Tiếng kinh hô của Mộ Dung Ý Nhi lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám người Tiểu Hà, Tiêu Lân... Liễu Thanh Trung thì cũng bất ngờ nhìn về phía Trấn Thiên... Thật không ngờ lại gặp mặt nhau ở đây... Đúng thực là có chút duyên phận....
Trấn Thiên thấy Mô Dung Ý Nhi đột nhiên hộ lên mình thì biết là không trốn tránh được rồi nên chỉ biết cười khổi đi xuống cầu thang, đối với đám người này cười nói:
Các ngươi sao đến tận bây giờ mới về đến Thiên Thu Thành?? Chẳng phải mọi người đều đi trước ta sao???
Trên đường chúng ta đi hoàn thành nốt một hai nhiệm vụ của học viện cho nên mới lâu như vậy... Mộ Dung Ý Nhi cười cười nói... Đột nhiên gặp lại người quen thì vẫn cảm thấy có chút vui mừng....
Trấn Thiên còn đang định hỏi Mộ Dung Ý Nhi xem có chuyện gì xảy ra thì Tiêu Lân đứng ở một bên lập lao lên, đối với Trấn Thiên nhàn nhạt nói:
Ngươi là người đã thuê căn phòng thượng hạ cuối cùng đó?? Khôn hồn thì mau rao ra nếu không....
Còn không để Tiêu Lân nói hết thì Trấn Thiên lập tức cắt lời, hắn không thèm để ý đến Tiêu Lân mà quang ánh mắt nghi hoặc về phía Mộ Dung Ý Nhi.....
Mộ Dung Ý Nhi thấy vậy thì cũng thở dài nói:
Tại Thiên Linh Học Viện cách nơi này khá xa... Mà hiện tại trời cũng đã tối rồi nên chúng ta chỉ còn cách thuê phòng ở tạm qua đêm... Nhưng quán lại chì còn đúng một căn phòng thượng hạng... Căn còn lại thì bị ngươi thuê mất rồi nên không đủ phòng cho chúng ta....
Tiêu Lân đứng ở một bên thấy Trấn Thiên không thèm để ý đến chính mình thì tức giận đùng đùng, quát lên :
Ý Nhi muội.... Ngươi nói chuyện với...
Nhưng lại một lần nữa... Tiêu Lân còn chưa nói xong, Trấn Thiên đã ngắt lời :
Vậy được rồi, phòng ta thuê cũng không đáng bao nhiêu... Ba người con gái các ngươi ở một phòng.... Còn lại thì vào phòng ta ở tạm cũng được... Dù sao ta cũng chỉ ở đến ngày mai rồi rời đi...
Ở Trong mắt của Trấn Thiên hiện tại hoàn toàn không để ý đến Tiêu Lân... Đơn giản chỉ vì đối với Trấn Thiên mà nói thì Tiêu Lân hoàn toàn là cái người chết!!.... Chỉ là sớm hay muộn mà thôi...
Mộ Dung Ý Nhi nghe vậy thì cũng vui mừng cảm tạ Trấn Thiên... Mấy người còn lại cũng là như vậy, bọn họ không quan tâm đến chuyện này cho lắm.. Nếu như không thuê được phòng thì chỉ còn cách đi quán trọ khác.... Nếu Trấn Thiên đã cho ở ké thì tất nhiên là quá tốt rồi..
Riêng chỉ có duy nhất một mình Tiêu Lân là sắc mặt âm trầm đứng ở nơi đó... Một mặt sát khí đằng đằng nhìn về phía Trấn Thiên...
Truyện được đăng tại T r u y e n Cv [.] c o m
Đối với người sắp chết thì Trấn Thiên cũng không thèm để ý làm cái gì, hắn lập tức quay đầu dẫn đám người Liễu Thanh Trung đi lên phòng của mình....
Tiến vào phòng, Trấn Thiên cũng không để ý nhiều mà lập tức kiếm một chỗ, thẳng thừng đặt lưng xuống nằm ngủ.... hắn đối với những chỗ vui chơi ở Thiên Thu thành không có hứng thú.... Đi ngủ cho gọn....
Ba người Liễu Thanh Trung nhìn thấy Trấn Thiên vừa vào phòng đã lập tức đặt lưng đi ngủ thì cũng không làm phiền hắn mà lại rủ nhau ra ngoài... Phải nói là buổi tối ở Thiên Thu thành có nhiều thú vui.... Dòng người tấp nập có khi còn nhiều hơn cả ban ngày.... Đây giống như một thành trình sống về đêm vậy... Các hoạt động buôn bán làm ăn không hề ngừng nghỉ...
Tiêu Lân ánh mắt lấp léo nhìn về phía Trấn Thiên đang nằm ngủ ở nơi đó... Không biết đang suy nghĩ điều gì....
