một cái, bộ dáng trang trọng như đối với bậc trưởng bối.
Tất cả mọi người đều ngốc ngốc nhìn Đường Huyền, cũng không biết tại sao từ một người đàn bà chanh chua thô lỗ vô pháp vô thiên mà hắn có thể miêu tả giống như một đấng cứu thế vậy.
Phụ nhân béo cũng bị hắn vỗ mông ngựa tới ngẩn ngơ. Mụ mười tuổi thì thân thể bắt đầu trở nên cường tráng, tính khi ngang ngược hung hăng, hỏi đại phu thì đại khái là hormone giống đực hơi quá liều. Mười tám tuổi mụ đã trở luyện xong một thân kim cương bất hoại, đi khắp giang hồ không địch thủ, hung danh truyền xa, người gặp người chạy, hoa gặp hoa tàn. Cũng không rõ thế nào mà mụ lại phải lòng lão Hồ khi đó còn đang là một thư sinh, đúng là bông hoa dại cắm lọ thủy tinh.
Đường Huyền ngắm nghía lão phụ nhân một hồi, trầm ngâm nói:
- Đúng là lời đồn giang hồ không thể tin được…
- Nghĩa là sao?
Phụ nhân nghi hoặc hỏi lại.
Đường Huyền tặc lưỡi nói:
- Nữ hiệp không biết, bọn người trong giang hồ đa số toàn một lũ vô dụng, cả ngày hỗn ăn nói phét. Chúng đường đường một đáng nam nhân nhưng lại không đánh lại nữ hiệp, liền sinh ra ghen tị, rêu rao khắp nơi bôi nhọ nữ hiệp. Tiểu đệ nghe chúng đồn đại cũng thấy nghi hoặc, hôm nay chứng kiến nữ hiệp mới biết sự thật. Nữ hiệp không chỉ võ nghệ siêu quần, hiệp nghĩa can đảm, mà còn là một trang giai nhân tuyệt sắc, cho dù là hằng nga tiên tử trông thấy cũng phải xấu hổ…
Phụ nhân béo nghe vậy cả mừng, ha hả cười nói:
- Tiểu huynh đệ đây không hổ là người đọc sách, đúng là người tri thức, con mắt nhìn người cũng khác hẳn lũ phàm phu tục tử kia, ha hả!
Người xung quanh nghe hai kẻ vô sỉ nói chuyện với nhau mà chỉ muốn tìm một chỗ nôn ọe.
Đường Huyền gật gù nói:
- Đúng vậy, người như nữ hiệp từ cổ chí kim không ai sánh được, xứng đáng là đệ nhất nữ trung hào kiệt, chỉ có điều… aiiii…
Phụ nhân béo đang nghe sướng tai, thấy hắn chợt chuyển giọng thì sửng sốt hỏi:
- Tiếc cái gì?
- Tiếc là nghe nói phu quân của nữ hiệp xem ra không xứng cho lắm. Làm đại phu quèn nghèo rách nghèo nát, đã thế hôm nay còn dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thực sự là có phúc mà không biết hưởng, thật đáng thương cho nữ hiệp…
Vừa nói hắn vừa sụt sùi lau nước mắt. Nước mắt của hắn bây giờ giống như nước miếng, thích lúc nào là có lúc nấy.
Phụ nhân béo thấy vậy cũng trầm ngâm, lăn tăn nói:
- Vị tiểu huynh đệ đây thật là tri kỷ của ta. Nhưng mà ngươi yên tâm, họ Hồ này tuy nhân phẩm có kém một chút, nhưng tài năng cũng không phải không có, hơn nữa đối với ta cũng rất kính trọng.
- Ngươi đừng nhìn hắn lớn lên xấu xí mà coi thường, thực ra hắn được cha ta chân truyền y bát, tài nghệ cũng không phải tầm thường, mặc dù không giàu có nhưng cũng đủ nuôi ta ngày ba bữa.
Phụ nhân béo tán phét với Đường Huyền một lúc thì nộ khí cũng giảm đi nhiều, nhìn sang tú bà mụ nghĩ thầm: “Hiện tại xem ra phải tạm hoãn tính sổ với kỹ viện lại, nếu không để tiểu đệ đây thấy mình đánh người chẳng phải sẽ hủy hết hình tượng sao?”
