Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 129: tiêu tác

/636


Đối với nam nhân mà nói, ôm ấp trong lòng mình một đại mỹ nhân đang khoả thân mà chỉ có thể nhìn chứ không thể “ăn” thì thật sự là một loại thống khổ lớn lao. Ôm thân thể nhu nhược mềm mại đầy đặn như không xương của Tần Tiên Nhi mà Lâm Vãn Vinh hắn phải vạn bất đắc dĩ cố gắng nhớ tới tình cổ trong cơ thể nàng. Ngoại trừ chiếm chút tiện nghi bên ngoài thì cũng phải đành lòng giả bộ làm một người đàng hoàng

“Vì lo cho hạnh phúc sau này, lão tử đành chịu!” Hắn bực tức, bất bình thầm nghĩ. Tay lại nhẹ nhàng sờ soạng, vuốt ve lên ngực Tiên Nhi làm nàng trong lúc ngủ mơ màng cũng khẽ rên một tiếng cực kỳ khiêu khích dụ hoặc.

Khi Lâm Vãn Vinh tỉnh lại vào sáng hôm sau, ngoài cửa sổ mưa phùn trút xuống so với hôm qua còn mờ mịt hơn nhưng lại không thấy bóng dáng Tần Tiên Nhi đâu dù trong phòng vẫn còn phảng phất hương thơm. Chỉ thấy đầu giường có đặt một bức thư, mực vẫn chưa khô hẳn, trên đó ghi vài chữ thanh tú:

- “Sư môn cấp triệu,

Tiên hành li khứ.

Thử ốc chúc quân,

Diệc vi ngã gia.

Nhật dạ tư quân,

Quân tâm ngã tâm.”

(Dịch thơ:

Sư môn triệu gấp,

Buộc phải lên đường,

Chốn này chàng giữ,

Hãy coi như nhà.

Ngày đêm mong nhớ,

Ý thiếp tình chàng)

Trên tờ giấy trang nhã còn lưu lại dấu vết vài giọt lệ. Lâm Vãn Vinh xem xong, bùi ngùi thở dài: “Thanh Tuyền đã đi rồi, Tiên Nhi cũng đi mất luôn, cả hai giống nhau đều vội vàng, không thể tìm theo được.” Hắn đứng ở trong sân đình, câm lặng nhìn bức thư than thở, chìm đắm trong mơ tưởng mộng cảnh, nhớ lại hôm qua nằm bên gối thì thầm tâm sự: “Tiên Nhi dung nhan tuyệt sắc, dáng vẻ đẫm lệ thật giống như cảnh yên mênh mông. Giờ đã đi rồi, đã đi rồi, đều đã đi rồi!” Cho dù hắn lạc quan phóng khoáng tới mấy, đối diện với hiện trạng này cũng phải đành cười khổ: “Còn may mắn là bên người còn Xảo Xảo và Ngọc Sương, âu cũng là một niềm an ủi nho nhỏ. Chỉ hơn một tháng nữa sẽ qua năm mới, ta sẽ khởi hành đi Bắc Kinh. Nhất định phải tìm được nha đầu Thanh Tuyền sau đó mới tìm biện pháp hoá giải tình cổ trong cơ thể Tiên Nhi. Thành hôn với bốn nha đầu, về bên Tây Hồ xây cất nhà cửa, an hưởng tuổi già.”, đây chính là mục tiêu nhân sinh của hắn .

Mặc dù trải nghiệm của hắn rất phong phú, nhưng hắn chưa bao giờ có ý muốn cứu quốc cứu dân gì cả: “Lão tử chỉ là tiểu lão dân, không màng tới mấy chuyện đại sự gì đó, ta không có quan hệ. Lý tưởng? Lý tưởng cái con mẹ nó, không phải là món đáng giá nhất. Có thể sống yên ổn cả đời, ta đã phải thắp một nén hương thật lớn. “

Sau khi ly khai Long Hoằng thôn, hắn không còn cảm thấy quan tâm gì nữa, theo con đường hôm qua quay trở lại Tây Hồ. Tuy sương mờ mù mịt nhưng trên hồ thuyền bè vẫn qua lại tấp nập. Đại đa số đều là thuyền quan, thỉnh thoảng có người nhảy xuống nước, tựa hồ là tìm cái gì đấy.

