Chiếc xe lao đi như một cơn gió.
Họ mất chưa đầy ba mươi phút để đến sân bay.
Sân bay ở Sở Châu rất tráng lệ.
Ngay khi xe dừng lại, lập tức có trợ lý đến xách vali đi vào.
Còn có người đi xử lý thủ tục, vì vậy Lý Quân và Chu Bỉnh Khôn chẳng cần phải lo lắng gì.
Chu Bỉnh Khôn đến khu vực chờ bên trong sân bay.
Có một người đàn ông to béo mang ba lô và đeo tai nghe, ngồi đó với đôi mắt nhắm nghiền.
Chu Bỉnh Khôn đi thẳng đến chỗ người đó.
Khi Chu Bỉnh Khôn bước đến cách đối phương ba bước, hắn đã mở mắt ra, rồi đứng lên, chủ động duỗi tay ra và mỉm cười, nói: “Chủ tịch Chu đến rồi à”
“Xin lỗi đã để anh Duẫn đợi lâu.”
Chu Bỉnh Khôn cười nói: “Đây là Duẫn Á Duẫn, trước kia ông ấy là huấn luyện viên của Lục phiến Môn. Bây giờ chuyển sang điều hành một công ty vệ sĩ. Lần này chúng ta đến vùng Biên Nam, rồng rän lẫn lộn nên ông ấy sẽ là người bảo vệ sự an toàn cho chúng ta.”
“Chào anh Duãn.” Lý Quân chủ động duỗi tay ra bắt tay đối phương.
Thông qua cái bắt tay, Lý Quân có thể phán đoán được thực lực của đối phương đã đạt tới đỉnh cao của Minh giới, hơn nữa cũng chỉ kém hơn Hổ Đầu Thái Bảo Trương Bưu một chút.
Thực lực có thể ngang ngửa sư phụ Ngô, nhưng nếu thực sự so tài, sư phụ Ngô chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
Bởi vì trong mắt hẳn, Lý Quân nhìn thấy sự hung tợn và sát khí giết người của một con đại bàng.
Chắc hẳn, hắn thường xuyên đi chém giết người.
So ra mà nói thì sư phụ Ngô sống an nhàn sung sướng, mặc dù cảnh giới có tiến bộ nhưng kinh nghiệm chiến đấu và phẩm chất tâm lý của ông không thể nào so sánh được với người này.
“Chủ tịch Chu, lần này để ông có thể toàn tâm toàn ý đến Biên Nam, tôi cam đoan nhất định sẽ bảo đàm an toàn cho các người” Duẫn Á Duẫn khí thế nói.
“Đương nhiên rồi, tôi chọn đội vệ sĩ Vũ Vĩ của anh là vì tôi đã nghe được tên tuổi của trưởng môn phái Duẫn Thần anh đây” Chu Bỉnh Khôn cười nói.
Nói đến đây cũng đã đến lúc phải lên máy bay.
Mọi người lần lượt lên máy bay.
Máy bay hạ cánh sau ba tiếng đồng hồ.
Khi bọn họ đến Biên Nam cũng đã là giữa trưa.
Ngay khi họ bước ra khỏi sân bay, các xe dịch vụ cũng đã chờ rất lâu rồi.
Một người đàn ông trung niên hói đầu chào đón ông với một khuôn mặt tươi cười.
Chu Bỉnh Khôn giới thiệu: “Đây là ông chủ Quách, Quách Phong Xuân”
“Ông chủ Quách là bạn tốt của tôi nhiều năm, mỗi lần tôi đến Biên Nam ông ấy điều tiếp đón tôi.
“Hiện tại ông Quách mở và kinh doanh một phố đổ thạch ở Biên Nam. Hôm nay chúng ta sẽ ở nhà ông chủ Quách đây một đêm rồi ngày mai sẽ đi xem đá sau.”
Sau vài lời chào hỏi, mọi người lên xe rời đi. Đến trước cổng chính của phố đổ thạch, có một con sư tử đá khổng lồ rất tráng lệ, bên trong sân đỗ đầy những chiếc xe sang trọng.
