Không thể ngờ là những cô gái ở thời đại này khi đã yêu lại có thể mạnh bạo lắm chiêu như vậy. Lâm Vãn Vinh không kìm nổi than vãn, tên tiểu tử này thuộc vào loại người điển hình ngồi không nóng ruột, các nha đầu lại trẻ trung ít tuổi, tuy không được xinh đẹp lắm, nhưng cũng là những trái táo mê người, làm cho hắn chỉ nhìn mà không ăn được thì quả là có chút làm khó cho hắn rồi.
May mà hắn thường xuyên nhớ tới Đổng xảo xảo đang vất vả tu sửa tửu lầu, tuy cũng chẳng nói ra lời rõ ràng, nhưng tình cảm chân thành mà nàng dành cho Lâm Vãn Vinh sớm đã bộc lộ, còn nghĩ tới các nha đầu với bộ dạng nhu thuận nghe lời như vậy, Lâm Vãn Vinh phải lấy lòng quyết tâm kiên định ra đè nén những ngọn tà hoả đó lại một cách khó khăn
Những ngày Lâm Vãn Vinh tới đây cho dù là tất cả đều thoải mái theo ý mình, nhưng cũng nhớ ba người nhà Đổng gia vô cùng, từ lâu đã muốn ra khỏi phủ đến thăm bọn họ rồi. Thế nhưng bây giờ chàng làm gia đinh, là kẻ hầu người hạ, muốn ra khỏi phủ cũng phải thỉnh giáo quản gia, hơn nữa Tiêu phủ có quy định khống chế nghiêm khắc đối với gia đinh muốn ra khỏi phủ, cộng thêm nữa hắn có chút bất hoà với Vương quản gia, nên hắn muốn ra ngoài một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì cho lắm.
Những ngày này Lâm Vãn Vinh bám riết chặt lấy Phúc bá, thật không dễ dàng gì thông qua cửa của ông ta mới xin được nghỉ nửa ngày làm, hắn muốn tới thăm tửu lầu đã tu sửa tới đâu rồi, liền đi thẳng tới Huyền Vũ hồ.
Tới tửu lầu, nhìn tấm biển hiệu cửa hàng đã dỡ xuỗng, hơn chục thợ mộc đang đục khắc sửa sang lại. Phương án tu sửa đều là do Lâm Vãn Vinh đã vạch ra từ trước, hắn muốn kinh doanh tửu lầu theo con đường cách thức riêng của mình đã chọn.
- Lâm đại ca
Đổng Xảo Xảo vừa nhìn thấy hắn đã nước mắt lưng tròng, vội vàng chạy xổ tới.
Lâm Vãn Vinh vào Tiêu phủ đã được khoảng hơn chục ngày, trong thời gian này chẳng hề có tin tức gì về hắn cả, Đổng Xảo Xảo đương nhiên lo lắng vô cùng.
- Xảo xảo, nàng gầy đi đó.
Lâm Vãn Vinh nhìn Đổng Xảo Xảo nói
- Đại ca, hình như chàng cũng gầy đi đó
Đổng Xảo Xảo sống mũi cay cay, nhìn khuôn mặt của Lâm Vãn Vinh nói
Ta gầy ư? Ngày nào cũng ăn canh gà với tổ yến bồi bổ làm sao có thể gầy đi được chứ?
- Xảo xảo, tửu lầu của chúng ta tu sửa tới đâu rồi?
Lâm Vãn Vinh nhìn nha đầu này tình nghĩa sâu đậm, đôi mặt ngấn lệ, liền vội vàng nói tránh sang chủ đề khác
- Mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, tất cả đều được sắp xếp đúng theo kế hoạch mà đại ca đã vạch ra trước kia.
Nàng kéo đôi tay của Lâm Vãn Vinh, nhìn xung quanh quan sát hiện trường:
- Theo cách chàng đã nghĩ ra thì tầng một sẽ xây phòng ăn rộng lớn, tầng hai sẽ xây phòng trà nho nhã, tầng ba sẽ xây phòng cho khách quí, nhưng đại ca còn chưa nói tầng bốn và năm sẽ dùng vào việc gì?
Lâm Vãn Vinh cười một cách thần bí nói rằng:
- Tầng bốn và tầng năm gọi là phú quí tài hoa
- Phú quí tài hoa ư?
Đổng Xảo Xảo nhíu mày nói:
- Như thế là ý gì chứ?
- Tầng bốn và năm này nhất định phải có cảm giác thần bí, phải xây thành một phú lệ đường hoàng, nó phải trở thành nơi hội họp yến tiệc cao cấp sang trọng nhất trong thành Kim Lăng này. Chúng ta phải đặt những cái tên như hoàng kim yến này, ngư sí yến này, tóm lại kiểu cách càng cao càng tốt, còn giá cả ư, tất nhiên là càng cao càng tốt, nhất định phải đưa danh tiếng cửa hàng lên thật cao, phải để tất cả mọi người đều cảm thấy khi bước vào tầng bốn và năm dùng bữa thì đó là việc hãnh diện nhất
Đổng Xảo Xảo cũng đã hiểu ra, đây chính là hiệu ứng quảng cáo đó:
- Vậy thì những người như thế nào mới có thể vào tầng bốn và tầng năm chứ?
- Thì những người phú quí tài hoa, công danh song toàn, không chỉ là phải giàu có mà còn cao quí, hay nói cách khác là không chỉ phải có tiền, mà còn phải có quyền, những người như vậy có thể vào tầng bốn và năm, còn như ai lên tầng bốn ai lên tầng năm thì tất nhiên là càng phú quí tầng lầu càng cao thôi
- Vậy thì hai chữ tài hoa phải hiểu như thế nào đây?
Đổng Xảo Xảo nhăn chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn lại hỏi
- Tài hoa thì càng đơn giản, Giang Nam chúng ta chẳng phải là rất nhiều tài tử ư? Lúc đó ta sẽ treo lên cửa hiệu hai câu đối, chỉ cần tài tử nhà ai có thể ứng lại câu sau, thì chúng ta hãy mời người đó lên lầu miễn phí. Tầng lầu miễn phí càng cao thì chẳng phải là tài hoa của họ càng cao ư? Cứ như vậy, danh tiếng của chúng ta sẽ càng nổi, tất cả những nho sinh có học đều lấy việc có thể lên tầng bốn tầng năm làm niềm vinh hạnh, nhưng bọn họ lại chẳng phải là tất cả đều có thể lên, vậy là vẫn phải chăm chút cho việc làm ăn ở tầng dưới. Như vậy gọi là trên dưới bổ xung cho nhau, không bỏ bê chỗ nào.
- Đại ca, vậy thì người phải ra câu đối khó một chút, để không cho bất kỳ hạng người nào cũng có thể lên lầu được.
Đổng Xảo Xảo vừa cười vừa che cái miệng nhỏ nhắn lại
- Điều đó là đương nhiên rồi, trong bụng ta toàn là mực mà
Lâm Vãn Vinh nói bừa mà mặt không hề đổi sắc.
- Đúng rồi, Xảo Xảo, lần trước ta bảo nàng làm những tờ giấy chiêu khách thế nào rồi?
- Tất cả đều làm theo những gì chàng nói rồi. Trên mỗi một tấm phiếu đều đánh một cái dấu của chúng ta lên đó, như vậy mới có thể có hiệu qủa được. Có điều, đại ca, việc chiêu khách như chàng nói liệu có được tác dụng nhiều không?
- Xảo Xảo , nàng đừng có coi thường chuyện chiêu khách này nhé, đây là một thủ đoạn kinh doanh vô cùng thành công đó. Ví dụ như những tấm thiệp chiêu khách mà ta đã bảo nàng làm, một bát mì Dương Xuân là ba đồng bản, một quả trứng lỗ cũng là ba đồng bản, hai thứ cộng lại chính là sáu đồng bản. Nhưng nếu như sử dụng tấm thẻ ưu đãi của chúng ta thì khi đồng thời mua cả hai thứ đó chỉ cần năm đồng bản mà thôi. Nhìn bề ngoài thì chúng ta kiếm dược ít lời. Nhưng kì thực không phải vậy, thật ra thì nếu muốn mua mì Dương Xuân thì chắc chắn họ cũng phải mua trứng lỗ, nếu muốn mua trứng lỗ thì họ bắt buộc phải mua mì Dương Xuân. Hay nói cách khác là thực ra nếu như họ chỉ muốn mua ba đồng, nhưng bây giờ phải bỏ ra năm đồng, như vậy là có vẻ như đơn giá của chúng ta hạ thấp nhưng số lượng hàng bán được lại tăng lên, chúng ta sẽ bán được nhiều hàng hơn trước nhiều. Mỗi người đều cho rằng mình đã mua được hàng rẻ, kì thực người được lợi là là chúng ta
Lâm Vãn Vinh giải thích cặn kẽ loại hình chiêu khách điển hình này cho Đổng Xảo Xảo nghe, sau này nàng sẽ là người quản quầy, nên những điều này cần phải giải thích rõ ràng cho nàng hiểu
- Xảo Xảo hiểu rồi, đại ca, người hiểu biết thật nhiều
Đổng Xảo Xảo gật đầu, ánh mắt sáng ngời, bất giác nắm lấy tay của Lâm Vãn Vinh, khuôn mặt xúc động nói.
- Đây đều là những mẹo làm ăn thường dùng ở quê hương ta, sau này ta sẽ dần dần dạy cho nàng, sau này nàng cũng sẽ dần dần hiểu thôi
Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa nói
- Vâng, đại ca, mấy ngày này người sống ở Tiêu gia có tốt không?
Xảo Xảo hỏi nhẹ nhàng
- Cũng không tệ lắm, được ăn được uống lại được chơi nữa, xuýt nữa thì vui vẻ quên hết trời đất là gì
Lâm Vãn Vinh nói đùa pha trò
- thật vậy ư?
Đổng Xảo Xảo khuôn mặt có chút buồn bã, hàm răng trắng muốt cắn đôi môi mọng đỏ rồi nói nhẹ nhàng rằng:
- Vậy huynh đã gặp đại tiểu thư Tiêu chưa? Nàng ta trông rất xinh phải không?
Lâm Vãn Vinh giật mình một cái, hắn đã ở Tiểu gia hơn chục ngày rồi, chỉ nhìn thấy mỗi Tiêu phu nhân thôi, tuỵêt nhiên không nghĩ ra là Tiêu gia còn có hai vị tiểu thư nữa, thất bại, thất bại quá
- Nếu như ta nói là ta không hề gặp Tiêu đại tiểu thư nào hết thì Xảo Xảo nàng có tin không
Lâm Vãn Vinh cười đau khổ
- Muội tin
Đổng Xảo Xảo nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, đôi má phớt hồng, trong mắt ánh lên chút buồn rầu nói:
- Cho dù là đại ca có nói gì đi chăng nữa thì muội cũng tin. Đại ca là người có bản lĩnh nhất thiên hạ này, muội sẽ mãi mãi ủng hộ huynh.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Xảo Xảo, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu cười nói:
-Ta nói thật đó, ta ở trong phủ hơn chục ngày rồi, nhưng chưa hề nhìn thấy đại tiểu thư. Hơn nữa ta gặp ả để làm gì chứ? Ta chỉ là một kẻ hầu người hạ ở trong phủ Tiêu mà thôi, ả là thiên kim tiểu thư ở trên cao, đừng nói là không gặp, chứ cứ cho là gặp rồi cũng chẳng biết nói gì. Nha đầu này, lại suy nghĩ lung tung gì vậy.