“Chắc là Từ Vị phái tới, một ngày một đêm, thế mà bọn họ vẫn chưa đình chỉ tìm kiếm!” Lâm Vãn Vinh cảm thấy vui vui: “Lão Từ này, đối với ta thật tốt, làm lão tử có chút cảm động a.”

- Phía trước có phải Lâm công tử?

Một thanh âm truyền đến.

Một đội quan binh đang tìm tòi ở bên hồ đã thấy hắn. Đầu lĩnh của họ cũng chính là thị vệ trên thuyền của Từ Vị hôm qua. Lâm Vãn Vinh mặc dù thay đổi quần áo, nhưng cũng bị hắn nhìn một cái đã nhận ra.

- Đích thị Lâm Tam.

Lâm vãn vinh liền ôm quyền nói:

- Đại ca đang kiếm ta à? Thật là cực nhọc. Thành thật xin lỗi.

- Đúng là là Lâm công tử rồi?

Thị vệ kia vui mừng nói:

- Người đâu, nhanh đi bẩm báo đại nhân, đã tìm thấy Lâm công tử.

Người nọ tiến lên rồi cao hứng nói tiếp:

- Lâm công tử ngươi đã trở lại. Chúng ta mấy ngàn huynh đệ, đều ra cả Tây Hồ này lần mò, còn tưởng rằng ngươi…?

Lâm Vãn Vinh thong thả gật đầu nói:

- Thật sự là làm khổ các vị đại ca, chẳng biết đại ca tôn tính đại danh là gì?

Thị vệ kia cười nói:

- công tử chớ khách khí. Ta thô nhân họ Cao tên Tù.

- Cao tù (1)?

Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, nói:

- Dưới tay Giang Tô tổng đốc Lạc đại nhân chúng ta cũng có một vị đại ca tên là Cao Thủ. Nhị vị cùng họ như vậy, không biết cùng đại ca có quan hệ hay không?

Cao Tù cười nói:

- Đó là gia huynh.

“Cao Tù, Cao Thủ. Ôi chao, cha mẹ hai người này quả thật có tài, chiếm hết tiện nghi của mọi người trong thiên hạ.” Hắn hỏi tiếp:

- Có phải đại ca cũng từng ở trong cung?

Cao tù gật gật đầu:

- Ta đã từng ở trong cung. Về sau phụng mệnh hoàng thượng bảo vệ Từ đại nhân cũng được vài năm rồi.

“Xem ra Từ Vị này và Lạc Mẫn giống nhau, đều là trợ thủ đắc lực của đương kim hoàng đế, bằng không cũng không được hộ vệ cao thủ đại nội được phái đi bảo vệ như thế.”

Thấy nhiều người tìm kiếm mình như vậy, hắn hít một tiếng nói:

- Chỉ vì một mình ta, lại phiền toái nhiều người như vậy. Thật sự bối rối quá.

- Công tử ngàn vạn lần chớ nói thế!

Cao tù nói:

- Công tử biết rõ kém sức, nhưng lại dũng đấu với phỉ đồ Bạch Liên giáo, bọn huynh đệ tại hạ thật sự kính nể vô cùng.

"Hê hê, lời này nói ra, thật giữ thể diện cho ta!” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc thầm nghĩ.

Chợt thấy một đoàn người đang vội vàng tiến tới, đi đầu đúng Từ Vị, hắn liền ôm quyền từ xa nói:

- Từ tiên sinh, đêm qua nghỉ ngơi mạnh khỏe chứ?

Từ Vị đi đến gần quan sát, thấy hắn bình yên vô sự liền thở dài nhẹ nhõm một hồi rồi nói:

- Lâm tiểu huynh đệ nghỉ ngơi nơi đâu hay thật? Làm chúng ta lo lắng, thật tệ a!

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Không thể nào, ngươi cùng Tô tiểu thư cửu biệt tương phùng. Đêm qua đúng là uyên ương mặn nồng, là thời cơ tốt để cùng nhau giao hảo, thế nào cũng mất ngủ tí chút.

Từ Vị năm sáu mươi tuổi tuổi đầu mà bị tiểu tiểu tử hai mươi tuổi này chọc quê thì nhịn không được, mặt lão thoáng đỏ lên. Nhưng lão ta cũng không phải người thường, gặp Lâm Tam này vài lần đã cảm kích lẫn nhau, lập tức vái hắn một cái thật sâu nói:

- Từ Vị cảm tạ Lâm tiểu huynh đệ đã ra ơn tương trợ.

