Hôm nay là ngày thứ mười kể từ hôm Đường Huyền ngất đi. Nằm trên giường lúc này, Đường Huyền hai mắt nhắm lại, sắc mặt nhợt nhạt, khóe miệng khô nứt, nếu không phải còn hô hấp thì trông không khác xác chết bao nhiêu.
Ngồi cạnh giường lúc này hai tỷ muội Tần Phỉ Phỉ đang ôn nhu nhìn hắn. Nhìn khuôn mặt xấu xí của hắn, hai người lại nhớ lại chuyện trước đây.
Người họ Tần kể từ đời Tần lão luôn cống hiến hết sức lực cho đất nước. Cách đây vài năm cha hai nàng chết trận, mẹ các nàng vì đau buồn mà sinh bệnh chết. Nói sâu xa thì một phần lớn lỗi là ở việc tên hôn quân này phá hoại đất nước nên mới khiến giặc giã nổi lên càng lúc càng nhiều. Ngay cả Tần Phỉ Phỉ cũng bị hắn nhìn trúng, phải vào cung làm phi tần. Nhưng hiện tại nghĩ lại, nàng lại không hề hận hắn, hắn dù mang tiếng hôn quân, nhưng chẳng qua chỉ là ham vui nhất thời, bị bọn người dưới che mắt, ở cạnh hắn bao lâu, nàng cũng hiểu hắn vài phần. Nhưng chính vì hắn là hôn quân, hắn ham chơi, nên hắn mới chịu tự sát để cứu nàng. Giả sử là một vị vua anh minh thì sẽ không bao giờ vì hai nữ tử mà chịu đánh đổi cả tính mạng cũng như giang sơn thiên hạ. Có những lúc nàng thầm nghĩ hay là hắn cứ mãi thế này, đừng trở nên giống những vị hoàng đế ngày xưa thì tốt hơn bao nhiêu.
- Tỷ tỷ, ngươi ngồi đây cũng sắp được hai ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi thôi!
Tần Diễm Diễm là người tập võ, thân thể khỏe mạnh nên có thể ngồi lâu, nhưng tỷ tỷ nàng hiện tại xem sắc mặt đã tiều tụy đi nhiều, e là sinh bệnh mất.
- Không sao, tỷ không mệt, chỉ không biết bao giờ thì Hoàng Thượng tỉnh lại?!
- Tỷ, ngươi yên tâm, thái y đã nói hắn không sao rồi mà. Còn nữa, tục ngữ không phải nói người tốt sống không thọ, kẻ xấu gây họa ngàn năm đó sao? Hắn… hắn là kẻ xấu, hẳn là sống thọ lắm!
Tần Phỉ Phỉ nghe vậy mỉm cười nói:
- Ai! Muội đó, vẫn không thể gọi hắn một tiếng tỷ phu sao? Cũng may hắn tính tình trẻ con không chấp nhặt, nếu đổi là hoàng đế khác chắc sớm đã cho muội vào đại lao rồi.
Tần Diễm Diễm cong môi nói:
- Hắn dám sao? Muội cứ không gọi hắn là tỷ phu, xem hắn có thể làm gì? Hừ!
- Được rồi, muội gọi hắn thế nào cũng được, hắn dù sao cũng không để ý đâu. Nhưng dù sao Hoàng Thượng vẫn là Hoàng Thượng, muội gọi trong nhà thì được, nhưng ở ngoài thì phải tuân thủ lễ phép. Nếu để đám người dưới nghe vậy thì hắn còn đâu thể diện vua một nước? Rồi người ngoài lại nói người nhà họ Tần chúng ta không biết lễ phép.
Tần Diễm Diễm ngúng nguẩy nói:
- Được rồi được rồi, cùng lắm khi có người ngoài muội không thèm nói chuyện với hắn là được. Ân, tỷ tỷ, hắn sao ngất lâu như vậy, liệu có phải hắn đã giả vờ ngủ để nghe trộm chúng ta nói chuyện hàng ngày không?
Tần Phỉ Phỉ cười lắc đầu nói:
- Tỷ cũng không biết nói muội sao đây, hắn đã như vậy mà muội còn đề phòng hắn như thế sao?
Nghe vậy Tần Diễm Diễm đỏ mặt thấp giọng nói:
- Ai bảo hắn… hắn trước kia toàn giở mấy trò quái đản, chẳng biết chút phép tắc gì.
