Đường Huyền lúc này đang hì hục làm một món mà ở thế giới này chưa có, đó là kem! Mặc dù không có máy móc hiện đại nhưng nguyên liệu thì lại rất dồi dào phong phú, cộng thêm băng lạnh mỗi năm chuyển vào cũng không ít, nên làm ra một nồi kem cũng không quá khó.
Hắn quyết định làm kem, một phần vì thứ này thích hợp cho thiếu nữ, một phần vì hắn cũng chẳng biết làm món ăn gì đặc biệt. Làm xong kem Đường Huyền thầm nghĩ tới cảnh hai tỷ muội liếm liếm kem, hắc hắc, lúc đó chắc chắn sẽ rất kích thích a!
Kẹt…
Đường Huyền nhẹ nhàng mở cửa phòng, gọi nhỏ:
- Tiểu di muội, ái phi, các nàng xem trẫm mang món gì cho các nàng nè!
Kỳ quái là không thấy ai đáp lời. Đường Huyền bước vào trong thì thấy hai nàng không ngờ đã nằm ngủ trên giường, hẳn là đêm qua không ngủ nên quá mệt rồi.
Cả hai đều ngủ rồi, như vậy… Ai nha, đây chẳng phải là cho ta cơ hội sao?! Không được, lão tử là chính nhân quân tử, làm sao có thể đi nhìn lén nữ nhân ngủ… Nhưng mà thôi, dù sao một người là vợ mình, một người là em vợ, dù sao cũng đều là người nhà, cần gì khách khí a!
Tìm ra một lý do chính đáng như vậy Đường Huyền liền rón rén bước tới giường.
Xoạt!
Một mũi kiếm từ đâu hiện ra chỉ vào cổ hắn. Đường Huyền lấy tay gạt kiếm nói:
- Tiểu di muội, đừng hồ nháo, ta ngắm một chút thôi… Nga? Tiểu di muội còn đang nằm ngủ mà, vậy kiếm này… Aaa, thích khách!
- Câm mồm! Nói câu nữa thì cẩn thận cái mạng chó của ngươi!
Một giọng nói âm trầm truyền tới. Đường Huyền nghe giọng thì cả kinh.
- Giang Tây Thiên… A không Giang Bắc Thiên, ngươi làm sao lại ở đây? Lần trước ngươi bỏ đi có bị thương không, trẫm thực ra rất lo cho ngươi a!
- Hôn quân khốn kiếp, ngươi phá hư chuyện của ta!
Phía sau lúc này có thêm ba người bịt mặt bước tới, mỗi người tay đều cầm kiếm. Giang Bắc Thiên hôm nay so với hôm ở ngự hoa viên đã già đi trông thấy, đôi mắt vốn cương nghị dũng mãnh nay đã trở nên có phần cuồng dại.
Đường Huyền trong lòng liên tục kêu không ổn. Lão nhân này công phu cực cao, cho dù Tần lão cũng chưa chắc hơn được, hắn nếu muốn giết mình thì khác gì lấy đá chọi trứng?
- Giang minh chủ trăm công ngàn việc, sao hôm nay lại có thời gian tới thăm trẫm thế này… Ân, mới mấy ngày không gặp mà minh chủ trông đẹp trai ra trông thấy a! A, quên mất, mời các vị ngồi xuống nói chuyện, không cần khách khí.
- Im mồm!
Giang Bắc Thiên gầm một tiếng, lấy dây thừng trói chặt Đường Huyền lại, rồi mới lạnh giọng nói:
- Hôn quân, hôm nay để xem ngươi còn có thể giở trò gì?
- Nói, ngươi muốn chết theo kiểu nào, lão phu cho ngươi chọn!
- Thế này… Giang minh chủ, chúng ta xưa nay không cừu không óan, chuyện hôm trước chỉ là chút hiểu lầm thôi! Theo ý trẫm hay là chúng ta mọi người buông đao gác kiếm, cùng nhau ngồi xuống uống vài chén rượu xóa sạch ân cừu, như vậy có phải…
- Xóa sạch ân cừu! Hừ, tên hôn quân, vì ngươi mà cả gia đình ta già trẻ lớn bé đều bị đám người Thánh Võ minh quy tội rồi giết hại, bây giờ hàng chục mạng bị chết oan uổng, ngươi nói ta có nên xóa sạch ân cừu với ngươi không?!