- Ta tương trợ gì vậy?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói.

- Giúp cả hai việc. Về công thì giúp ta tiêu diệt bọn phỉ đồ Bạch Liên, thật sự là một tấm gương dũng cảm. Về tư lại giúp lão hủ toại tâm nguyện sau nhiều năm để ta cùng Khanh Liên có thể tương phùng, đều là công của Lâm tiểu huynh đệ. Dù là công hay tư, Từ Vị đều phải cúi đầu, Lâm tiểu huynh đệ nên nhận lấy.

Từ vị chánh sắc nói.

- Ha ha, bỏ qua, bỏ qua. Ta cũng là không thuận mắt với Bạch Liên giáo hiêu trương bạt hỗ(2), nên chỉ muốn hỗ trợ một chút chứ đâu có nghĩ đến bọn phỉ nhân kia một cước đã không chịu nổi mà ngã xuống nước. Đáng giận là thừa dịp ta nhất thời lơ là, cùng kéo ta xuống.

Lâm Vãn Vinh lớn giọng ba hoa bịa chuyện nói.

- Đúng thế, đúng thế.

Từ Vị che miệng khẽ cười: "Lâm tiểu huynh đệ này, học thức cao rộng ta không theo kịp, độ dày da mặt càng hiếm thấy"

- Nhưng chẳng biết tiểu huynh đệ làm thế nào trốn đi?

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Đại nhân có điều chưa biết, ta ngoại hiệu là "Lục thượng đại lão hổ, giang trung Tiểu Bạch Long." Phỉ đồ cuối cùng kia công phu dưới nước không được tốt mà cứ níu kéo, làm ta mất nhiều công phu để thoát khỏi hắn. Khi thoát được thì đã đến nơi này. Lúc ấy trời lạnh lại đói bụng, ta cũng ko rành rẽ Hàng Châu nên đành phải tìm xung quanh thôn trang nhỏ xin cơm tắm rửa thay quần áo. Sáng sớm liền quay về đây thì gặp ngay Cao Tù đại ca đang đi kiếm.

Từ Vị ánh mắt sáng rực lên, đối với lời hắn nói tự nhiên có nghi ngờ, cười nói:

- Công phu Lâm tiểu huynh đệ thật giỏi. Nhưng không biết phỉ nhân đào tẩu kia là nam hay nữ?

- Điều này...không có để ý.

Lâm Vãn Vinh mắt không chớp nói.

Từ Vị ha ha cười nói:

- Chuyện đã rồi cũng không cần khẩn trương, thủ lãnh bọn chúng đã nằm ở trong tay chúng ta.

Hai người đang nói chuyện thì có một người chạy đến bẩm báo:

- Bẩm Từ đại nhân, Tiêu đại tiểu thư đã quay về Kim Lăng.

- Khi nào đi?

Từ Vị cả kinh nói.

- Tiểu nhân mới vừa rồi phụng mệnh đại nhân bẩm báo tin tức Lâm công tử bình yên trở về với Tiêu đại tiểu thư. Tiêu đại tiểu thư biết được liền nói hôm nay phải bắt đầu quay về Kim Lăng.

- Tiêu đại tiểu thư muốn về rồi sao?

Từ vị kỳ quái nói:

- Đêm hôm qua còn có vẻ lo lắng nên cùng Khanh Liên ngủ chung ở trên thuyền mà cứ trằn trọc cả đêm, cứ dặn dò ta là hễ có tin tức của Lâm tiểu huynh đệ thì lập tức báo cho nàng ngay. Bây giờ Lâm tiểu huynh đệ vừa trở lại, sao ngay cả gặp mặt cũng không thấy mà đã muốn đi. Nói đi là đi vậy sao?

"Chà, Đại tiểu thư này thật sự là tuyệt tình a! Ngày hôm qua còn nói nói cười cười, hôm nay lão tử mới ‘thoát hiểm’, nàng không đến ân cần thăm hỏi một tiếng thế mà đã bỏ chạy. Sau khi quay về Kim Lăng ta sẽ tìm đến tính sổ a. »

- Đại tiểu thư có dặn dò gì ko, ta sẽ làm gì hả?