Xảo Xảo nét mặt bỗng sáng sủa vui vẻ lên, nàng nhìn Lâm Vãn Vinh thâm tình nói:
-Đại ca, thật ra, muội, muội rất nhớ huynh.
Với tính cách nhút nhát thẹn thùng như Đổng Xảo Xảo, có thể nói ra những câu như thế này cũng thật sự là làm khó nàng rồi, nếu như không phải là nhiều ngày không gặp, tương tư bức người, thì cho dù nàng có mượn thêm chục lá gan nữa cũng chưa chắc dám nói ra những lời như vậy.
Xảo Xảo nói xong mặt mày đỏ ửng hết lên, không cả dám nhìn Lâm Vãn Vinh nữa, quay người chạy đi như bay
Lâm Vãn Vinh sửng sốt lặng cả người, sau khi định thần lại nhìn cái bóng dáng của Xảo Xảo liền ha hả cười lớn nói:
-Xảo Xảo, ta cũng nhớ nàng
Hèm, hèm, từ phía sau vang lên hai tiếng ho giả, quay lại nhìn thì thấy lão Đổng đang đứng nghiêm mặt ở phía sau
Đùa giỡn với con gái diệu của người ta bị bắt quả tang, Lâm Vãn Vinh vô cùng lo sợ, đành nở một nụ cười sượng sùng nói:
- Đổng đại thúc, hoá ra là người cũng đang ở đây ạ, mấy ngày này quả là làm mọi người vất vả nhiều quá
Đổng nhân đức lắc đầu nói:
- Lâm công tử, ta thì không có gì, chỉ là con nha đầu Xảo Xảo kia thôi, ngày nào đêm nào cũng ở lại đây, chuyện gì cũng lo lắng không yên, chỉ sợ phụ lòng tín nhiệm của ngươi, chà, ta thật sự lo lắng thay cho nó
Lời lão Đổng nói có hàm ý cả, Lâm Vãn Vinh đương nhiên nghe hiểu, nghĩ tới khuôn mặt tiều tuỵ của Xảo Xảo, mà trong lòng hắn không kìm được đau xót, còn bản thân mình thì ở trong phủ Tiêu sống vui vẻ phong lưu, Xảo Xảo thì một mình bên ngoài chịu đắng chịu khổ, ngẫm lại thật là xấu hổ
-Đại thúc, người yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho Xảo Xảo phải chịu thiệt thòi đâu
Lâm Vãn Vinh nói
Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đẩu đã mang nguyên vật liệu tới rồi, nhìn thấy Lâm Vãn Vinh mặc một bộ áo gia đinh màu xanh đội mũ đứng ở phía trước, lập tức chạy lại nói vui vẻ:
-Lão đại, người trở lại đấy à. Sao rồi, mùi vị gia đinh ở Tiêu gia thế nào?
Lâm Vãn Vinh cười đau khổ lắc đầu nói:
-Một lời khó mà diễn tả hết được, nếu như ngươi thích thì hãy thử vào đó xem
Lí Bắc Đấu ngại ngùng nói:
-Ta cũng muốn đi chứ, nhưng Tiêu gia căn bản là không chọn ta, yêu cầu của họ cao như thế, cũng chỉ có nhân tài như lão đại mới có thể lọt được vào mắt xanh của bọn họ mà thôi
Lâm Vãn Vinh cười nói:
-Tên tiểu tử nhà ngươi đừng có nịnh hót nữa
Đổng Thanh Sơn nhìn xung quanh với ánh mắt thần bí nói:
-Lão đại, đã nhìn thấy tiểu thư Tiêu gia chưa, hãy nói cho ta biết có thật là trông rất xinh đẹp không?
Ngất mất, đại tiểu thư Tiêu gia thật sự có sức hấp dẫn tới mức đó ư, không chỉ tên tiểu tử thối Thanh Sơn quan tâm, mà ngay cả tiểu ni tử Xảo Xảo cũng không nhịn được hỏi chuyện
Thấy bộ dạng đáng ngờ của Lâm Vãn Vinh , Lí Bắc Đấu hét lớn:
-Không phải chứ, lão đại, người vẫn chưa cưa được đại tiểu thư Tiêu gia ư?
Lí Bắc Đấu vốn là người giọng to, cái giọng này mà hét lên thì ngay cả Đổng Xảo Xảo đang tập trung đếm tiền cũng nghe thấy
Nàng nhìn Lâm Vãn Vinh một cá,i ánh mắt ảm đạm rồi lại cúi đầu xuống không nói cũng chẳng rằng
-Tên tiểu tử nhà ngươi muốn lấy mạng của ta ư
Lâm Vãn Vinh liếc nhìn Xảo Xảo một cái, thấy nàng vẫn đang tập trung tinh thần viết sổ nợ, dường như không hề nghe thấy gì cả, lúc này mới yên tâm, thuận tay bạt vào đầu Lí Bắc Đấu một cái bạt tai
-Khì khì, ngại quá, ngại quá, quên mất là Xảo Xảo tỷ cũng đang ở đây
Lí Bắc Đấu cười rất hàm hồ
Sợ tên tiểu tử Lí Bắc Đấu luyên thuyên này lại nói ra những lời bịa đặt gì nữa, Lâm Vãn Vinh vội vàng nói:
-Thanh Sơn, Hồng Hưng gần đây làm tới đâu rồi?
Lâm Vãn Vinh bây giờ quan tâm tới hai chuyện, thứ nhất là tửu lầu, chuyện còn lại là Xã đoàn mà hắn đích thân tổ chức nên. Bây giờ thể xác hắn là ở Tiêu phủ, ra vào không thuận tiện, hai chuyện này đành chỉ có thể ở xa chỉ dẫn mà thôi.
-Đại ca, theo như ý của huynh thì chúng ta bây giờ hãy tổ chức sơ bộ ba đường khẩu trước, Bắc Đẩu là một trong những đường chủ, ta kiêm nhận một chức, còn một đường chủ nữa là do các huynh đệ bầu phiếu tự chọn ra
Đổng Thanh Sơn nói
Bầu cử dân chủ sao? Lâm Vãn Vinh cười, tên tiểu tử Thanh Sơn này thật là ngày càng khá đó, ngay cả chuyện bầu cử dân chủ này cũng nghĩ ra được
Lí Bắc Đấu là người mà Đổng Thanh Sơn tín nhiệm nhất, đương nhiên là yên tâm vô cùng, đường chủ được bỏ phiếu bình chọn cũng là do Đổng Thanh Sơn tự đề bạt, tính tin cậy thì khỏi phải bàn
-Bên dưới mỗi một đường khẩu còn có ba bốn chục người nữa, những cái đinh trước kia đã được chúng ta xử lý hết. Bây giờ những người này đều là cây cổ thụ cả, đều là lấy những người đã chiến đấu với Lý Nhị Cẩu tổ chức nên, vì vậy có thể tin tưởng được
Đổng Thanh Sơn tiếp tục nói
Những cốt cán đầu tiên của Hồng Hưng tham gia trong vụ tiêu diệt Lý Nhị Cẩu lần lượt phân vào ba đường khẩu, lấy bọn họ làm chủ chốt, theo nguyên tắc thà ít chứ không nát, mở rộng ba đường khẩu lớn thêm lên. Vì vậy, Hồng hưng bây giờ tuy chỉ có một trăm người, nhưng sức chiến đấu vẫn rất mạnh
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, những việc này Đổng Thanh Sơn làm rất tốt, hắn ta cũng dã trưởng thành lên rất nhiều
-Một vài lão đại trong thành khác có phản ứng gì với những hành động của bọn ta không?
Lâm Vãn Vinh nói
Hơn một trăm người này trong cả một miền thành nam này làm gì có ai dám động chạm tới, nhưng trong thành Kim Lăng thì cũng chưa biết thế nào
-Bọn họ đương nhiên là đề phòng bọn ta rồi, còn cho vài người xâm nhập vào đường khẩu của chúng ta làm gián điệp nữa, trong bọn ta dã có tính toán trước, tạm thời hãy nuôi bọn chúng đã. Bây giờ lực lượng của chúng ta còn mỏng, nên giai đoạn này rất thật thà, không hề gây sự khi ở trên địa bàn của người khác, chỉ làm chút dầu ở thành nam, nuôi sống các huynh đệ
Đổng Thanh Sơn lại nói
Đổng Thanh Sơn gần đây đã làm được không ít việc, gây sự chú ý cho người khác là điều đương nhiên, cũng chẳng có gì dáng ngạc nhiên cả. Vùng thành nam này thuộc miền đất tương đối là xa xôi hẻo lánh trong thành Kim Lăng, dầu rất ít, nên những phái khác mới có thể để ý tới Đổng Thanh Sơn và Hồng Hưng.
-Lão đại, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?
Đổng Thanh Sơn nhìn Lâm Vãn Vinh hỏi. Thời gian gần đây, vấn đề phát triển Hồng Hưng thật sự đã làm cho hắn phải đau đầu, lão đại lại không ở đây, hắn lại càng không dám tự mình làm chủ
-Đợi đã!
Lâm Vãn Vinh đi đi lại lại vài bước, mới quay phắt đầu lại nói
-Đợi ư?
Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đấu cùng nhìn Lâm Vãn Vinh , không hiểu ý của hắn
-Thanh Sơn, thành nam là nơi không có dầu, nên những lão đại khác mới dễ dàng để cho chúng ta tuỳ ý làm gì thì làm ở đây thế này, lợi ích của bọn họ là không bị tổn hại. Nhưng nếu chúng ta muốn triển khai quân trong thành thì sẽ động chạm tới lợi ích của bọn họ, như vậy sẽ khó tránh khỏi khai chiến. Với thực lực của chúng ta thì còn kém xa so với bọn họ, nên chúng ta phải đợi
Lâm Vãn Vinh giọng trầm lắng nói
-Vậy chúng ta phải dợi tới lúc nào đây?
Lí Bắc Đấu tính tình nóng vội, liền hỏi dồn
-Chúng ta chỉ là đợi cơ hội tới, một cơ hội khiến chúng ta bay cao lên trời xanh
Lâm Vãn Vinh cười nói
-Thanh Sơn, ngươi có quen với người trong quan phủ?
Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên thay đổi chủ đề nói chuyện
Đổng Thanh Sơn lắc đầu nói:
-Đại ca, người cũng biết đó, chúng ta đều là quân chém giết, quan phủ không tới tìm chúng ta thì chúng ta đã hạnh phúc lắm rồi
Lâm Vãn Vinh cười lắc đầu nói:
-Suy nghĩ này của nhà ngươi là không được. Chúng ta mở Xã đoàn, sau này còn phải đi lại với quan phủ nhiều nhiều. Hơn nữa, chúng ta muốn bay lên, không chừng cũng phải nhờ sức mạnh của bọn chúng đó. Chà, cơ hội, cơ hội à, cơ hội ơi mày đang ở đâu chứ?
Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đấu ai nấy đều mặt nghệt ra, mượn quan phủ làm xã hội đen ư, lão đại chẳng phải điên rồi ư
Lâm Vãn Vinh thản nhiên lắc đầu, Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đấu dù sao thì cũng còn trẻ, lại không có nhiều kinh nghiệm, nói những lời này với bọn họ thì khẳng định là họ sẽ không hiểu được. Từ xưa tới nay, quan phủ chính là bạn quan trọng của xã hội đen đó thôi.