- Cả… cả nhà đều chết sạch? Ai, Giang minh chủ thật là bất hạnh a! Nhưng ngươi cũng đừng quá đau buồn, trẫm chút nữa sẽ ban cho ngươi vài chục mỹ nhân, ngươi mang các nàng về, chịu khó cày cấy nuôi trồng, vài năm sau lại có chục đứa con trai thôi. Tục ngữ nói núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt. Chỉ cần Giang minh chủ muốn thì loại nữ nhân nào trẫm cũng có thể cho ngươi, cao, thấp, béo, gầy, rụt rè, phóng đãng…
- Đủ rồi!
- Hôm nay lão phu phải lấy đầu ngươi về tế người thân!
Nói xong liền đưa kiếm tới. Kiếm chạm tới cổ Đường Huyền, máu đã tóe ra một chút thì hắn vội nói:
- Giang minh chủ thủ hạ lưu tình a! Người nhà của ngươi chết đi cũng không thể sống lại. Trẫm bội thường ngươi tiền bạc, nữ nhân hay quyền lực, ngươi muốn gì cũng được a!
- Lão phu chỉ muốn đầu ngươi!
- Giang minh chủ, ngươi nghĩ xem, hiện tại cho dù giết trẫm thì ngươi làm sao thoát ra khỏi cung, cấm vệ ở đây rất nhiều a!
- Hừ, lão phu vào thế nào thì ra thế ấy! Hôn quân, ngươi còn chưa trả lời ta là muốn chết thế nào đây?!
Đường Huyền cười bồi nói:
- Trẫm muốn… chết già có được không?
Giang Bắc Thiên cười lạnh:
- Ngươi nghĩ cũng hay lắm! Đừng lo, lão phu đã chuẩn bị sẵn rất nhiều cực hình cho ngươi rồi!
Đường Huyền lúc này mồ hôi chảy ướt cả áo, ngay cả máu chảy trên cổ cũng không biết. Hắn thầm suy nghĩ liên tục, cuối cùng chợt cười lên ha hả.
- Ngươi cười cái gì?
- Trẫm cười Giang minh chủ đường đường một cao thủ danh chấn thiên hạ, có thù cũng không dám đường đường chính chính mà báo, lại phải giở cái trò đánh lén hèn hạ. Ngươi thử nghĩ xem cứ cho là giết được trẫm thì ngươi còn mặt mũi nào nhìn người trên giang hồ nữa?
- Thối lắm! Ai bảo lão tử không dám?
- Hừ! Nếu ngươi còn là nam nhân thì hãy cùng trẫm một chọi một như hai người đàn ông!
Hắn quyết định làm kem, một phần vì thứ này thích hợp cho thiếu nữ, một phần vì hắn cũng chẳng biết làm món ăn gì đặc biệt. Làm xong kem Đường Huyền thầm nghĩ tới cảnh hai tỷ muội liếm liếm kem, hắc hắc, lúc đó chắc chắn sẽ rất kích thích a!
Kẹt…
Đường Huyền nhẹ nhàng mở cửa phòng, gọi nhỏ:
- Tiểu di muội, ái phi, các nàng xem trẫm mang món gì cho các nàng nè!
Kỳ quái là không thấy ai đáp lời. Đường Huyền bước vào trong thì thấy hai nàng không ngờ đã nằm ngủ trên giường, hẳn là đêm qua không ngủ nên quá mệt rồi.
Cả hai đều ngủ rồi, như vậy… Ai nha, đây chẳng phải là cho ta cơ hội sao?! Không được, lão tử là chính nhân quân tử, làm sao có thể đi nhìn lén nữ nhân ngủ… Nhưng mà thôi, dù sao một người là vợ mình, một người là em vợ, dù sao cũng đều là người nhà, cần gì khách khí a!
Tìm ra một lý do chính đáng như vậy Đường Huyền liền rón rén bước tới giường.
Xoạt!
Một mũi kiếm từ đâu hiện ra chỉ vào cổ hắn. Đường Huyền lấy tay gạt kiếm nói:
- Tiểu di muội, đừng hồ nháo, ta ngắm một chút thôi… Nga? Tiểu di muội còn đang nằm ngủ mà, vậy kiếm này… Aaa, thích khách!
- Câm mồm! Nói câu nữa thì cẩn thận cái mạng chó của ngươi!
Một giọng nói âm trầm truyền tới. Đường Huyền nghe giọng thì cả kinh.
- Giang Tây Thiên… A không Giang Bắc Thiên, ngươi làm sao lại ở đây? Lần trước ngươi bỏ đi có bị thương không, trẫm thực ra rất lo cho ngươi a!
- Hôn quân khốn kiếp, ngươi phá hư chuyện của ta!
