Lý Quân đuổi theo ra khỏi quán bar.
Anh thấy Hoàng Tứ Nhạc và những người khác đang đi về phía một chiếc xe thương mại.
Tổng cộng có tám thuộc hạ, bao gồm cả người đàn ông mạnh mẽ đã chặn đường Lý Quân vào ban ngày, hình như được gọi là Đại Sơn.
Lúc này bọn họ đã mở cửa xe và chuẩn bị lên xe.
“Đứng lại” Lý Quân hét lớn.
Hoàng Tứ Nhạc và những người khác quay đầu lại thì thấy Lý Quân đang đứng ở cửa quán bar.
“Là cậu sao?”
Hai mắt Hoàng Tứ Nhạc không khỏi nheo lại, cũng hơi sửng sốt.
Hắn tưởng rằng Lý Quân sẽ dẫn người đến phục kích mình, nhưng sau khi đợi hơn mười giây hẳn không nhìn thấy ai phía sau Lý Quân, hăn thả lỏng, nói với vẻ mặt lạnh lùng:
“Nhóc con, cậu rất dũng cảm, dám một mình đến gặp tôi.”
Hoàng Tứ Nhạc nói xong thì dựa vào cửa xe, châm một điếu xì gà.
Những người đàn ông cường tráng phía sau hắn từ từ tản ra, bao vây Lý Quân.
“Hoàng Tứ Nhạc, ban ngày không phải anh muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi đã ở đây, chúng ta có thể trò chuyện vui vẻ một chút chứ?” Lý Quân bình tĩnh hỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Quân, Hoàng Tứ Nhạc cảm thấy hơi e ngại.
Suy cho cùng, Lý Quân cũng là cao thủ, không phải hạng tép riêu.
Tuy nhiên, Hoàng Tứ Nhạc hẳn lại là kẻ chuyên thích đối mặt với thử thách, hắn không biết đã đối phó với vô số kẻ liều lĩnh ngoài vòng pháp luật
Hản lập tức cười lạnh nói: “Hoäc Đông vẫn đang năm trong bệnh viện, anh em tôi đã chết, tôi biết cậu có chút lai lịch nhưng nếu đụng đến người của tôi thì nhất định phải trả giá.”
“Nếu cậu không chết, tôi không thể giải thích với anh em của mình”
Lý Quân nhún vai nói: “Nếu anh muốn giết tôi thì cứ việc. Tôi đứng ở đây này. Nhưng mà mệnh của tôi khá cứng, tôi sợ anh sẽ không thể lấy nó đi đâu.”
Hoàng Tứ Nhạc rít một hơi thuốc, cười nói: “Mệnh khá cứng? Vậy tôi muốn xem thử mệnh cậu cứng như thế nào!”
“Đại Sơn, tôi giao việc này cho cậu.” Nói xong, hắn nhả ra một vòng khói lên bầu trời đêm. Lý Quân đã là một người chết trong mắt hắn.
Người đàn ông cao lớn tên Đại Sơn siết chặt nằm đấm và tiếp cận Lý Quân với nụ cười hung dữ trên môi.
“Thăng nhãi, ban ngày không phải mày khá kiêu ngạo sao? Cho dù bây giờ quỳ xuống cầu xin ông đây thì ông đây cũng sẽ không cho mày đường sống.”
“Thật à?” Lý Quân cười nhạt nói: “Tôi không tàn nhẫn như anh, cùng lắm thì tôi chỉ phế bỏ anh, tôi vẫn sẽ tha mạng cho. anh”
“Bùm”
Vừa dứt lời, thân thể người đàn ông cường tráng trực tiếp uốn cong thành hình con tôm, bay về phía sau như một viên đạn rồi đập vào lề đường.
Anh thấy Hoàng Tứ Nhạc và những người khác đang đi về phía một chiếc xe thương mại.
Tổng cộng có tám thuộc hạ, bao gồm cả người đàn ông mạnh mẽ đã chặn đường Lý Quân vào ban ngày, hình như được gọi là Đại Sơn.
Lúc này bọn họ đã mở cửa xe và chuẩn bị lên xe.
“Đứng lại” Lý Quân hét lớn.
Hoàng Tứ Nhạc và những người khác quay đầu lại thì thấy Lý Quân đang đứng ở cửa quán bar.
“Là cậu sao?”
Hai mắt Hoàng Tứ Nhạc không khỏi nheo lại, cũng hơi sửng sốt.
Hắn tưởng rằng Lý Quân sẽ dẫn người đến phục kích mình, nhưng sau khi đợi hơn mười giây hẳn không nhìn thấy ai phía sau Lý Quân, hăn thả lỏng, nói với vẻ mặt lạnh lùng:
“Nhóc con, cậu rất dũng cảm, dám một mình đến gặp tôi.”
Hoàng Tứ Nhạc nói xong thì dựa vào cửa xe, châm một điếu xì gà.
Những người đàn ông cường tráng phía sau hắn từ từ tản ra, bao vây Lý Quân.
“Hoàng Tứ Nhạc, ban ngày không phải anh muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi đã ở đây, chúng ta có thể trò chuyện vui vẻ một chút chứ?” Lý Quân bình tĩnh hỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Quân, Hoàng Tứ Nhạc cảm thấy hơi e ngại.
Suy cho cùng, Lý Quân cũng là cao thủ, không phải hạng tép riêu.
Tuy nhiên, Hoàng Tứ Nhạc hẳn lại là kẻ chuyên thích đối mặt với thử thách, hắn không biết đã đối phó với vô số kẻ liều lĩnh ngoài vòng pháp luật
Hản lập tức cười lạnh nói: “Hoäc Đông vẫn đang năm trong bệnh viện, anh em tôi đã chết, tôi biết cậu có chút lai lịch nhưng nếu đụng đến người của tôi thì nhất định phải trả giá.”
“Nếu cậu không chết, tôi không thể giải thích với anh em của mình”
Lý Quân nhún vai nói: “Nếu anh muốn giết tôi thì cứ việc. Tôi đứng ở đây này. Nhưng mà mệnh của tôi khá cứng, tôi sợ anh sẽ không thể lấy nó đi đâu.”
Hoàng Tứ Nhạc rít một hơi thuốc, cười nói: “Mệnh khá cứng? Vậy tôi muốn xem thử mệnh cậu cứng như thế nào!”
“Đại Sơn, tôi giao việc này cho cậu.” Nói xong, hắn nhả ra một vòng khói lên bầu trời đêm. Lý Quân đã là một người chết trong mắt hắn.
Người đàn ông cao lớn tên Đại Sơn siết chặt nằm đấm và tiếp cận Lý Quân với nụ cười hung dữ trên môi.
“Thăng nhãi, ban ngày không phải mày khá kiêu ngạo sao? Cho dù bây giờ quỳ xuống cầu xin ông đây thì ông đây cũng sẽ không cho mày đường sống.”
“Thật à?” Lý Quân cười nhạt nói: “Tôi không tàn nhẫn như anh, cùng lắm thì tôi chỉ phế bỏ anh, tôi vẫn sẽ tha mạng cho. anh”
“Bùm”
Vừa dứt lời, thân thể người đàn ông cường tráng trực tiếp uốn cong thành hình con tôm, bay về phía sau như một viên đạn rồi đập vào lề đường.
/180
|