:014::014::014:coi xong mấy lão nhẹ tay phê bình thôi ,tên lâm vãn linh mặt hắn dày chứ ko phải ta :014::014::014:
----- Bài viết này được sony7 thêm vào sau 23 phút và 55 giây -----
chương 30 CAO THĂNG
tác gia VŨ NHAM
dịch thuật MTQ
biên dich sony
biên tập sony
nguồn tangthuvie
Chương ba mươi: Cao thăng
Lâm Vãn Vinh ở lại tửu lầu tương đối lâu, thấy thời gian không còn sớm nữa, mới đành phải cáo biệt rời đi
Đổng Xảo Xảo tiễn hắn tới tận cổng Tiêu gia, đưa cho hắn trúc lam trong tay và nói:
-Lâm đại ca, đây là vài món ăn mà huynh thích ăn do muội đã làm, còn có vài bộ quần áo muội đã may cho huynh nữa. Huynh ở trong đó nhất định phải bảo trọng. Nếu không thì, muội … Chúng ta đều sẽ lo lắng cho huynh lắm đấy.
Một chút thời gian buổi chiều vậy thôi mà nha đầu này lại còn có thể chạy về nhà đích thân làm cho hắn những món ăn này, tấm lòng này của nàng khiến Lâm Vãn Vinh cảm động vô cùng, hắn nhìn tiểu ni tử này nói nhỏ nhẹ rằng:
-Xảo Xảo, cảm ơn nàng
-Đại ca
Đổng Xảo Xảo trong lòng ngập ngừng, liếc nhìn xung quanh một lát, rồi nói nhẹ nhàng rằng:
-Sau này đừng nói những lời cảm ơn gì cả, Xảo Xảo làm bất kì việc gì cho đại ca đều là cam tâm tình nguyện mà.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh tình cảm dâng trào, hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng và nói:
-Ta biết rồi, Xảo Xảo, trong khoảng thời gian ta không ở đó đã khiến nàng vất vả quá. Tuy nhiên nàng hãy yên tâm, sau một năm nữa ta sẽ trở về giúp đỡ nàng
Xảo Xảo thẹn thùng đồng ý, bàn tay nắm chặt lấy hắn, trên khuôn mặt nở một nụ cười ngọt ngào tràn đầy hạnh phúc
Thấy trời đã tối, Lâm Vãn Vinh nói:
-Xảo Xảo, cũng không còn sớm nữa, nàng hãy quay về trước đi
Xảo Xảo lắc đầu nói:
-Không, đại ca, huynh hãy vào trước đi, muội ở đây nhìn huynh.
Thấy ni tử này tình cảm ướt át, Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm động con tim rối bời, muốn nói gì đó mà lại không biết phải bắt đầu như thế nào, không ngờ bình thường là một gã mồm mép trơn tuột như thế mà lại có lúc ngập ngừng như thế này
-Vậy, Xảo Xảo, ta vào nhé
Lâm Vãn Vinh nhìn Xảo Xảo nói
Xảo Xảo ừ một tiếng nhỏ nhẹ, nhìn bóng dáng Lâm Vãn Vinh bước chầm chậm vào trong Tiêu trạch, trong mắt nàng tràn ngập nỗi niềm lưu luyến bứt rứt không rời, không thể kìm nén được sống mũi bỗng cay cay, vài giọt nước mắt liền rơi xuống
Lâm Vãn Vinh bước vào cửa quay đầu lại nhìn mà vẫn thấy Xảo Xảo đứng im ở đó chưa về, bóng hình mảnh khảnh của nàng giống như một người vợ hiền lành đưa tiễn chồng xuất hành vậy, cũng không biết là sao nữa, Lâm Vãn Vinh sống mũi cũng cay cay, hắn biết rằng mình sẽ mãi mãi không bao giờ quên được cảnh này
Trong phủ và ngoài phủ như thể hai thế giới hoàn toàn xa lạ vậy, ở ngoài phủ, Lâm Vãn Vinh là đại ca của Đổng Xảo Xảo, là trụ cột vững chắc cho Đổng Xảo Xảo, nhưng vào trong phủ thì hắn lại là một kẻ hầu người hạ không bằng cả một con chó. Cảm giác trái ngược ấy khiến cho hắn sững sờ một hồi lâu, may mà tính hắn khoáng đạt, lại không có lí tưởng gì cao sang, một không gian nhỏ nhoi trong phủ này cuộc sống cũng có thể cho là tự do tự tại
Ngày hôm đó, Lâm Vãn Vinh đang “cần mẫn” làm việc, đang cài một bông hoa vừa mới ngắt xuống cài lên tóc một nha hoàn thẹn thùng thì bỗng nhiên nhìn thấy Vương quản gia với bộ mặt tươi tỉnh bước vào. Từ sau khi vào phủ gây ra một số chuyện làm náo loạn thì không hề thấy Vương quản gia lộ mặt gì cả, hôm nay không biết là duyên cớ gì mà lại tới hoa viên với bộ mặt mỉm cười bước vào đây như vậy
Mấy nha hoàn đang cười đùa vui vẻ cùng Lâm Vãn Vinh nhìn thấy Vương quản gia chẳng được thoải mái như Lâm Vãn Vinh, liền vội vàng tháo chạy như bay
-Lâm Tam, thời gian gần đây mạnh khoẻ chứ?
Vương quản gia vừa hỏi khuôn mặt vừa cười tươi như hoa
Đàn ông cười tí mắt như vậy chẳng phải tốt đẹp gì, Lâm Vãn Vinh chợt nhớ tới câu nói nổi tiếng kinh điển đó, có điều, trên hắn đã có người bảo vệ rồi, nên cũng chẳng có gì phải sợ Vương quản gia cả, liền cười nói:
-Ấy, đây chẳng phải là Vương quản gia sao, hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi tới hoa viên thưởng thức hoa thế này? Ồ, ta biết rồi, hôm nay thu cúc nở rộ, đúng là thời điểm lí tưởng để thưởng gió, thưởng nguyệt, thưởng hương thu, không ngờ là quản gia đại nhân cũng là người văn nhân nho nhã như vậy
Vương quản gia cười híp mắt lại nói:
-Vài ngày nay trong phủ bận rộn trăm việc, ta nào đâu có thời gian rảnh rỗi như vậy, hôm nay ta tới đây là để tìm nhà ngươi thôi
-Tìm ta ư?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói
-Đúng vậy, Lâm Tam, ta có thể chúc mừng nhà ngươi rồi
Vương quản gia giả bộ cười
-Chúc mừng ư? Sinh nhật ta còn chưa tới, có gì đáng để chúc mừng vậy?
-Đương nhiên là có chuyện vui rồi, hơn nữa còn là chuyện vui lớn cơ. Gần đây, lão phu giúp việc trong thư phòng lâm bệnh, phu nhân đã đặc cách cho ông ta về quê thủ hiếu ba tháng, người giúp việc trong thư phòng lại quá ít, ta đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, thấy nhà ngươi thông minh lanh lợi, liền tiến cử nhà ngươi với phu nhân đó, hơn nữa phu nhân cũng có chút ấn tợng với nhà ngươi, nên bà ta đã đồng ý rồi, điều nhà ngươi tới thư phòng giúp đỡ nhé. Chúc mừng nhé, đây chẳng phải là một chuyện đại sự tốt lành sao
Nếu như ở những nhà khác, được điều tới thư phòng cùng thiếu gia đọc sách quả nhiên là đại sự một bước lên tiên, nhưng Tiêu gia không hề có con trai, thư phòng cũng chỉ là chốn dành cho các tiểu thư thỉnh thoảng lui tới đọc sách mà thôi. Các tiểu thư đọc sách cũng chỉ là trang trí mà thôi, Lâm Vãn Vinh mà tới thư phòng thì có thể nói là còn một chút tiền đồ cũng chẳng còn
Đồ chết tiệt nhà ngươi định hãm hại ta, nhất định là nhà ngươi thấy ta sống ở đây phong lưu thoải mái nên trong lòng không vui, trong lòng Lâm Vãn Vinh sáng như tuyết, nói giọng mỉa mai rằng:
-Đây quả là một công việc tốt đó
Vương quản gia cũng biết Lâm Tam là người thông minh, hơn nữa sau lưng còn có Phúc bá làm chỗ dựa, là một cái đinh cứng, ông ta vốn không muốn tới giở trò gì cả, nhưng ai bảo người chủ kia nói như vậy chứ, ông ta đành cứng đầu cứng cổ như vậy
Lâm Vãn Vinh nào đâu có nghĩ tới ông ta có nỗi khổ gì, thấy vẻ mặt Vương quản gia không có chút gì là giả bộ cả liền cười hai tiếng nói:
-Về việc này thì Vương quản gia người cũng biết đó, Phúc bá ở đây rất cần ta, ta chỉ sợ nhất thời không biết ra đi ra sao đây, vì vậy hay là nhờ ông hãy tới nói trước một câu với Phúc bá
Ta làm sao dám đi tìm Phúc bá chứ, hai bên đều là những nhân vật không thể đắc tội được, đành phải lời nói của ai nặng hơn thì ta nghe người đó vậy, trong lòng Vương quản gia có nỗi khổ không thể nói nên lời, ông ta cười khan nói:
-Không cần đâu, Phúc bá lão ấy hai ngày nay tới Hàng Châu để chuyển cây cỏ rồi, phải nửa tháng nữa mới có thể quay về. Dù sao thì ta cũng đã hỏi ý kiến phu nhân rồi, bây giờ chỉ cần nhà ngươi trực tiếp tới là được
Hoá ra là như vậy. Tên tiểu tử này gan cũng to đấy chứ, lại dám nhân lúc Phúc bá không ở đây lấy việc công báo thù tư. Ông già Phúc bá này, không có việc gì thì đi công tác gì chứ. Lâm Vãn Vinh tự cắn răng, nguyền rủa Vương quản gia chết đi sống lại, một lúc lâu sau mới nghĩ tên Vương quản gia này được, nhà ngươi đã làm mùng một thì chớ có trách ta làm hôm rằm nhá, hãy nhìn ta xử lý nhà ngươi đây này
-Thế này vậy
Lâm Vãn Vinh cười nói:
-Vậy ta sẽ tới thư phòng làm việc. Dù sao thì Vương quản gia cũng biết, Phúc bá hi vọng rất nhiều ở ta, ài, ta thật sự là rất sợ tới thư phòng làm loạn lên, làm xấu mặt mũi của Phúc bá
-Không đâu, sẽ không như vậy đâu, Lâm Tam ngươi nhất định sẽ làm được rất tốt là đằng khác, ta rất tin nhà ngươi
Thật khó để thấy Lâm Vãn Vinh đồng ý, Vương quản gia đưa tay gạt mồ hôi trên chán đi, cuối cùng đã hoàn thành được nhiệm vụ, trong lòng thoải mái như chút được một gánh nặng vậy
Cứ quyết định như vậy. Lâm Vãn Vinh là thế hệ đầu tiên mà Phúc bá nhận, Vương quản gia đương nhiên cũng không dám làm khó hắn quá đáng, đã điều hắn tới thư phòng thu dọn dẹp, bộ viên đinh này ông ta cũng không dám tuỳ tiện phái người tới, Lâm Vãn Vinh tự nhiên vẫn được ở lại trong khu vườn yên tĩnh này, không ai có thể đuổi hắn đi được.