Lâm Vãn Vinh hỏi.

- Tiêu Đại tiểu thư nói, thỉnh Lâm công tử sau khi xử lý sự vụ nơi đây thì lập tức khởi hành trở về Kim Lăng.

"Xử lý sự vụ gì ở đây? Lão tử chỉ là một gia đinh nho nhỏ của Tiêu gia, làm gì có chuyện gì để xử lý! Rõ ràng là không giữ thể diện gì cho ta cả, muốn tìm cớ chơi ta à?"

Từ Vị liếc mắt nhìn hắn đầy vẻ thâm ý mà nói:

- Lâm tiểu huynh đệ, thứ lỗi cho lão hủ nói thẳng, ngươi tài hoa học thức như thế. Làm một gia đinh nho nhỏ ở Tiêu gia thật sự là oan uổng lắm. Nếu tiểu huynh đệ không chê, lão hủ có thể đề cử thăng tiến một phen. Với tài hoa của tiểu huynh tất đạt duoc thành công lớn lao, tiền trình sáng lạng.

- Tiền trình sáng lạng?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười hỏi:

- Nhưng chẳng biết là tiền trình gì?

Từ Vị nói:

- Đăng các vi sĩ (4), vì quốc ra sức, tạo phúc một phương.

Lâm Vãn Vinh thở dài hỏi:

- Từ tiên sinh, đây có phải lý tưởng của người khi còn trẻ không?

Từ Vị sửng sốt một chút, Lâm Tam hỏi những lời này tràn đầy thâm ý. Quả là năm xưa lão đã có những lý tưởng này, nói như thế xác thật không sai. Nhưng nay Từ Vị tuổi đã già, kinh nghiệm cũng đã chiêm nghiệm qua nhiều, thủ đoạn cũng dùng không ít nên nhiệt tình tuổi trẻ đã sớm lùi bước. Không ngờ tự nhiên bị lại gợi lại chút vết tích của lí tưởng năm xưa.

" Lý tưởng? Lý tưởng cái đếch gì! Mai ngươi đi mà hỏi mấy lão nông tá điền, hắn chả có biết lý tưởng là cái quái gì. Có cơm ăn được mặc quần áo là lý tưởng lớn nhất của hắn. Cái gì mà vì quốc ra sức, tạo phúc thiên hạ, khẩu hiệu thì thật kêu tai nhưng tham ô hủ bại, nhục mạ dân chúng đúng là ý nghĩ của bọn đọc sách các ngươi. Nếu một ngày trên thế giới này không còn có bọn quan lại các ngươi, mới thật sự là thái bình a." Hắn hít thở thật sâu nói:

- Từ tiên sinh, ta chỉ là người thường, không có đọc qua sách thánh hiền cũng không có nghĩ tới cái gì cứu quốc cứu dân. Chỉ cần người khác không khi dễ ta, ta sẽ làm một người thường, an an ổn ổn sống bình dị cả đời. Đó chính là lý tưởng của ta. Cũng giống như bây giờ làm gia đinh cho Tiêu gia, Tiêu tiểu thư đối đãi ta không tệ lắm. Cùng các nàng ở một chỗ, rất là thoải mái lại không có áp lực, so với quan lại thì sung sướng gấp trăm lần. Trên đời thiên hạ có rất nhiều lý tưởng, an an ổn ổn sống tốt mỗi ngày, đây là ân điển trời ban rồi.

Từ Vị nghe hắn cự tuyệt không thương tiếc lời mời mà vô số người mong muốn thì cảm thán thở dài: "Lâm Tam này, làm việc hay xử sự đều vượt ngoài dự đoán, thật sự là người rất có phong cách. ‘An an ổn ổn sống mỗi ngày?’ Chỉ là một hi vọng hão huyền thôi ! " Từ đại nhân nhìn hắn, thầm thở dài một tiếng, thần sắc bắt đầu ngơ ngẩn.

(1) Cao Tù : Ông tướng

(2) hiêu trương bạt hỗ: khoa trương làm loạn

(3) Lục thượng đại lão hổ, giang trung Tiểu Bạch Long: trên bờ là con cọp, dưới nước tiểu bạch long

(4) Đăng các vi sĩ : thăng quan tiến chức


/636

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status