Lân ca... người có đi không?? Mấy người Mộ Dung Ý Nhi đang ở dưới nhà đang đợi rồi.... Trong lúc Tiêu Lân còn đang suy nghĩ thì tên tiểu đệ kia lập tức lên tiếng... Nghĩ đến Mộ Dung Ý Nhi còn đang đợi ở dưới là Tiêu Lân cũng không để ý đến Trấn Thiên đang nằm ngủ kia nữa.... Đã tiến vào trong Thiên Thu Thành này thì hắn có rất nhiều cách khiến Trấn Thiên biến mất khỏi thế gian.... Không cần phải cất công tự tay động thủ làm cái gì....
Thanh Trung học trưởng, Trấn Thiên đâu này?? - Mộ Dung Ý Nhi nhìn thấy đám người Liễu Thanh Trung đi xuống nhưng trong đám người này lại không có Trấn Thiên thì lập tức hơi hơi nhíu mày lại... Nàng đã dặn Liễu Thanh Trung là mời Trấn Thiên cùng đi một cái mà??? Chả nhẽ lại không có mời...
Tiêu Lân đang vui vẻ đi xuống thì lập tức bị câu nói này của Mộ Dung Ý Nhi làm cho sắc mặt cứng nhắc lại, trong lòng thì chửi rủa Trấn Thiên hàng ngàn hàng vạn lần... Liễu Thanh Trung thấy vậy thì cũng lắc đầu, nói:
Cái này cũng không phải chúng ta không có mời... Mà căn bản là tên kia vừa vào phòng đã đặt lưng xuống đi ngủ... Ta cũng không tiện làm phiền hắn... Ý Nhi học muội thông cảm...
Mộ Dung Ý Nhi nghe vậy thì Ah một tiếng, trong mắt léo lên một chút thất vọng.... Nàng cũng không phải là có ý tứ gì với Trấn Thiên... Nhưng mà qua quán của nàng thì người này thực sự khá giống với người đã cứu nàng trong rừng.... Rất thể hai người này có quan hệ gì đó.... Nàng rất muốn thông qua Trấn Thiên tìm tới người kia.... Tiểu Tiện Tiện!!
Thở dài một hơi, Mộ Dung Ý Nhi cũng không để ý đến chuyện này nữa mà lấy lại vẻ tui vui, dắt tay Tiểu Hà cùng đi chơi....
Trấn Thiên hay nói đúng hơn là Đặng Dịch thông qua tầm mắt của Trấn Thiên nhìn xuống toàn cảnh phố phường đông đúc của Thiên Thu Thành thì không nhịn được nhớ về những phố ăn chơi buổi tối ở địa cầu... Từng nhóm người một đi qua đi lại, cười đùa vui vẻ.... Trông tình cảnh này thì rất ít ai có thể liên tưởng được tới đây là một thể giới Võ Giả vi tôn!! Vì tai nguyên tu luyện, vì công pháp, vì trân bảo mà sẵn sàng bán đi bạn bè, bán đi tri kỷ.... hay thậm chí là bán đi người thân!!!
Hít vào một hơi thật sâu, thu hồi ánh mắt... Trấn Thiên lập tức mở lên Trọng Lục Nhẫn, mở ở mức độ 6000 cân trọng lượng... Hắn không dám mở quá cao bởi vì đây là nhà tầng... Mở quá nặng mà nói thì rất dễ làm sập sàn nhà...
Điều chỉnh lại cơ bắp toàn thân, Trấn Thiên bắt đầu một bài luyện thể theo như trong Trấn Thiên Diệt Địa Thể Quyết mô tả.... Nếu như có thể luyện bài luyện thể này dưới một cân nạng nhất định thì có thể tăng lên cường độ thân thể... Và đây chính là bài luyện thể mấu chốt để đột phá từng cảnh giới của Thể Vương Cảnh – Luyện Cốt Chấn Hình....
Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv[.]com
...
Cùng lúc đó, tại Thần Thoại khu... Trong một sơn động hoang vu...
Roẹt...Roẹt...Roẹt...
Trong sơn động lập tức xuất hiện ba bóng người... Tất cả ba người này đều mặc một bộ quần áo đồng nhất màu xám...
Số 5, Số 8... Nhớ nhiệm vụ lần này chủ nhân rao cho... Quyết không được thất bại!! Cho dù có chết cũng phải hoàn thành... Nghe rõ chưa!!??
Rõ!!
Đi thôi..
Ba người vừa dứt lời thì lập tức biến mất tại chỗ, hướng về phía Hạ Thiên Vực bay đi...
Nếu có người nào ở đây thì chắc chỉ sợ đều phải hoảng sợ bỏ chạy... Bởi vì căn bản ba người này... Mỗi người đều là một siêu cấp cường giả... Nếu đặt tại Hạ Thiên Vực mà nói... chỉ cần một người cũng đã đủ để quét ngang toàn bộ những đế quốc lớn nhỏ tại Hạ Thiên Vực này....
/171
|