Nhắc tới đọc sách, Lâm Vãn Vinh đã học hơn hai chục năm rồi, vậy nên kinh nghiệm tự nhiên rất phong phú, có điều đó đều là những kiến thức về toán Lí hoá, còn như văn vẻ thì hắn chỉ biết đọc thuộc vài bài thơ ra, cũng chỉ viết vớt vát được chút văn lúc đi thi mà thôi. Sau khi tới thế giới này, hắn ngoài Nguỵ đại thúc mấy ngày dọn đi xem được chút sách tìm hiểu về thế giới này mà ông ta để lại, còn những lúc khác đọc nhiều nhất chính là cuốn tập san thế giới động vật thôi. Bây giờ bắt hắn vào thư phòng, ngày ngày phải đối diện với sách với chẳng vở thì khác nào cho vịt lên quay, mới nghĩ tới thôi là đã thấy đau cả đầu rồi
Ngày thư hai, hắn chần chừ mãi tới trưa mới miễn cưỡng đi tới thư phòng. Hắn đã ở trong phủ này cũng được một thời gian rồi, thư phòng ở đâu đương nhiên là biết rất rõ
Thư phòng của Tiêu gia nằm ở trong vườn, là nơi trung tâm trong Tiêu gia, thật là khác xa so với khu hoa viên hẻo lánh kia
Trên đường Lâm Vãn Vinh đi, người quen gặp vô số, trong đó phần lớn là các nha hoàn
-Tam ca, nghe nói chàng được điều tới thư phòng rồi ư…
-Tam ca, đợi chút nữa ta sẽ mang đồ ăn tới cho chàng …
-Tam ca, tối chàng có rỗi không, trong khu vườn mới có một vở kịch, ta đã mua hai cái vé, chúng ta đi xem kịch tối nay nhé…
-Tam ca…
Những lời oanh oanh yến yến, tiếng cười nói vui vẻ này may mà Lâm Vãn Vinh đã nghe quen rồi, trên suốt dọc đường cứ bắt chuyện suốt, lúc này mới tới được thư phòng
Một vị tiên sinh đã lớn tuổi thân hình gầy gò, trên tay cầm một cuốn sách, nhè nhẹ vuốt những sợi râu dã bạc trắng, ông ta đang đi lại lại trong thư phòng vừa đi vừa đọc:
-Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…
Một tên trẻ tuổi mập ú thì đang nằm bò trên bàn ngáy tu tu, tiên sinh nhìn nó mấy lần, chỉ biết lắc đầu cười khổ , rõ ràng là ông ta không có biện pháp gì cả
Ấy, Tiêu gia chẳng phải là không có thiếu gia ư, vị công tử mập kia từ đâu ra vậy, lẽ nào là con riêng của Tiêu phu nhân sao?
Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm lấy làm kì lạ, liền vội vàng chặn một nha hoàn đi ngang qua lại hỏi:
-Làm phiền vị tỷ tỷ một chút, tiểu đệ là Lâm Tam, có chút chuyện muốn thỉnh giáo tỷ tỷ.
-Ngươi là Lâm Tam ư?
Nha đầu đó mắt sáng lên, nói với giọng mừng rỡ:
-Đệ đệ có chuyện gì thắc mắc, tỷ tỷ không chuyện gì là không nghe
Lâm Vãn Vinh không nhịn được rùng mình một cái, những cô gái trong nhà này dường như đều phát rồ hết lên rồi
Hắn giả vờ như không nghe thấy lời của ả, hỏi:
-Tiểu đệ vừa rồi bị điều tới thư phòng làm việc, nên vẫn chưa quen với tình hình ở đây lắm, vả lại cũng không biết trong thư phòng có những công tử tiểu thư nào?
Nha hoàn trợn tròn mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, bịt miệng cười nói:
-Ngươi hỏi ta là hỏi đúng người rồi đó. Người trong thư phòng này cũng không đông lắm, đại tiểu thư từ mấy năm trước cũng không tới thư phòng nữa rồi, với học vấn của tiểu thư thì đi dạy mấy vị tiên sinh này vẫn còn thừa sức. Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, nghe theo mệnh lệnh của phu nhân, nên cũng thường xuyên lui tới đây, nhưng mấy ngày hôm nay có lẽ tiểu thư đã ra ngoài rồi. Còn với vị thiếu gia này thì ngày nào cũng ở đây, vị tiên sinh này được mời tới đây hầu như là để chuyên dạy cho thiếu gia thôi
Nha đầu này tuy nói kiêng kị, ẩn giấu nhưng với sự tinh ranh của mình Lâm Vãn Vinh có thể đoán ra chỉ với vài câu nói ngắn gọn thôi, đã biết dược một số tin tức như sau: đại tiểu thư học rộng đa tài, nhất định sẽ không phải tìm tới mấy vị tiên sinh này làm gì, nhị tiểu thư thì trẻ con tinh nghịch, phải nghe lời phu nhân, cũng không thể không tới, vậy còn vị thiếu gia này, dường như là kẻ dốt nát, cái gì cũng không thể học được, vì vậy vị tiên sinh dạy học này được mời tới để chuyên dạy cho hắn.
Lúc nói tới vị thiếu gia, mắt nha hoàn có chút khinh thường, rõ ràng là biểu hiện của vị thiếu gia này vô cùng kém cỏi, trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng cảm thấy thầm đau lòng, ngay cả nha hoàn này còn coi thường vị thiếu gia, vậy thì Tiêu gia làm sao có thể ngẩng đầu lên được đây
Tiếp đó, Lâm Vãn Vinh lại từ nha hoàn biết dược lai lịch của vị thiếu gia này. Vị thiếu gia này họ Quách, tên là Vô Thường, là cháu của nhà mẹ Tiêu phu nhân, cha của nó ( cũng chính là anh trai của Tiêu phu nhân ) là một huyện lệnh ở dưới Dương Châu, vì muốn dạy dỗ con nên người nên đã đưa nó tới Tiêu phủ, muốn nó nhận được sự giáo dục văn hoá tốt. Đương nhiên, còn có mục đích gì khác thì không thể biết được
Thế nhưng vị thiếu gia này không chịu học hành, không thích văn chương, khi thầygiáo giảng bài thì ngủ gật cả ngày, phu nhân cùng ông cậu đề hết cách với hắn rồi
Vị thiếu gia này quả là không thích học đây, trong khi lòng Lâm Vãn Vinh đau xót, thì cũng mừng thầm. Tuy là tiểu tử này không chịu nổi, nhưng nếu phải tới hầu hạ một công tử ham thích đọc sách, cả ngày ngồi trên lớp, nghe thầy giáo giảng bài, thì chẳng phải là muốn lấy mạng Lâm Vãn Vinh sao? Đảo lại như bây giờ vị chủ là công tử ngu dốt, tuy biêủ hiện kém cỏi thật, nhưng theo những công tử như thế này tha hồ mà lừa bịp, ăn uống chơi bời thoả thích, cũng tuyệt đó chứ
Lâm Vãn Vinh trong lòng dần dần vui vẻ, “thương tiếc tiễn biệt” nha đầu tỷ tỷ đó, liền tung tăng bước vào thư phòng, vị tiên sinh nhìn Lâm Vãn Vinh, liếc nhìn hắn một cái kì quái.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, làm một động tác chào hỏi với lão:
-Chào tiên sinh, tại hạ là Lâm Tam, là người mới được cử tới làm việc ở thư phòng. Vừa rồi tại hạ ở bên ngoài nghe tiên sinh giảng bài, thật là bác học đa tài, học thông kim cổ, khiến tại hạ thật sự khâm phục vô cùng
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, tiên sinh thấy kẻ mới tới có vẻ khá, trong lòng vô cùng vui mừng, liền gật gật đầu nói:
-Đâu có, đâu có, ngươi quá khen rồi
vị thiếu gia đó lật người lại, nước miếng chảy cả ra bàn học, sau đó ngáp một cái rõ dài, mở mắt ra nói:
-Kẻ nào lại huyên thuyên ồn ào ở đây thế này, có để người ta ngủ không chứ
Tiên sinh vẻ mặt xấu hổ, vị thiếu gia này sao một chút nể mặt cũng không cho vậy?
Lâm Vãn Vinh vội nói vào:
-Thiếu gia, thiếu gia, người tỉnh rồi ư?
Vị thiếu gia nhìn hắn một cái nói:
-Nhà ngươi là ai vậy?
-Bẩm thiếu gia, ta là Lâm Tam, vừa được điều tới thư phòng, sau này sẽ đi theo hầu hạ người
-Ấy, ngươi là Lâm Tam ư. Ừ, thật tuyệt, quả nhiên là một người thông minh
Thiếu gia mở to mắt ra nhìn hắn từ đầu tới chân một lượt, cũng cảm thấy chút kỳ lạ. Những kẻ hầu khác khi nhìn thấy hắn thì đều gọi hắn là biểu thiếu gia, còn Lâm Tam này lần đầu tiên gặp đã trực tiếp gọi là thiếu gia. Đừng có coi thường một chứ này, chỉ thêm chữ này vào đã cho thấy những người hầu khác vốn không coi nó là thiếu gia, đó là ngoại thích của Tiêu gia, gia đinh Lâm Tam này quả là biết điều, hai chữ thiếu gia nghe mới thoải mái làm sao
Hơn nữa, nghe người hầu nói Lâm Tam này là một nhân vật nổi như cồn trong Tiêu gia này, anh tuấn phóng khoáng, phong lưu, rất có sức hút với các chị em, để cho hắn đi theo mình, cho mình những ý kiến làm thế nào để tiếp cận hai chị họ, và để có thêm nhiều hi vọng tiếp cận với các mĩ nhân
-Thiếu gia, thiếu gia
Lâm Vãn Vinh thấy biểu thiếu gia đó nhìn chằm chằm mình, trên mặt nở nụ cười đắc chí nữa, dường như đang nghĩ tới chuyện gì hay ho đây, trong lòng hắn không kìm được toát mồ hôi hột, nên phải vội vàng nhắc nhở vài câu thiếu gia
-Ồ, cái này, Lâm Tam, từ nay về sau ngươi hãy đi theo ta nhé
Biểu thiếu gia lớn tiếng
-Dạ, thưa thiếu gia
Lâm Vãn Vinh nói với giọng cung kính
tiên sinh thấy hai người chủ hầu đã làm quen xong liền nói:
-Quách thiếu gia, chúng ta tiếp tục học chứ
Quách thiếu gia đang mơ giấc mơ đẹp mà bị người khác quấy rầy thì dã không vui vẻ gì, bây giờ nghe thấy tiên sinh nói phải tiếp tục bài học liền không nhịn được gáp dài một cái, trong mũi dường như ừ nhẹ một tiếng. Tiên sinh thu ngân lượng nhà Tiêu gia, nên với thái độ này cũng chỉ mắt tròn mắt dẹt mà bỏ qua thôi, dù sao thì tiền cũng dã thu vào túi rồi
Lâm Vãn Vinh tất nhiên lại càng không thích nghe giảng bài, dù sao thì vị biểu thiếu gia này cũng đã không chịu nổi rồi, không bằng thuận theo ý của nó cho nó ngủ, sau này làm thuộc hạ của nó sẽ dễ nhờn hơn
-thiếu gia, hôm nay trời thu cao xanh không khí mát mẻ, hay là chúng ta cùng tiên sinh ra ngoài tìm cảm giác làm thơ được không?