Phía sau lúc này có thêm ba người bịt mặt bước tới, mỗi người tay đều cầm kiếm. Giang Bắc Thiên hôm nay so với hôm ở ngự hoa viên đã già đi trông thấy, đôi mắt vốn cương nghị dũng mãnh nay đã trở nên có phần cuồng dại.
Đường Huyền trong lòng liên tục kêu không ổn. Lão nhân này công phu cực cao, cho dù Tần lão cũng chưa chắc hơn được, hắn nếu muốn giết mình thì khác gì lấy đá chọi trứng?
- Giang minh chủ trăm công ngàn việc, sao hôm nay lại có thời gian tới thăm trẫm thế này… Ân, mới mấy ngày không gặp mà minh chủ trông đẹp trai ra trông thấy a! A, quên mất, mời các vị ngồi xuống nói chuyện, không cần khách khí.
- Im mồm!
Giang Bắc Thiên gầm một tiếng, lấy dây thừng trói chặt Đường Huyền lại, rồi mới lạnh giọng nói:
- Hôn quân, hôm nay để xem ngươi còn có thể giở trò gì?
- Nói, ngươi muốn chết theo kiểu nào, lão phu cho ngươi chọn!
- Thế này… Giang minh chủ, chúng ta xưa nay không cừu không óan, chuyện hôm trước chỉ là chút hiểu lầm thôi! Theo ý trẫm hay là chúng ta mọi người buông đao gác kiếm, cùng nhau ngồi xuống uống vài chén rượu xóa sạch ân cừu, như vậy có phải…
- Xóa sạch ân cừu! Hừ, tên hôn quân, vì ngươi mà cả gia đình ta già trẻ lớn bé đều bị đám người Thánh Võ minh quy tội rồi giết hại, bây giờ hàng chục mạng bị chết oan uổng, ngươi nói ta có nên xóa sạch ân cừu với ngươi không?!
- Cả… cả nhà đều chết sạch? Ai, Giang minh chủ thật là bất hạnh a! Nhưng ngươi cũng đừng quá đau buồn, trẫm chút nữa sẽ ban cho ngươi vài chục mỹ nhân, ngươi mang các nàng về, chịu khó cày cấy nuôi trồng, vài năm sau lại có chục đứa con trai thôi. Tục ngữ nói núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt. Chỉ cần Giang minh chủ muốn thì loại nữ nhân nào trẫm cũng có thể cho ngươi, cao, thấp, béo, gầy, rụt rè, phóng đãng…
- Đủ rồi!
- Hôm nay lão phu phải lấy đầu ngươi về tế người thân!
Nói xong liền đưa kiếm tới. Kiếm chạm tới cổ Đường Huyền, máu đã tóe ra một chút thì hắn vội nói:
- Giang minh chủ thủ hạ lưu tình a! Người nhà của ngươi chết đi cũng không thể sống lại. Trẫm bội thường ngươi tiền bạc, nữ nhân hay quyền lực, ngươi muốn gì cũng được a!
- Lão phu chỉ muốn đầu ngươi!
- Giang minh chủ, ngươi nghĩ xem, hiện tại cho dù giết trẫm thì ngươi làm sao thoát ra khỏi cung, cấm vệ ở đây rất nhiều a!
- Hừ, lão phu vào thế nào thì ra thế ấy! Hôn quân, ngươi còn chưa trả lời ta là muốn chết thế nào đây?!
Đường Huyền cười bồi nói:
- Trẫm muốn… chết già có được không?
Giang Bắc Thiên cười lạnh:
- Ngươi nghĩ cũng hay lắm! Đừng lo, lão phu đã chuẩn bị sẵn rất nhiều cực hình cho ngươi rồi!
Đường Huyền lúc này mồ hôi chảy ướt cả áo, ngay cả máu chảy trên cổ cũng không biết. Hắn thầm suy nghĩ liên tục, cuối cùng chợt cười lên ha hả.
- Ngươi cười cái gì?
- Trẫm cười Giang minh chủ đường đường một cao thủ danh chấn thiên hạ, có thù cũng không dám đường đường chính chính mà báo, lại phải giở cái trò đánh lén hèn hạ. Ngươi thử nghĩ xem cứ cho là giết được trẫm thì ngươi còn mặt mũi nào nhìn người trên giang hồ nữa?
- Thối lắm! Ai bảo lão tử không dám?
- Hừ! Nếu ngươi còn là nam nhân thì hãy cùng trẫm một chọi một như hai người đàn ông!
/104
|