Đường Huyền liếc phụ nhân, cười nói:
- Đại tỷ, chúng ta hay là ra ngoài vừa uống trà vừa đàm đạo, đứng đây có vẻ hơi mỏi chân. Tiểu đệ mời khách!
Phụ nhân béo lập tức gật đầu:
- Được. Nhưng chuyện tiền nong tiểu đệ không cần lo, đại tỷ đây trước nay ăn uống tiệm đâu cần phải trả tiền bao giờ, đại tỷ nể mặt ăn uống ở đây chính là vinh dự cho họ a! Kẻ nào dám đòi tiền… Hừ, đập quán!
Đường Huyền mừng rỡ, dựng ngón cái khen:
- Đúng là tác phong của bậc hào kiệt, quyết đoán mạnh mẽ! Xin mời!
Đợi cho phụ nhân đi ra ngoài sảnh, Đường Huyền liền ra hiệu cho tú bà mang đồ ăn lên. Tú bàn còn đang ngẩn người, lúc này giật mình tỉnh ra, lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị rượu thịt.
Đường Huyền cùng phụ nhân béo ngồi xuống bàn, hắn châm một chén rượu cho mụ, nói:
- Tiểu đệ kính đại tỷ một ly này cũng là để xin lỗi đại tỷ một chuyện!
Phụ nhân béo cầm chén uống cạn một hơi, bô bô nói:
- Tiểu đệ yên tâm, có gì cứ nói, đại tỷ nhất định ủng hộ ngươi!
Đường Huyền vui vẻ nói:
- Thực ra chuyện về lão đại phu, đêm qua y bị bắt đi là do người của đệ làm. Chẳng là tiểu đệ có một người bạn bị bệnh nặng, trong đêm khuya tiệm thuốc lại không mở cửa, trong lúc nhất thời vì quá nóng vội mà đã làm chuyện mạo phạm, mong đại tỷ thứ lỗi!
Phụ nhân béo ồ một tiếng:
- Thì ra là người nọ là thủ hạ của tiểu đệ. Không sai, thân thủ rất tốt, nếu hắn không phải kiêng kị làm bị thương người thì đại tỷ đây cũng chưa chắc đánh lại. Có thủ hạ như vậy hẳn tiểu đệ đây cũng xuất thân từ một danh gia vọng tộc có đúng không?
Đường Huyền cười nói:
- Đại tỷ quả là thần cơ diệu toán, mới vài câu mà đã đoán ra thân phận tiểu đệ. Thực ra tiểu đệ cũng không phải muốn giấu diếm thân phận, mà chỉ là sợ nói ra bản thân là con nhà quan lại thì sẽ khiến đại tỷ ghét bỏ, thường nghe người trong giang hồ không thích qua lại với triều đình mà!
Phụ nhân béo nghe vậy cười xòa nói:
- Tiểu đệ quá lời rồi. Chuyện người giang hồ không thích quan lại thì cũng đúng, nhưng đó là đối với bọn cẩu quan cả ngày chỉ biết thâm ô hại nước hại dân, còn tiểu đệ đây hiểu chuyện như vậy cớ đâu ta lại ghét bỏ. Nếu tiểu đệ không chê đại tỷ xuất thân thấp kém thì cứ gọi một tiếng đại tỷ, sau này chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của tỷ, tỷ nhất định giúp ngươi!
Đường Huyền chắp tay nói:
- Có câu này của đại tỷ tiểu đệ yên tam rồi, nào tiểu đệ mời đại tỷ một chén nữa!
“Còn đang muốn lập một đội nữ thị vệ để bảo vệ mấy tiểu nương bì, vừa hay gặp ngay Mẫu Dạ Xoa, đúng là buồn ngủ gặp chiếu, có mụ ở đây cho dù cỡ mấy vị sư thái cũng chưa chắc là đối thủ.”
Hắn đảo đảo mắt, nhìn qua Hồ lão, thấy lão nhân này tối qua vừa đại chiến với ba cô nương mà hôm nay tinh thần xem ra vẫn còn rất tốt, quả là có chút môn đạo!
/104
|