Lâm Vãn Vinh đã đưa ra một đề nghị không gì mê người hơn được nữa
May mà hắn thường xuyên nhớ tới Đổng xảo xảo đang vất vả tu sửa tửu lầu, tuy cũng chẳng nói ra lời rõ ràng, nhưng tình cảm chân thành mà nàng dành cho Lâm Vãn Vinh sớm đã bộc lộ, còn nghĩ tới các nha đầu với bộ dạng nhu thuận nghe lời như vậy, Lâm Vãn Vinh phải lấy lòng quyết tâm kiên định ra đè nén những ngọn tà hoả đó lại một cách khó khăn
Những ngày Lâm Vãn Vinh tới đây cho dù là tất cả đều thoải mái theo ý mình, nhưng cũng nhớ ba người nhà Đổng gia vô cùng, từ lâu đã muốn ra khỏi phủ đến thăm bọn họ rồi. Thế nhưng bây giờ chàng làm gia đinh, là kẻ hầu người hạ, muốn ra khỏi phủ cũng phải thỉnh giáo quản gia, hơn nữa Tiêu phủ có quy định khống chế nghiêm khắc đối với gia đinh muốn ra khỏi phủ, cộng thêm nữa hắn có chút bất hoà với Vương quản gia, nên hắn muốn ra ngoài một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì cho lắm.
Những ngày này Lâm Vãn Vinh bám riết chặt lấy Phúc bá, thật không dễ dàng gì thông qua cửa của ông ta mới xin được nghỉ nửa ngày làm, hắn muốn tới thăm tửu lầu đã tu sửa tới đâu rồi, liền đi thẳng tới Huyền Vũ hồ.
Tới tửu lầu, nhìn tấm biển hiệu cửa hàng đã dỡ xuỗng, hơn chục thợ mộc đang đục khắc sửa sang lại. Phương án tu sửa đều là do Lâm Vãn Vinh đã vạch ra từ trước, hắn muốn kinh doanh tửu lầu theo con đường cách thức riêng của mình đã chọn.
- Lâm đại ca
Đổng Xảo Xảo vừa nhìn thấy hắn đã nước mắt lưng tròng, vội vàng chạy xổ tới.
Lâm Vãn Vinh vào Tiêu phủ đã được khoảng hơn chục ngày, trong thời gian này chẳng hề có tin tức gì về hắn cả, Đổng Xảo Xảo đương nhiên lo lắng vô cùng.
- Xảo xảo, nàng gầy đi đó.
Lâm Vãn Vinh nhìn Đổng Xảo Xảo nói
- Đại ca, hình như chàng cũng gầy đi đó
Đổng Xảo Xảo sống mũi cay cay, nhìn khuôn mặt của Lâm Vãn Vinh nói
Ta gầy ư? Ngày nào cũng ăn canh gà với tổ yến bồi bổ làm sao có thể gầy đi được chứ?
- Xảo xảo, tửu lầu của chúng ta tu sửa tới đâu rồi?
Lâm Vãn Vinh nhìn nha đầu này tình nghĩa sâu đậm, đôi mặt ngấn lệ, liền vội vàng nói tránh sang chủ đề khác
- Mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, tất cả đều được sắp xếp đúng theo kế hoạch mà đại ca đã vạch ra trước kia.
Nàng kéo đôi tay của Lâm Vãn Vinh, nhìn xung quanh quan sát hiện trường:
- Theo cách chàng đã nghĩ ra thì tầng một sẽ xây phòng ăn rộng lớn, tầng hai sẽ xây phòng trà nho nhã, tầng ba sẽ xây phòng cho khách quí, nhưng đại ca còn chưa nói tầng bốn và năm sẽ dùng vào việc gì?
Lâm Vãn Vinh cười một cách thần bí nói rằng:
- Tầng bốn và tầng năm gọi là phú quí tài hoa
- Phú quí tài hoa ư?
Đổng Xảo Xảo nhíu mày nói:
- Như thế là ý gì chứ?
- Tầng bốn và năm này nhất định phải có cảm giác thần bí, phải xây thành một phú lệ đường hoàng, nó phải trở thành nơi hội họp yến tiệc cao cấp sang trọng nhất trong thành Kim Lăng này. Chúng ta phải đặt những cái tên như hoàng kim yến này, ngư sí yến này, tóm lại kiểu cách càng cao càng tốt, còn giá cả ư, tất nhiên là càng cao càng tốt, nhất định phải đưa danh tiếng cửa hàng lên thật cao, phải để tất cả mọi người đều cảm thấy khi bước vào tầng bốn và năm dùng bữa thì đó là việc hãnh diện nhất
Đổng Xảo Xảo cũng đã hiểu ra, đây chính là hiệu ứng quảng cáo đó:
- Vậy thì những người như thế nào mới có thể vào tầng bốn và tầng năm chứ?
- Thì những người phú quí tài hoa, công danh song toàn, không chỉ là phải giàu có mà còn cao quí, hay nói cách khác là không chỉ phải có tiền, mà còn phải có quyền, những người như vậy có thể vào tầng bốn và năm, còn như ai lên tầng bốn ai lên tầng năm thì tất nhiên là càng phú quí tầng lầu càng cao thôi
- Vậy thì hai chữ tài hoa phải hiểu như thế nào đây?
Đổng Xảo Xảo nhăn chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn lại hỏi
- Tài hoa thì càng đơn giản, Giang Nam chúng ta chẳng phải là rất nhiều tài tử ư? Lúc đó ta sẽ treo lên cửa hiệu hai câu đối, chỉ cần tài tử nhà ai có thể ứng lại câu sau, thì chúng ta hãy mời người đó lên lầu miễn phí. Tầng lầu miễn phí càng cao thì chẳng phải là tài hoa của họ càng cao ư? Cứ như vậy, danh tiếng của chúng ta sẽ càng nổi, tất cả những nho sinh có học đều lấy việc có thể lên tầng bốn tầng năm làm niềm vinh hạnh, nhưng bọn họ lại chẳng phải là tất cả đều có thể lên, vậy là vẫn phải chăm chút cho việc làm ăn ở tầng dưới. Như vậy gọi là trên dưới bổ xung cho nhau, không bỏ bê chỗ nào.
- Đại ca, vậy thì người phải ra câu đối khó một chút, để không cho bất kỳ hạng người nào cũng có thể lên lầu được.
Đổng Xảo Xảo vừa cười vừa che cái miệng nhỏ nhắn lại
- Điều đó là đương nhiên rồi, trong bụng ta toàn là mực mà
Lâm Vãn Vinh nói bừa mà mặt không hề đổi sắc.
- Đúng rồi, Xảo Xảo, lần trước ta bảo nàng làm những tờ giấy chiêu khách thế nào rồi?
- Tất cả đều làm theo những gì chàng nói rồi. Trên mỗi một tấm phiếu đều đánh một cái dấu của chúng ta lên đó, như vậy mới có thể có hiệu qủa được. Có điều, đại ca, việc chiêu khách như chàng nói liệu có được tác dụng nhiều không?
- Xảo Xảo , nàng đừng có coi thường chuyện chiêu khách này nhé, đây là một thủ đoạn kinh doanh vô cùng thành công đó. Ví dụ như những tấm thiệp chiêu khách mà ta đã bảo nàng làm, một bát mì Dương Xuân là ba đồng bản, một quả trứng lỗ cũng là ba đồng bản, hai thứ cộng lại chính là sáu đồng bản. Nhưng nếu như sử dụng tấm thẻ ưu đãi của chúng ta thì khi đồng thời mua cả hai thứ đó chỉ cần năm đồng bản mà thôi. Nhìn bề ngoài thì chúng ta kiếm dược ít lời. Nhưng kì thực không phải vậy, thật ra thì nếu muốn mua mì Dương Xuân thì chắc chắn họ cũng phải mua trứng lỗ, nếu muốn mua trứng lỗ thì họ bắt buộc phải mua mì Dương Xuân. Hay nói cách khác là thực ra nếu như họ chỉ muốn mua ba đồng, nhưng bây giờ phải bỏ ra năm đồng, như vậy là có vẻ như đơn giá của chúng ta hạ thấp nhưng số lượng hàng bán được lại tăng lên, chúng ta sẽ bán được nhiều hàng hơn trước nhiều. Mỗi người đều cho rằng mình đã mua được hàng rẻ, kì thực người được lợi là là chúng ta
Lâm Vãn Vinh giải thích cặn kẽ loại hình chiêu khách điển hình này cho Đổng Xảo Xảo nghe, sau này nàng sẽ là người quản quầy, nên những điều này cần phải giải thích rõ ràng cho nàng hiểu
- Xảo Xảo hiểu rồi, đại ca, người hiểu biết thật nhiều
Đổng Xảo Xảo gật đầu, ánh mắt sáng ngời, bất giác nắm lấy tay của Lâm Vãn Vinh, khuôn mặt xúc động nói.
- Đây đều là những mẹo làm ăn thường dùng ở quê hương ta, sau này ta sẽ dần dần dạy cho nàng, sau này nàng cũng sẽ dần dần hiểu thôi
Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa nói
- Vâng, đại ca, mấy ngày này người sống ở Tiêu gia có tốt không?
Xảo Xảo hỏi nhẹ nhàng
- Cũng không tệ lắm, được ăn được uống lại được chơi nữa, xuýt nữa thì vui vẻ quên hết trời đất là gì
Lâm Vãn Vinh nói đùa pha trò
- thật vậy ư?
Đổng Xảo Xảo khuôn mặt có chút buồn bã, hàm răng trắng muốt cắn đôi môi mọng đỏ rồi nói nhẹ nhàng rằng:
- Vậy huynh đã gặp đại tiểu thư Tiêu chưa? Nàng ta trông rất xinh phải không?
Lâm Vãn Vinh giật mình một cái, hắn đã ở Tiểu gia hơn chục ngày rồi, chỉ nhìn thấy mỗi Tiêu phu nhân thôi, tuỵêt nhiên không nghĩ ra là Tiêu gia còn có hai vị tiểu thư nữa, thất bại, thất bại quá
- Nếu như ta nói là ta không hề gặp Tiêu đại tiểu thư nào hết thì Xảo Xảo nàng có tin không
Lâm Vãn Vinh cười đau khổ
- Muội tin
Đổng Xảo Xảo nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, đôi má phớt hồng, trong mắt ánh lên chút buồn rầu nói:
- Cho dù là đại ca có nói gì đi chăng nữa thì muội cũng tin. Đại ca là người có bản lĩnh nhất thiên hạ này, muội sẽ mãi mãi ủng hộ huynh.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Xảo Xảo, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu cười nói:
-Ta nói thật đó, ta ở trong phủ hơn chục ngày rồi, nhưng chưa hề nhìn thấy đại tiểu thư. Hơn nữa ta gặp ả để làm gì chứ? Ta chỉ là một kẻ hầu người hạ ở trong phủ Tiêu mà thôi, ả là thiên kim tiểu thư ở trên cao, đừng nói là không gặp, chứ cứ cho là gặp rồi cũng chẳng biết nói gì. Nha đầu này, lại suy nghĩ lung tung gì vậy.
