Lý Quân vừa về đến biệt thự Tây Tử Đường thì nhìn thấy một chiếc ô tô đậu trước biệt thự của mình.
Khi Lý Quân bước xuống xe, cửa của chiếc xe kia cũng mở ra, một cô gái cao ráo xinh đẹp bước xuống, là Nam Cung Tuyết.
“Sao cô lại tới đây?”
Lý Quân có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Nam Cung Tuyết.
“Đến trả lại tiền à?”
Ngày hôm đó rời đi, anh đưa cho Nam Cung Tuyết ba trăm tiền xe.
Tuy rằng anh không để tâm đến số tiền này, nhưng cũng coi như là Nam Cung Tuyết mượn anh, giờ đến trả lại cũng là điều đương nhiên.
Trên mặt Nam Cung Tuyết cũng có chút kinh ngạc, bất mãn nói:
“Này, em có nghe sai không vậy? Một cô gái xinh đẹp như em mà anh chỉ nhớ đòi lại tiền của người ta, thật là làm người ta đau lòng mà.”
Dù nói vậy nhưng cô vẫn không giấu được nụ cười.
“Lần này em tới đây là để cảm ơn anh đã cứu giúp, muốn mời anh ăn một bữa tối, không biết Lý tiên sinh có thể nể mặt không nhỉ?”
“Nếu anh mà từ chối, người ta sẽ buồn lắm đó nha.”
Thành thật mà nói thì Lý Quân hôm nay lúc ở nhà cô hầu như không ăn gì nhiều.
Chú anh - loại người trước ngạo mạn sau cung kính kia, thái độ đó khiến anh không được vui.
Hơn nữa ra ngoài ăn thêm chút gì đó không phải là không được.
Một mỹ nữ xinh đẹp như Nam Cung Tuyết quả thực là làm người ta phải trầm trồ.
Điều quan trọng nhất là cô ấy làm cho Lý Quân không cảm thấy khó chịu.
Vì vậy Lý Quân mỉm cười gật đầu: “Được thôi.” Lý Quân lên xe của Nam Cung Tuyết rời khỏi biệt thự.
Còn Lương Dũng thì dựa vào cửa xe hút thuốc, trâm ngâm nhìn chiếc xe rời đi.
Thiếu gia nhà ông khá là có duyên phụ nữ đấy chứ... Nam Cung Tuyết lái xe chở Lý Quân đến một nhà hàng tư nhân, những người không ở trong giới sẽ không biết được nơi này.
Bà chủ là một phụ nữ trẻ quyến rũ, vừa gặp Nam Cung Tuyết đã trìu mến gọi cô là: “Nam Cung tiểu thư.”
Cùng lúc đó, cô ta âm thầm đánh giá gương mặt của Lý Quân.
Đây là lần đầu tiên Nam Cung Tuyết đưa một người đàn ông đến nhà hàng để ăn tối. Điều này càng làm cho cô ta thêm
†ò mò về thân phận của Lý Quân.
“Nam Cung tiểu thư, mấy món mà cô đặt đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ bắt đầu dọn lên nha?” Người phụ nữ trẻ hỏi.
“Dọn ra đi.” Nam Cung Tuyết và Lý Quân bước vào phòng ăn riêng.
Với những nhà hàng tư nhân như thế này, những người tới đây thường không phải là người tầm thường.
Khi đi ngang qua một trong những phòng ăn riêng, Lý Quân không khỏi nhìn lại lần thứ hai.
Ở bên trong, anh nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, là Cố Nghiên và Đường Trúc.
Hai người họ đang ăn tối cùng nhau.
Nhớ đến lần trước ở dưới toà nhà tập đoàn Quân Lâm gặp Đường Trúc.
Đường Trúc hình như có nói quen biết tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm, chắc là ám chỉ Cố Nghiên rồi.
Đi đến căn phòng riêng Nam Cung Tuyết đã đặt.
Lý Quân lấy ra một điếu thuốc, đang định châm lửa thì nghe thấy Đường Trúc và Cố Nghiên ở phòng bên cạnh nói chuyện.