Tần Phỉ Phỉ thở dài một hơi nói:
- Nói thế nào đi nữa hắn vẫn là Hoàng Thượng. Cả ngày hắn bị người ngoài soi mói nhìn vào, áp lực phải chịu rất lớn, người như chúng ta làm sao hiểu nổi. Muội có còn nhớ cha từ nói, một người khi nắm trong tay càng nhiều quyền lực thì càng dễ đánh mất chính mình, rồi để bản thân trở thành con rốt cho chính những quyền lực đó? Hoàng Thượng tuy nhiều lần làm những chuyện hồ đồ, nhưng tỷ tin hắn, tin hắn sẽ không trở thành những bạo chúa, tin hắn sẽ trở thành một hoàng đế tốt, nên tỷ đã quyết tâm sẽ vĩnh viễn ở bên hắn, làm một thê tử chăm lo cho hắn cả đời!
Tần Diễm Diễm nghe vậy vội nói:
- Tỷ tỷ, vậy… Minh Ngữ đại ca thì phải làm sao bây giờ? Hắn đã đợi ngươi ba năm rồi, chẳng lẽ ngươi nỡ bỏ mặc hắn?
Tần Phỉ Phỉ nghe vậy thu hồi nét cười, nghiêm giọng nói:
- Tỷ tỷ hiện tại đã gả cho Hoàng Thượng, cả đời là người của hắn, chuyện của Minh Ngữ ca muội đừng nhắc lại nữa!
“Con bà nó, ở đâu ra một Minh Ngữ ca nữa vậy? Không được, quá nguy hiểm, lão tử nhất định phải sớm nắm chặt cả người lẫn tâm của phi tử mới được...” Ai nha, đã nói làm con dao cùn thôi, sao lần nào cũng toàn đâm xém cả vào thịt thế này! Cũng may lão tử chọn sẵn cà chua loại dày.
Đường Huyền vốn chỉ bị thương do một chưởng kia của Giang Bắc Thiên là chính, hắn sớm đã tỉnh lại từ hôm qua. Vốn còn muốn giả vờ hôn mê để nghe trộm, nhưng nghe tới đây thì cơn ghen nổi lên, không thể không tỉnh lại. Cũng may Tần Phỉ Phỉ nói muốn cả đời ở bên hắn, nếu không hắn thật sự muốn cho Phi Hổ đội truy lùng tên Minh Ngữ ca kia, sau đó…
- Khụ khụ…
Đường Huyền giả bộ ho vài tiếng, mơ màng nói:
- Trẫm đang ở đâu đây, trẫm chết rồi sao? A, ái phi, sao nàng cũng ở đây, chẳng lẽ lão tặc đó không tha cho nàng? Ô… ô, là trẫm hại nàng rồi!
- Hoàng Thượng, ngài còn sống, mọi chuyện đã qua rồi!
Tần Phỉ Phỉ thấy hắn như vậy càng thêm thương cảm, vội ôm hắn vào vuốt ve hắn. Tần Diễm Diễm cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết không đúng chỗ nào. Nhưng thấy hắn tỉnh lại được, nàng cũng có chút vui mừng.
Đường Huyền ôm chặt Tần Phỉ Phỉ, sau đó một tay vô tình thoát lực buông xuống, trùng hợp đặt lên đùi Tần Diễm Diễm.
- Ái phi, thật sự là nàng sao, trẫm còn sống sao? Ân, đôi tay vừa mịn vừa mềm thế này ngoài ái phi của trẫm còn có thể là ai nữa!
Tần Phỉ Phỉ đang muốn nói thì Tần Diễm Diễm lạnh giọng ghắt:
- Tên xấu xa, có bỏ tay ra không thì bảo?
Đường Huyền giật mình mội cái, cười ngượng nói:
- Hề hề, thì ra là chân của tiểu di muội, trẫm mấy ngày không hoạt động, tay chân bị thoát lực ấy mà! Ai nha, mấy ngày không gặp mà tiểu di muội thân ái đẹp ra nhiều quá, chân cũng mịn màng hơn bao nhiêu, cho trẫm sờ một chút thôi, chỉ một chút thôi!
Tần Diễm Diễm liền ghắt lên:
- Không bao giờ, mau buông!
Đường Huyền thầm nghĩ lão tử vất vả lắm mới có cơ hội sờ một chút, nàng nói buông liền buông, thế thì thể diện của ta để đi đâu, kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục!