Họ mất chưa đầy ba mươi phút để đến sân bay.
Sân bay ở Sở Châu rất tráng lệ.
Ngay khi xe dừng lại, lập tức có trợ lý đến xách vali đi vào.
Còn có người đi xử lý thủ tục, vì vậy Lý Quân và Chu Bỉnh Khôn chẳng cần phải lo lắng gì.
Chu Bỉnh Khôn đến khu vực chờ bên trong sân bay.
Có một người đàn ông to béo mang ba lô và đeo tai nghe, ngồi đó với đôi mắt nhắm nghiền.
Chu Bỉnh Khôn đi thẳng đến chỗ người đó.
Khi Chu Bỉnh Khôn bước đến cách đối phương ba bước, hắn đã mở mắt ra, rồi đứng lên, chủ động duỗi tay ra và mỉm cười, nói: “Chủ tịch Chu đến rồi à”
“Xin lỗi đã để anh Duẫn đợi lâu.”
Chu Bỉnh Khôn cười nói: “Đây là Duẫn Á Duẫn, trước kia ông ấy là huấn luyện viên của Lục phiến Môn. Bây giờ chuyển sang điều hành một công ty vệ sĩ. Lần này chúng ta đến vùng Biên Nam, rồng rän lẫn lộn nên ông ấy sẽ là người bảo vệ sự an toàn cho chúng ta.”
“Chào anh Duãn.” Lý Quân chủ động duỗi tay ra bắt tay đối phương.
Thông qua cái bắt tay, Lý Quân có thể phán đoán được thực lực của đối phương đã đạt tới đỉnh cao của Minh giới, hơn nữa cũng chỉ kém hơn Hổ Đầu Thái Bảo Trương Bưu một chút.
Thực lực có thể ngang ngửa sư phụ Ngô, nhưng nếu thực sự so tài, sư phụ Ngô chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
Bởi vì trong mắt hẳn, Lý Quân nhìn thấy sự hung tợn và sát khí giết người của một con đại bàng.
Chắc hẳn, hắn thường xuyên đi chém giết người.
So ra mà nói thì sư phụ Ngô sống an nhàn sung sướng, mặc dù cảnh giới có tiến bộ nhưng kinh nghiệm chiến đấu và phẩm chất tâm lý của ông không thể nào so sánh được với người này.
“Chủ tịch Chu, lần này để ông có thể toàn tâm toàn ý đến Biên Nam, tôi cam đoan nhất định sẽ bảo đàm an toàn cho các người” Duẫn Á Duẫn khí thế nói.
“Đương nhiên rồi, tôi chọn đội vệ sĩ Vũ Vĩ của anh là vì tôi đã nghe được tên tuổi của trưởng môn phái Duẫn Thần anh đây” Chu Bỉnh Khôn cười nói.
Nói đến đây cũng đã đến lúc phải lên máy bay.
Mọi người lần lượt lên máy bay.
Máy bay hạ cánh sau ba tiếng đồng hồ.
Khi bọn họ đến Biên Nam cũng đã là giữa trưa.
Ngay khi họ bước ra khỏi sân bay, các xe dịch vụ cũng đã chờ rất lâu rồi.
Một người đàn ông trung niên hói đầu chào đón ông với một khuôn mặt tươi cười.
Chu Bỉnh Khôn giới thiệu: “Đây là ông chủ Quách, Quách Phong Xuân”
“Ông chủ Quách là bạn tốt của tôi nhiều năm, mỗi lần tôi đến Biên Nam ông ấy điều tiếp đón tôi.
“Hiện tại ông Quách mở và kinh doanh một phố đổ thạch ở Biên Nam. Hôm nay chúng ta sẽ ở nhà ông chủ Quách đây một đêm rồi ngày mai sẽ đi xem đá sau.”
Sau vài lời chào hỏi, mọi người lên xe rời đi. Đến trước cổng chính của phố đổ thạch, có một con sư tử đá khổng lồ rất tráng lệ, bên trong sân đỗ đầy những chiếc xe sang trọng.
/180
|