Xảo Xảo nét mặt bỗng sáng sủa vui vẻ lên, nàng nhìn Lâm Vãn Vinh thâm tình nói:
-Đại ca, thật ra, muội, muội rất nhớ huynh.
Với tính cách nhút nhát thẹn thùng như Đổng Xảo Xảo, có thể nói ra những câu như thế này cũng thật sự là làm khó nàng rồi, nếu như không phải là nhiều ngày không gặp, tương tư bức người, thì cho dù nàng có mượn thêm chục lá gan nữa cũng chưa chắc dám nói ra những lời như vậy.
Xảo Xảo nói xong mặt mày đỏ ửng hết lên, không cả dám nhìn Lâm Vãn Vinh nữa, quay người chạy đi như bay
Lâm Vãn Vinh sửng sốt lặng cả người, sau khi định thần lại nhìn cái bóng dáng của Xảo Xảo liền ha hả cười lớn nói:
-Xảo Xảo, ta cũng nhớ nàng
Hèm, hèm, từ phía sau vang lên hai tiếng ho giả, quay lại nhìn thì thấy lão Đổng đang đứng nghiêm mặt ở phía sau
Đùa giỡn với con gái diệu của người ta bị bắt quả tang, Lâm Vãn Vinh vô cùng lo sợ, đành nở một nụ cười sượng sùng nói:
- Đổng đại thúc, hoá ra là người cũng đang ở đây ạ, mấy ngày này quả là làm mọi người vất vả nhiều quá
Đổng nhân đức lắc đầu nói:
- Lâm công tử, ta thì không có gì, chỉ là con nha đầu Xảo Xảo kia thôi, ngày nào đêm nào cũng ở lại đây, chuyện gì cũng lo lắng không yên, chỉ sợ phụ lòng tín nhiệm của ngươi, chà, ta thật sự lo lắng thay cho nó
Lời lão Đổng nói có hàm ý cả, Lâm Vãn Vinh đương nhiên nghe hiểu, nghĩ tới khuôn mặt tiều tuỵ của Xảo Xảo, mà trong lòng hắn không kìm được đau xót, còn bản thân mình thì ở trong phủ Tiêu sống vui vẻ phong lưu, Xảo Xảo thì một mình bên ngoài chịu đắng chịu khổ, ngẫm lại thật là xấu hổ
-Đại thúc, người yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho Xảo Xảo phải chịu thiệt thòi đâu
Lâm Vãn Vinh nói
Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đẩu đã mang nguyên vật liệu tới rồi, nhìn thấy Lâm Vãn Vinh mặc một bộ áo gia đinh màu xanh đội mũ đứng ở phía trước, lập tức chạy lại nói vui vẻ:
-Lão đại, người trở lại đấy à. Sao rồi, mùi vị gia đinh ở Tiêu gia thế nào?
Lâm Vãn Vinh cười đau khổ lắc đầu nói:
-Một lời khó mà diễn tả hết được, nếu như ngươi thích thì hãy thử vào đó xem
Lí Bắc Đấu ngại ngùng nói:
-Ta cũng muốn đi chứ, nhưng Tiêu gia căn bản là không chọn ta, yêu cầu của họ cao như thế, cũng chỉ có nhân tài như lão đại mới có thể lọt được vào mắt xanh của bọn họ mà thôi
Lâm Vãn Vinh cười nói:
-Tên tiểu tử nhà ngươi đừng có nịnh hót nữa
Đổng Thanh Sơn nhìn xung quanh với ánh mắt thần bí nói:
-Lão đại, đã nhìn thấy tiểu thư Tiêu gia chưa, hãy nói cho ta biết có thật là trông rất xinh đẹp không?
Ngất mất, đại tiểu thư Tiêu gia thật sự có sức hấp dẫn tới mức đó ư, không chỉ tên tiểu tử thối Thanh Sơn quan tâm, mà ngay cả tiểu ni tử Xảo Xảo cũng không nhịn được hỏi chuyện
Thấy bộ dạng đáng ngờ của Lâm Vãn Vinh , Lí Bắc Đấu hét lớn:
-Không phải chứ, lão đại, người vẫn chưa cưa được đại tiểu thư Tiêu gia ư?
Lí Bắc Đấu vốn là người giọng to, cái giọng này mà hét lên thì ngay cả Đổng Xảo Xảo đang tập trung đếm tiền cũng nghe thấy
Nàng nhìn Lâm Vãn Vinh một cá,i ánh mắt ảm đạm rồi lại cúi đầu xuống không nói cũng chẳng rằng
-Tên tiểu tử nhà ngươi muốn lấy mạng của ta ư
Lâm Vãn Vinh liếc nhìn Xảo Xảo một cái, thấy nàng vẫn đang tập trung tinh thần viết sổ nợ, dường như không hề nghe thấy gì cả, lúc này mới yên tâm, thuận tay bạt vào đầu Lí Bắc Đấu một cái bạt tai
-Khì khì, ngại quá, ngại quá, quên mất là Xảo Xảo tỷ cũng đang ở đây
Lí Bắc Đấu cười rất hàm hồ
Sợ tên tiểu tử Lí Bắc Đấu luyên thuyên này lại nói ra những lời bịa đặt gì nữa, Lâm Vãn Vinh vội vàng nói:
-Thanh Sơn, Hồng Hưng gần đây làm tới đâu rồi?
Lâm Vãn Vinh bây giờ quan tâm tới hai chuyện, thứ nhất là tửu lầu, chuyện còn lại là Xã đoàn mà hắn đích thân tổ chức nên. Bây giờ thể xác hắn là ở Tiêu phủ, ra vào không thuận tiện, hai chuyện này đành chỉ có thể ở xa chỉ dẫn mà thôi.
-Đại ca, theo như ý của huynh thì chúng ta bây giờ hãy tổ chức sơ bộ ba đường khẩu trước, Bắc Đẩu là một trong những đường chủ, ta kiêm nhận một chức, còn một đường chủ nữa là do các huynh đệ bầu phiếu tự chọn ra
Đổng Thanh Sơn nói
Bầu cử dân chủ sao? Lâm Vãn Vinh cười, tên tiểu tử Thanh Sơn này thật là ngày càng khá đó, ngay cả chuyện bầu cử dân chủ này cũng nghĩ ra được
Lí Bắc Đấu là người mà Đổng Thanh Sơn tín nhiệm nhất, đương nhiên là yên tâm vô cùng, đường chủ được bỏ phiếu bình chọn cũng là do Đổng Thanh Sơn tự đề bạt, tính tin cậy thì khỏi phải bàn
-Bên dưới mỗi một đường khẩu còn có ba bốn chục người nữa, những cái đinh trước kia đã được chúng ta xử lý hết. Bây giờ những người này đều là cây cổ thụ cả, đều là lấy những người đã chiến đấu với Lý Nhị Cẩu tổ chức nên, vì vậy có thể tin tưởng được
Đổng Thanh Sơn tiếp tục nói
Những cốt cán đầu tiên của Hồng Hưng tham gia trong vụ tiêu diệt Lý Nhị Cẩu lần lượt phân vào ba đường khẩu, lấy bọn họ làm chủ chốt, theo nguyên tắc thà ít chứ không nát, mở rộng ba đường khẩu lớn thêm lên. Vì vậy, Hồng hưng bây giờ tuy chỉ có một trăm người, nhưng sức chiến đấu vẫn rất mạnh
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, những việc này Đổng Thanh Sơn làm rất tốt, hắn ta cũng dã trưởng thành lên rất nhiều
-Một vài lão đại trong thành khác có phản ứng gì với những hành động của bọn ta không?
Lâm Vãn Vinh nói
Hơn một trăm người này trong cả một miền thành nam này làm gì có ai dám động chạm tới, nhưng trong thành Kim Lăng thì cũng chưa biết thế nào
-Bọn họ đương nhiên là đề phòng bọn ta rồi, còn cho vài người xâm nhập vào đường khẩu của chúng ta làm gián điệp nữa, trong bọn ta dã có tính toán trước, tạm thời hãy nuôi bọn chúng đã. Bây giờ lực lượng của chúng ta còn mỏng, nên giai đoạn này rất thật thà, không hề gây sự khi ở trên địa bàn của người khác, chỉ làm chút dầu ở thành nam, nuôi sống các huynh đệ
Đổng Thanh Sơn lại nói
Đổng Thanh Sơn gần đây đã làm được không ít việc, gây sự chú ý cho người khác là điều đương nhiên, cũng chẳng có gì dáng ngạc nhiên cả. Vùng thành nam này thuộc miền đất tương đối là xa xôi hẻo lánh trong thành Kim Lăng, dầu rất ít, nên những phái khác mới có thể để ý tới Đổng Thanh Sơn và Hồng Hưng.
-Lão đại, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?
Đổng Thanh Sơn nhìn Lâm Vãn Vinh hỏi. Thời gian gần đây, vấn đề phát triển Hồng Hưng thật sự đã làm cho hắn phải đau đầu, lão đại lại không ở đây, hắn lại càng không dám tự mình làm chủ
-Đợi đã!
Lâm Vãn Vinh đi đi lại lại vài bước, mới quay phắt đầu lại nói
-Đợi ư?
Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đấu cùng nhìn Lâm Vãn Vinh , không hiểu ý của hắn
-Thanh Sơn, thành nam là nơi không có dầu, nên những lão đại khác mới dễ dàng để cho chúng ta tuỳ ý làm gì thì làm ở đây thế này, lợi ích của bọn họ là không bị tổn hại. Nhưng nếu chúng ta muốn triển khai quân trong thành thì sẽ động chạm tới lợi ích của bọn họ, như vậy sẽ khó tránh khỏi khai chiến. Với thực lực của chúng ta thì còn kém xa so với bọn họ, nên chúng ta phải đợi
Lâm Vãn Vinh giọng trầm lắng nói
-Vậy chúng ta phải dợi tới lúc nào đây?
Lí Bắc Đấu tính tình nóng vội, liền hỏi dồn
-Chúng ta chỉ là đợi cơ hội tới, một cơ hội khiến chúng ta bay cao lên trời xanh
Lâm Vãn Vinh cười nói
-Thanh Sơn, ngươi có quen với người trong quan phủ?
Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên thay đổi chủ đề nói chuyện
Đổng Thanh Sơn lắc đầu nói:
-Đại ca, người cũng biết đó, chúng ta đều là quân chém giết, quan phủ không tới tìm chúng ta thì chúng ta đã hạnh phúc lắm rồi
Lâm Vãn Vinh cười lắc đầu nói:
-Suy nghĩ này của nhà ngươi là không được. Chúng ta mở Xã đoàn, sau này còn phải đi lại với quan phủ nhiều nhiều. Hơn nữa, chúng ta muốn bay lên, không chừng cũng phải nhờ sức mạnh của bọn chúng đó. Chà, cơ hội, cơ hội à, cơ hội ơi mày đang ở đâu chứ?
Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đấu ai nấy đều mặt nghệt ra, mượn quan phủ làm xã hội đen ư, lão đại chẳng phải điên rồi ư
Lâm Vãn Vinh thản nhiên lắc đầu, Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đấu dù sao thì cũng còn trẻ, lại không có nhiều kinh nghiệm, nói những lời này với bọn họ thì khẳng định là họ sẽ không hiểu được. Từ xưa tới nay, quan phủ chính là bạn quan trọng của xã hội đen đó thôi.