- Ái phi, gần đây trong lúc trẫm ngất đi có gì xảy ra không?
Đường Huyền giả bộ chuyển đề tài.
Ngồi cạnh giường lúc này hai tỷ muội Tần Phỉ Phỉ đang ôn nhu nhìn hắn. Nhìn khuôn mặt xấu xí của hắn, hai người lại nhớ lại chuyện trước đây.
Người họ Tần kể từ đời Tần lão luôn cống hiến hết sức lực cho đất nước. Cách đây vài năm cha hai nàng chết trận, mẹ các nàng vì đau buồn mà sinh bệnh chết. Nói sâu xa thì một phần lớn lỗi là ở việc tên hôn quân này phá hoại đất nước nên mới khiến giặc giã nổi lên càng lúc càng nhiều. Ngay cả Tần Phỉ Phỉ cũng bị hắn nhìn trúng, phải vào cung làm phi tần. Nhưng hiện tại nghĩ lại, nàng lại không hề hận hắn, hắn dù mang tiếng hôn quân, nhưng chẳng qua chỉ là ham vui nhất thời, bị bọn người dưới che mắt, ở cạnh hắn bao lâu, nàng cũng hiểu hắn vài phần. Nhưng chính vì hắn là hôn quân, hắn ham chơi, nên hắn mới chịu tự sát để cứu nàng. Giả sử là một vị vua anh minh thì sẽ không bao giờ vì hai nữ tử mà chịu đánh đổi cả tính mạng cũng như giang sơn thiên hạ. Có những lúc nàng thầm nghĩ hay là hắn cứ mãi thế này, đừng trở nên giống những vị hoàng đế ngày xưa thì tốt hơn bao nhiêu.
- Tỷ tỷ, ngươi ngồi đây cũng sắp được hai ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi thôi!
Tần Diễm Diễm là người tập võ, thân thể khỏe mạnh nên có thể ngồi lâu, nhưng tỷ tỷ nàng hiện tại xem sắc mặt đã tiều tụy đi nhiều, e là sinh bệnh mất.
- Không sao, tỷ không mệt, chỉ không biết bao giờ thì Hoàng Thượng tỉnh lại?!
- Tỷ, ngươi yên tâm, thái y đã nói hắn không sao rồi mà. Còn nữa, tục ngữ không phải nói người tốt sống không thọ, kẻ xấu gây họa ngàn năm đó sao? Hắn… hắn là kẻ xấu, hẳn là sống thọ lắm!
Tần Phỉ Phỉ nghe vậy mỉm cười nói:
- Ai! Muội đó, vẫn không thể gọi hắn một tiếng tỷ phu sao? Cũng may hắn tính tình trẻ con không chấp nhặt, nếu đổi là hoàng đế khác chắc sớm đã cho muội vào đại lao rồi.
Tần Diễm Diễm cong môi nói:
- Hắn dám sao? Muội cứ không gọi hắn là tỷ phu, xem hắn có thể làm gì? Hừ!
- Được rồi, muội gọi hắn thế nào cũng được, hắn dù sao cũng không để ý đâu. Nhưng dù sao Hoàng Thượng vẫn là Hoàng Thượng, muội gọi trong nhà thì được, nhưng ở ngoài thì phải tuân thủ lễ phép. Nếu để đám người dưới nghe vậy thì hắn còn đâu thể diện vua một nước? Rồi người ngoài lại nói người nhà họ Tần chúng ta không biết lễ phép.
Tần Diễm Diễm ngúng nguẩy nói:
- Được rồi được rồi, cùng lắm khi có người ngoài muội không thèm nói chuyện với hắn là được. Ân, tỷ tỷ, hắn sao ngất lâu như vậy, liệu có phải hắn đã giả vờ ngủ để nghe trộm chúng ta nói chuyện hàng ngày không?
Tần Phỉ Phỉ cười lắc đầu nói:
- Tỷ cũng không biết nói muội sao đây, hắn đã như vậy mà muội còn đề phòng hắn như thế sao?
Nghe vậy Tần Diễm Diễm đỏ mặt thấp giọng nói:
- Ai bảo hắn… hắn trước kia toàn giở mấy trò quái đản, chẳng biết chút phép tắc gì.