Khi Lý Quân bước xuống xe, cửa của chiếc xe kia cũng mở ra, một cô gái cao ráo xinh đẹp bước xuống, là Nam Cung Tuyết.
“Sao cô lại tới đây?”
Lý Quân có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Nam Cung Tuyết.
“Đến trả lại tiền à?”
Ngày hôm đó rời đi, anh đưa cho Nam Cung Tuyết ba trăm tiền xe.
Tuy rằng anh không để tâm đến số tiền này, nhưng cũng coi như là Nam Cung Tuyết mượn anh, giờ đến trả lại cũng là điều đương nhiên.
Trên mặt Nam Cung Tuyết cũng có chút kinh ngạc, bất mãn nói:
“Này, em có nghe sai không vậy? Một cô gái xinh đẹp như em mà anh chỉ nhớ đòi lại tiền của người ta, thật là làm người ta đau lòng mà.”
Dù nói vậy nhưng cô vẫn không giấu được nụ cười.
“Lần này em tới đây là để cảm ơn anh đã cứu giúp, muốn mời anh ăn một bữa tối, không biết Lý tiên sinh có thể nể mặt không nhỉ?”
“Nếu anh mà từ chối, người ta sẽ buồn lắm đó nha.”
Thành thật mà nói thì Lý Quân hôm nay lúc ở nhà cô hầu như không ăn gì nhiều.
Chú anh - loại người trước ngạo mạn sau cung kính kia, thái độ đó khiến anh không được vui.
Hơn nữa ra ngoài ăn thêm chút gì đó không phải là không được.
Một mỹ nữ xinh đẹp như Nam Cung Tuyết quả thực là làm người ta phải trầm trồ.
Điều quan trọng nhất là cô ấy làm cho Lý Quân không cảm thấy khó chịu.
Vì vậy Lý Quân mỉm cười gật đầu: “Được thôi.” Lý Quân lên xe của Nam Cung Tuyết rời khỏi biệt thự.
Còn Lương Dũng thì dựa vào cửa xe hút thuốc, trâm ngâm nhìn chiếc xe rời đi.
Thiếu gia nhà ông khá là có duyên phụ nữ đấy chứ... Nam Cung Tuyết lái xe chở Lý Quân đến một nhà hàng tư nhân, những người không ở trong giới sẽ không biết được nơi này.
Bà chủ là một phụ nữ trẻ quyến rũ, vừa gặp Nam Cung Tuyết đã trìu mến gọi cô là: “Nam Cung tiểu thư.”
Cùng lúc đó, cô ta âm thầm đánh giá gương mặt của Lý Quân.
Đây là lần đầu tiên Nam Cung Tuyết đưa một người đàn ông đến nhà hàng để ăn tối. Điều này càng làm cho cô ta thêm
†ò mò về thân phận của Lý Quân.
“Nam Cung tiểu thư, mấy món mà cô đặt đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ bắt đầu dọn lên nha?” Người phụ nữ trẻ hỏi.
“Dọn ra đi.” Nam Cung Tuyết và Lý Quân bước vào phòng ăn riêng.
Với những nhà hàng tư nhân như thế này, những người tới đây thường không phải là người tầm thường.
Khi đi ngang qua một trong những phòng ăn riêng, Lý Quân không khỏi nhìn lại lần thứ hai.
Ở bên trong, anh nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, là Cố Nghiên và Đường Trúc.
Hai người họ đang ăn tối cùng nhau.
Nhớ đến lần trước ở dưới toà nhà tập đoàn Quân Lâm gặp Đường Trúc.
Đường Trúc hình như có nói quen biết tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm, chắc là ám chỉ Cố Nghiên rồi.
Đi đến căn phòng riêng Nam Cung Tuyết đã đặt.
Lý Quân lấy ra một điếu thuốc, đang định châm lửa thì nghe thấy Đường Trúc và Cố Nghiên ở phòng bên cạnh nói chuyện.
/180
|