:014::014::014:coi xong mấy lão nhẹ tay phê bình thôi ,tên lâm vãn linh mặt hắn dày chứ ko phải ta :014::014::014:
----- Bài viết này được sony7 thêm vào sau 23 phút và 55 giây -----
chương 30 CAO THĂNG
tác gia VŨ NHAM
dịch thuật MTQ
biên dich sony
biên tập sony
nguồn tangthuvie
Chương ba mươi: Cao thăng
Lâm Vãn Vinh ở lại tửu lầu tương đối lâu, thấy thời gian không còn sớm nữa, mới đành phải cáo biệt rời đi
Đổng Xảo Xảo tiễn hắn tới tận cổng Tiêu gia, đưa cho hắn trúc lam trong tay và nói:
-Lâm đại ca, đây là vài món ăn mà huynh thích ăn do muội đã làm, còn có vài bộ quần áo muội đã may cho huynh nữa. Huynh ở trong đó nhất định phải bảo trọng. Nếu không thì, muội … Chúng ta đều sẽ lo lắng cho huynh lắm đấy.
Một chút thời gian buổi chiều vậy thôi mà nha đầu này lại còn có thể chạy về nhà đích thân làm cho hắn những món ăn này, tấm lòng này của nàng khiến Lâm Vãn Vinh cảm động vô cùng, hắn nhìn tiểu ni tử này nói nhỏ nhẹ rằng:
-Xảo Xảo, cảm ơn nàng
-Đại ca
Đổng Xảo Xảo trong lòng ngập ngừng, liếc nhìn xung quanh một lát, rồi nói nhẹ nhàng rằng:
-Sau này đừng nói những lời cảm ơn gì cả, Xảo Xảo làm bất kì việc gì cho đại ca đều là cam tâm tình nguyện mà.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh tình cảm dâng trào, hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng và nói:
-Ta biết rồi, Xảo Xảo, trong khoảng thời gian ta không ở đó đã khiến nàng vất vả quá. Tuy nhiên nàng hãy yên tâm, sau một năm nữa ta sẽ trở về giúp đỡ nàng
Xảo Xảo thẹn thùng đồng ý, bàn tay nắm chặt lấy hắn, trên khuôn mặt nở một nụ cười ngọt ngào tràn đầy hạnh phúc
Thấy trời đã tối, Lâm Vãn Vinh nói:
-Xảo Xảo, cũng không còn sớm nữa, nàng hãy quay về trước đi
Xảo Xảo lắc đầu nói:
-Không, đại ca, huynh hãy vào trước đi, muội ở đây nhìn huynh.
Thấy ni tử này tình cảm ướt át, Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm động con tim rối bời, muốn nói gì đó mà lại không biết phải bắt đầu như thế nào, không ngờ bình thường là một gã mồm mép trơn tuột như thế mà lại có lúc ngập ngừng như thế này
-Vậy, Xảo Xảo, ta vào nhé
Lâm Vãn Vinh nhìn Xảo Xảo nói
Xảo Xảo ừ một tiếng nhỏ nhẹ, nhìn bóng dáng Lâm Vãn Vinh bước chầm chậm vào trong Tiêu trạch, trong mắt nàng tràn ngập nỗi niềm lưu luyến bứt rứt không rời, không thể kìm nén được sống mũi bỗng cay cay, vài giọt nước mắt liền rơi xuống
Lâm Vãn Vinh bước vào cửa quay đầu lại nhìn mà vẫn thấy Xảo Xảo đứng im ở đó chưa về, bóng hình mảnh khảnh của nàng giống như một người vợ hiền lành đưa tiễn chồng xuất hành vậy, cũng không biết là sao nữa, Lâm Vãn Vinh sống mũi cũng cay cay, hắn biết rằng mình sẽ mãi mãi không bao giờ quên được cảnh này
Trong phủ và ngoài phủ như thể hai thế giới hoàn toàn xa lạ vậy, ở ngoài phủ, Lâm Vãn Vinh là đại ca của Đổng Xảo Xảo, là trụ cột vững chắc cho Đổng Xảo Xảo, nhưng vào trong phủ thì hắn lại là một kẻ hầu người hạ không bằng cả một con chó. Cảm giác trái ngược ấy khiến cho hắn sững sờ một hồi lâu, may mà tính hắn khoáng đạt, lại không có lí tưởng gì cao sang, một không gian nhỏ nhoi trong phủ này cuộc sống cũng có thể cho là tự do tự tại
Ngày hôm đó, Lâm Vãn Vinh đang “cần mẫn” làm việc, đang cài một bông hoa vừa mới ngắt xuống cài lên tóc một nha hoàn thẹn thùng thì bỗng nhiên nhìn thấy Vương quản gia với bộ mặt tươi tỉnh bước vào. Từ sau khi vào phủ gây ra một số chuyện làm náo loạn thì không hề thấy Vương quản gia lộ mặt gì cả, hôm nay không biết là duyên cớ gì mà lại tới hoa viên với bộ mặt mỉm cười bước vào đây như vậy
Mấy nha hoàn đang cười đùa vui vẻ cùng Lâm Vãn Vinh nhìn thấy Vương quản gia chẳng được thoải mái như Lâm Vãn Vinh, liền vội vàng tháo chạy như bay
-Lâm Tam, thời gian gần đây mạnh khoẻ chứ?
Vương quản gia vừa hỏi khuôn mặt vừa cười tươi như hoa
Đàn ông cười tí mắt như vậy chẳng phải tốt đẹp gì, Lâm Vãn Vinh chợt nhớ tới câu nói nổi tiếng kinh điển đó, có điều, trên hắn đã có người bảo vệ rồi, nên cũng chẳng có gì phải sợ Vương quản gia cả, liền cười nói:
-Ấy, đây chẳng phải là Vương quản gia sao, hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi tới hoa viên thưởng thức hoa thế này? Ồ, ta biết rồi, hôm nay thu cúc nở rộ, đúng là thời điểm lí tưởng để thưởng gió, thưởng nguyệt, thưởng hương thu, không ngờ là quản gia đại nhân cũng là người văn nhân nho nhã như vậy
Vương quản gia cười híp mắt lại nói:
-Vài ngày nay trong phủ bận rộn trăm việc, ta nào đâu có thời gian rảnh rỗi như vậy, hôm nay ta tới đây là để tìm nhà ngươi thôi
-Tìm ta ư?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói
-Đúng vậy, Lâm Tam, ta có thể chúc mừng nhà ngươi rồi
Vương quản gia giả bộ cười
-Chúc mừng ư? Sinh nhật ta còn chưa tới, có gì đáng để chúc mừng vậy?
-Đương nhiên là có chuyện vui rồi, hơn nữa còn là chuyện vui lớn cơ. Gần đây, lão phu giúp việc trong thư phòng lâm bệnh, phu nhân đã đặc cách cho ông ta về quê thủ hiếu ba tháng, người giúp việc trong thư phòng lại quá ít, ta đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, thấy nhà ngươi thông minh lanh lợi, liền tiến cử nhà ngươi với phu nhân đó, hơn nữa phu nhân cũng có chút ấn tợng với nhà ngươi, nên bà ta đã đồng ý rồi, điều nhà ngươi tới thư phòng giúp đỡ nhé. Chúc mừng nhé, đây chẳng phải là một chuyện đại sự tốt lành sao
Nếu như ở những nhà khác, được điều tới thư phòng cùng thiếu gia đọc sách quả nhiên là đại sự một bước lên tiên, nhưng Tiêu gia không hề có con trai, thư phòng cũng chỉ là chốn dành cho các tiểu thư thỉnh thoảng lui tới đọc sách mà thôi. Các tiểu thư đọc sách cũng chỉ là trang trí mà thôi, Lâm Vãn Vinh mà tới thư phòng thì có thể nói là còn một chút tiền đồ cũng chẳng còn
Đồ chết tiệt nhà ngươi định hãm hại ta, nhất định là nhà ngươi thấy ta sống ở đây phong lưu thoải mái nên trong lòng không vui, trong lòng Lâm Vãn Vinh sáng như tuyết, nói giọng mỉa mai rằng:
-Đây quả là một công việc tốt đó
Vương quản gia cũng biết Lâm Tam là người thông minh, hơn nữa sau lưng còn có Phúc bá làm chỗ dựa, là một cái đinh cứng, ông ta vốn không muốn tới giở trò gì cả, nhưng ai bảo người chủ kia nói như vậy chứ, ông ta đành cứng đầu cứng cổ như vậy
Lâm Vãn Vinh nào đâu có nghĩ tới ông ta có nỗi khổ gì, thấy vẻ mặt Vương quản gia không có chút gì là giả bộ cả liền cười hai tiếng nói:
-Về việc này thì Vương quản gia người cũng biết đó, Phúc bá ở đây rất cần ta, ta chỉ sợ nhất thời không biết ra đi ra sao đây, vì vậy hay là nhờ ông hãy tới nói trước một câu với Phúc bá
Ta làm sao dám đi tìm Phúc bá chứ, hai bên đều là những nhân vật không thể đắc tội được, đành phải lời nói của ai nặng hơn thì ta nghe người đó vậy, trong lòng Vương quản gia có nỗi khổ không thể nói nên lời, ông ta cười khan nói:
-Không cần đâu, Phúc bá lão ấy hai ngày nay tới Hàng Châu để chuyển cây cỏ rồi, phải nửa tháng nữa mới có thể quay về. Dù sao thì ta cũng đã hỏi ý kiến phu nhân rồi, bây giờ chỉ cần nhà ngươi trực tiếp tới là được
Hoá ra là như vậy. Tên tiểu tử này gan cũng to đấy chứ, lại dám nhân lúc Phúc bá không ở đây lấy việc công báo thù tư. Ông già Phúc bá này, không có việc gì thì đi công tác gì chứ. Lâm Vãn Vinh tự cắn răng, nguyền rủa Vương quản gia chết đi sống lại, một lúc lâu sau mới nghĩ tên Vương quản gia này được, nhà ngươi đã làm mùng một thì chớ có trách ta làm hôm rằm nhá, hãy nhìn ta xử lý nhà ngươi đây này
-Thế này vậy
Lâm Vãn Vinh cười nói:
-Vậy ta sẽ tới thư phòng làm việc. Dù sao thì Vương quản gia cũng biết, Phúc bá hi vọng rất nhiều ở ta, ài, ta thật sự là rất sợ tới thư phòng làm loạn lên, làm xấu mặt mũi của Phúc bá
-Không đâu, sẽ không như vậy đâu, Lâm Tam ngươi nhất định sẽ làm được rất tốt là đằng khác, ta rất tin nhà ngươi
Thật khó để thấy Lâm Vãn Vinh đồng ý, Vương quản gia đưa tay gạt mồ hôi trên chán đi, cuối cùng đã hoàn thành được nhiệm vụ, trong lòng thoải mái như chút được một gánh nặng vậy
Cứ quyết định như vậy. Lâm Vãn Vinh là thế hệ đầu tiên mà Phúc bá nhận, Vương quản gia đương nhiên cũng không dám làm khó hắn quá đáng, đã điều hắn tới thư phòng thu dọn dẹp, bộ viên đinh này ông ta cũng không dám tuỳ tiện phái người tới, Lâm Vãn Vinh tự nhiên vẫn được ở lại trong khu vườn yên tĩnh này, không ai có thể đuổi hắn đi được.