Tần Phỉ Phỉ thở dài một hơi nói:
- Nói thế nào đi nữa hắn vẫn là Hoàng Thượng. Cả ngày hắn bị người ngoài soi mói nhìn vào, áp lực phải chịu rất lớn, người như chúng ta làm sao hiểu nổi. Muội có còn nhớ cha từ nói, một người khi nắm trong tay càng nhiều quyền lực thì càng dễ đánh mất chính mình, rồi để bản thân trở thành con rốt cho chính những quyền lực đó? Hoàng Thượng tuy nhiều lần làm những chuyện hồ đồ, nhưng tỷ tin hắn, tin hắn sẽ không trở thành những bạo chúa, tin hắn sẽ trở thành một hoàng đế tốt, nên tỷ đã quyết tâm sẽ vĩnh viễn ở bên hắn, làm một thê tử chăm lo cho hắn cả đời!
Tần Diễm Diễm nghe vậy vội nói:
- Tỷ tỷ, vậy… Minh Ngữ đại ca thì phải làm sao bây giờ? Hắn đã đợi ngươi ba năm rồi, chẳng lẽ ngươi nỡ bỏ mặc hắn?
Tần Phỉ Phỉ nghe vậy thu hồi nét cười, nghiêm giọng nói:
- Tỷ tỷ hiện tại đã gả cho Hoàng Thượng, cả đời là người của hắn, chuyện của Minh Ngữ ca muội đừng nhắc lại nữa!
“Con bà nó, ở đâu ra một Minh Ngữ ca nữa vậy? Không được, quá nguy hiểm, lão tử nhất định phải sớm nắm chặt cả người lẫn tâm của phi tử mới được...” Ai nha, đã nói làm con dao cùn thôi, sao lần nào cũng toàn đâm xém cả vào thịt thế này! Cũng may lão tử chọn sẵn cà chua loại dày.
Đường Huyền vốn chỉ bị thương do một chưởng kia của Giang Bắc Thiên là chính, hắn sớm đã tỉnh lại từ hôm qua. Vốn còn muốn giả vờ hôn mê để nghe trộm, nhưng nghe tới đây thì cơn ghen nổi lên, không thể không tỉnh lại. Cũng may Tần Phỉ Phỉ nói muốn cả đời ở bên hắn, nếu không hắn thật sự muốn cho Phi Hổ đội truy lùng tên Minh Ngữ ca kia, sau đó…
- Khụ khụ…
Đường Huyền giả bộ ho vài tiếng, mơ màng nói:
- Trẫm đang ở đâu đây, trẫm chết rồi sao? A, ái phi, sao nàng cũng ở đây, chẳng lẽ lão tặc đó không tha cho nàng? Ô… ô, là trẫm hại nàng rồi!
- Hoàng Thượng, ngài còn sống, mọi chuyện đã qua rồi!
Tần Phỉ Phỉ thấy hắn như vậy càng thêm thương cảm, vội ôm hắn vào vuốt ve hắn. Tần Diễm Diễm cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết không đúng chỗ nào. Nhưng thấy hắn tỉnh lại được, nàng cũng có chút vui mừng.
Đường Huyền ôm chặt Tần Phỉ Phỉ, sau đó một tay vô tình thoát lực buông xuống, trùng hợp đặt lên đùi Tần Diễm Diễm.
- Ái phi, thật sự là nàng sao, trẫm còn sống sao? Ân, đôi tay vừa mịn vừa mềm thế này ngoài ái phi của trẫm còn có thể là ai nữa!
Tần Phỉ Phỉ đang muốn nói thì Tần Diễm Diễm lạnh giọng ghắt:
- Tên xấu xa, có bỏ tay ra không thì bảo?
Đường Huyền giật mình mội cái, cười ngượng nói:
- Hề hề, thì ra là chân của tiểu di muội, trẫm mấy ngày không hoạt động, tay chân bị thoát lực ấy mà! Ai nha, mấy ngày không gặp mà tiểu di muội thân ái đẹp ra nhiều quá, chân cũng mịn màng hơn bao nhiêu, cho trẫm sờ một chút thôi, chỉ một chút thôi!
Tần Diễm Diễm liền ghắt lên:
- Không bao giờ, mau buông!
Đường Huyền thầm nghĩ lão tử vất vả lắm mới có cơ hội sờ một chút, nàng nói buông liền buông, thế thì thể diện của ta để đi đâu, kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục!
- Ái phi, gần đây trong lúc trẫm ngất đi có gì xảy ra không?
Đường Huyền giả bộ chuyển đề tài.
/104
|