Nhắc tới đọc sách, Lâm Vãn Vinh đã học hơn hai chục năm rồi, vậy nên kinh nghiệm tự nhiên rất phong phú, có điều đó đều là những kiến thức về toán Lí hoá, còn như văn vẻ thì hắn chỉ biết đọc thuộc vài bài thơ ra, cũng chỉ viết vớt vát được chút văn lúc đi thi mà thôi. Sau khi tới thế giới này, hắn ngoài Nguỵ đại thúc mấy ngày dọn đi xem được chút sách tìm hiểu về thế giới này mà ông ta để lại, còn những lúc khác đọc nhiều nhất chính là cuốn tập san thế giới động vật thôi. Bây giờ bắt hắn vào thư phòng, ngày ngày phải đối diện với sách với chẳng vở thì khác nào cho vịt lên quay, mới nghĩ tới thôi là đã thấy đau cả đầu rồi
Ngày thư hai, hắn chần chừ mãi tới trưa mới miễn cưỡng đi tới thư phòng. Hắn đã ở trong phủ này cũng được một thời gian rồi, thư phòng ở đâu đương nhiên là biết rất rõ
Thư phòng của Tiêu gia nằm ở trong vườn, là nơi trung tâm trong Tiêu gia, thật là khác xa so với khu hoa viên hẻo lánh kia
Trên đường Lâm Vãn Vinh đi, người quen gặp vô số, trong đó phần lớn là các nha hoàn
-Tam ca, nghe nói chàng được điều tới thư phòng rồi ư…
-Tam ca, đợi chút nữa ta sẽ mang đồ ăn tới cho chàng …
-Tam ca, tối chàng có rỗi không, trong khu vườn mới có một vở kịch, ta đã mua hai cái vé, chúng ta đi xem kịch tối nay nhé…
-Tam ca…
Những lời oanh oanh yến yến, tiếng cười nói vui vẻ này may mà Lâm Vãn Vinh đã nghe quen rồi, trên suốt dọc đường cứ bắt chuyện suốt, lúc này mới tới được thư phòng
Một vị tiên sinh đã lớn tuổi thân hình gầy gò, trên tay cầm một cuốn sách, nhè nhẹ vuốt những sợi râu dã bạc trắng, ông ta đang đi lại lại trong thư phòng vừa đi vừa đọc:
-Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…
Một tên trẻ tuổi mập ú thì đang nằm bò trên bàn ngáy tu tu, tiên sinh nhìn nó mấy lần, chỉ biết lắc đầu cười khổ , rõ ràng là ông ta không có biện pháp gì cả
Ấy, Tiêu gia chẳng phải là không có thiếu gia ư, vị công tử mập kia từ đâu ra vậy, lẽ nào là con riêng của Tiêu phu nhân sao?
Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm lấy làm kì lạ, liền vội vàng chặn một nha hoàn đi ngang qua lại hỏi:
-Làm phiền vị tỷ tỷ một chút, tiểu đệ là Lâm Tam, có chút chuyện muốn thỉnh giáo tỷ tỷ.
-Ngươi là Lâm Tam ư?
Nha đầu đó mắt sáng lên, nói với giọng mừng rỡ:
-Đệ đệ có chuyện gì thắc mắc, tỷ tỷ không chuyện gì là không nghe
Lâm Vãn Vinh không nhịn được rùng mình một cái, những cô gái trong nhà này dường như đều phát rồ hết lên rồi
Hắn giả vờ như không nghe thấy lời của ả, hỏi:
-Tiểu đệ vừa rồi bị điều tới thư phòng làm việc, nên vẫn chưa quen với tình hình ở đây lắm, vả lại cũng không biết trong thư phòng có những công tử tiểu thư nào?
Nha hoàn trợn tròn mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, bịt miệng cười nói:
-Ngươi hỏi ta là hỏi đúng người rồi đó. Người trong thư phòng này cũng không đông lắm, đại tiểu thư từ mấy năm trước cũng không tới thư phòng nữa rồi, với học vấn của tiểu thư thì đi dạy mấy vị tiên sinh này vẫn còn thừa sức. Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, nghe theo mệnh lệnh của phu nhân, nên cũng thường xuyên lui tới đây, nhưng mấy ngày hôm nay có lẽ tiểu thư đã ra ngoài rồi. Còn với vị thiếu gia này thì ngày nào cũng ở đây, vị tiên sinh này được mời tới đây hầu như là để chuyên dạy cho thiếu gia thôi
Nha đầu này tuy nói kiêng kị, ẩn giấu nhưng với sự tinh ranh của mình Lâm Vãn Vinh có thể đoán ra chỉ với vài câu nói ngắn gọn thôi, đã biết dược một số tin tức như sau: đại tiểu thư học rộng đa tài, nhất định sẽ không phải tìm tới mấy vị tiên sinh này làm gì, nhị tiểu thư thì trẻ con tinh nghịch, phải nghe lời phu nhân, cũng không thể không tới, vậy còn vị thiếu gia này, dường như là kẻ dốt nát, cái gì cũng không thể học được, vì vậy vị tiên sinh dạy học này được mời tới để chuyên dạy cho hắn.
Lúc nói tới vị thiếu gia, mắt nha hoàn có chút khinh thường, rõ ràng là biểu hiện của vị thiếu gia này vô cùng kém cỏi, trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng cảm thấy thầm đau lòng, ngay cả nha hoàn này còn coi thường vị thiếu gia, vậy thì Tiêu gia làm sao có thể ngẩng đầu lên được đây
Tiếp đó, Lâm Vãn Vinh lại từ nha hoàn biết dược lai lịch của vị thiếu gia này. Vị thiếu gia này họ Quách, tên là Vô Thường, là cháu của nhà mẹ Tiêu phu nhân, cha của nó ( cũng chính là anh trai của Tiêu phu nhân ) là một huyện lệnh ở dưới Dương Châu, vì muốn dạy dỗ con nên người nên đã đưa nó tới Tiêu phủ, muốn nó nhận được sự giáo dục văn hoá tốt. Đương nhiên, còn có mục đích gì khác thì không thể biết được
Thế nhưng vị thiếu gia này không chịu học hành, không thích văn chương, khi thầygiáo giảng bài thì ngủ gật cả ngày, phu nhân cùng ông cậu đề hết cách với hắn rồi
Vị thiếu gia này quả là không thích học đây, trong khi lòng Lâm Vãn Vinh đau xót, thì cũng mừng thầm. Tuy là tiểu tử này không chịu nổi, nhưng nếu phải tới hầu hạ một công tử ham thích đọc sách, cả ngày ngồi trên lớp, nghe thầy giáo giảng bài, thì chẳng phải là muốn lấy mạng Lâm Vãn Vinh sao? Đảo lại như bây giờ vị chủ là công tử ngu dốt, tuy biêủ hiện kém cỏi thật, nhưng theo những công tử như thế này tha hồ mà lừa bịp, ăn uống chơi bời thoả thích, cũng tuyệt đó chứ
Lâm Vãn Vinh trong lòng dần dần vui vẻ, “thương tiếc tiễn biệt” nha đầu tỷ tỷ đó, liền tung tăng bước vào thư phòng, vị tiên sinh nhìn Lâm Vãn Vinh, liếc nhìn hắn một cái kì quái.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, làm một động tác chào hỏi với lão:
-Chào tiên sinh, tại hạ là Lâm Tam, là người mới được cử tới làm việc ở thư phòng. Vừa rồi tại hạ ở bên ngoài nghe tiên sinh giảng bài, thật là bác học đa tài, học thông kim cổ, khiến tại hạ thật sự khâm phục vô cùng
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, tiên sinh thấy kẻ mới tới có vẻ khá, trong lòng vô cùng vui mừng, liền gật gật đầu nói:
-Đâu có, đâu có, ngươi quá khen rồi
vị thiếu gia đó lật người lại, nước miếng chảy cả ra bàn học, sau đó ngáp một cái rõ dài, mở mắt ra nói:
-Kẻ nào lại huyên thuyên ồn ào ở đây thế này, có để người ta ngủ không chứ
Tiên sinh vẻ mặt xấu hổ, vị thiếu gia này sao một chút nể mặt cũng không cho vậy?
Lâm Vãn Vinh vội nói vào:
-Thiếu gia, thiếu gia, người tỉnh rồi ư?
Vị thiếu gia nhìn hắn một cái nói:
-Nhà ngươi là ai vậy?
-Bẩm thiếu gia, ta là Lâm Tam, vừa được điều tới thư phòng, sau này sẽ đi theo hầu hạ người
-Ấy, ngươi là Lâm Tam ư. Ừ, thật tuyệt, quả nhiên là một người thông minh
Thiếu gia mở to mắt ra nhìn hắn từ đầu tới chân một lượt, cũng cảm thấy chút kỳ lạ. Những kẻ hầu khác khi nhìn thấy hắn thì đều gọi hắn là biểu thiếu gia, còn Lâm Tam này lần đầu tiên gặp đã trực tiếp gọi là thiếu gia. Đừng có coi thường một chứ này, chỉ thêm chữ này vào đã cho thấy những người hầu khác vốn không coi nó là thiếu gia, đó là ngoại thích của Tiêu gia, gia đinh Lâm Tam này quả là biết điều, hai chữ thiếu gia nghe mới thoải mái làm sao
Hơn nữa, nghe người hầu nói Lâm Tam này là một nhân vật nổi như cồn trong Tiêu gia này, anh tuấn phóng khoáng, phong lưu, rất có sức hút với các chị em, để cho hắn đi theo mình, cho mình những ý kiến làm thế nào để tiếp cận hai chị họ, và để có thêm nhiều hi vọng tiếp cận với các mĩ nhân
-Thiếu gia, thiếu gia
Lâm Vãn Vinh thấy biểu thiếu gia đó nhìn chằm chằm mình, trên mặt nở nụ cười đắc chí nữa, dường như đang nghĩ tới chuyện gì hay ho đây, trong lòng hắn không kìm được toát mồ hôi hột, nên phải vội vàng nhắc nhở vài câu thiếu gia
-Ồ, cái này, Lâm Tam, từ nay về sau ngươi hãy đi theo ta nhé
Biểu thiếu gia lớn tiếng
-Dạ, thưa thiếu gia
Lâm Vãn Vinh nói với giọng cung kính
tiên sinh thấy hai người chủ hầu đã làm quen xong liền nói:
-Quách thiếu gia, chúng ta tiếp tục học chứ
Quách thiếu gia đang mơ giấc mơ đẹp mà bị người khác quấy rầy thì dã không vui vẻ gì, bây giờ nghe thấy tiên sinh nói phải tiếp tục bài học liền không nhịn được gáp dài một cái, trong mũi dường như ừ nhẹ một tiếng. Tiên sinh thu ngân lượng nhà Tiêu gia, nên với thái độ này cũng chỉ mắt tròn mắt dẹt mà bỏ qua thôi, dù sao thì tiền cũng dã thu vào túi rồi
Lâm Vãn Vinh tất nhiên lại càng không thích nghe giảng bài, dù sao thì vị biểu thiếu gia này cũng đã không chịu nổi rồi, không bằng thuận theo ý của nó cho nó ngủ, sau này làm thuộc hạ của nó sẽ dễ nhờn hơn
-thiếu gia, hôm nay trời thu cao xanh không khí mát mẻ, hay là chúng ta cùng tiên sinh ra ngoài tìm cảm giác làm thơ được không?
Lâm Vãn Vinh đã đưa ra một đề nghị không gì mê người hơn được nữa
/636
|