"Được." Lý Quân chỉnh lại quần áo và đi theo anh ta lên lầu hai.
Tầng một là nơi trưng bày bảo tàng, tầng hai là khu vực riêng tư.
Trong một căn phòng trên lầu hai có năm sáu người đàn ông bụng phệ đang ngồi, đều là những nhân vật có thế lực ở Sở Châu.
Trong số đó có một người phụ nữ đeo kính gọng vàng, thanh lịch và duyên dáng nhưng khí chất lại mạnh mẽ đang ngồi bên cạnh Chu Bỉnh Khôn.
Trong những dịp như này, vị trí ngồi rất quan trọng.
Việc có thể ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái cũng đủ cho thấy địa vị của người phụ nữ này chỉ đứng sau Chu Bỉnh Khôn.
Một người đàn ông trông như học giả chủ động nói chuyện với người phụ nữ:
“Cô Cố, tập đoàn Quân Lâm vừa mua lại mảnh đất ở phía nam thành phố. Không biết chúng tôi có thể nhận được một phần trong dự án này không?"
Người phụ nữ này không ai khác chính là Cố Nghiên, tổng giám đốc tập đoàn Quân Lâm.
"Đương nhiên, tập đoàn Quân Lâm vẫn dựa vào sự chăm sóc của anh ở Sở Châu mà."
Chu Bỉnh Khôn ở bên cạnh cô ta cười lớn: "Cố Nghiên khi còn trẻ đã trở thành thành viên của câu lạc bộ hàng chục tỷ. Sau này, những ông già như chúng ta không thể so sánh được với cô ấy đâu.”
"Tôi nghĩ chủ tịch tiếp theo của phòng thương mại nhất định là Cố Nghiên rồi."
Cố Nghiên nghe thấy điều này thì lập tức tỏ ra hoảng sợ.
"Chủ tịch Chu, ông đây không phải là đang châm lửa nhằm hại đàn em này đấy chứ?"
"Ha ha ha” Những người trong phòng lập tức bật cười.
“Đúng rồi chủ tịch Chu, người bạn mà ông đang đợi vẫn chưa đến à?”
“Sẽ tới sớm thôi.” Chu Bỉnh Khôn đáp.
"Người bạn đó tuy còn trẻ nhưng lại là chuyên gia về đồ cổ nên tôi muốn giới thiệu cậu ấy với mọi người để mọi người có thể ủng hộ cậu ấy nhiều hơn trong tương lai."
"Đã là bạn của chủ tịch Chu thì đương nhiên cũng là bạn của chúng tôi rồi." Người đàn ông trung niên có phong cách học giả cười lớn.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Chu Bỉnh Khôn lên tiếng.
Lý Quân bước vào mang theo một chiếc túi nhựa.
Cách xuất hiện này khiến những người có mặt ở đây dường như hơi choáng váng.
Cũng đúng lúc này, Cố Nghiên đột nhiên đứng dậy hỏi: "Chủ tịch Chu, đây là người mà ông đang đợi sao?”
Chu Bỉnh Khôn không biết vì sao Cố Nghiên lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng ông vẫn gật đầu đáp:
"Đúng vậy! Tôi và Lý Quân đã gặp nhau ba ngày trước. Sao thế, cô Cố cũng biết cậu ấy à?"
Một số ông chủ khác xung quanh ông cũng tỏ ra tò mò.
Cố Nghiên lập tức rời khỏi vị trí của mình và đi về phía Lý Quân.
“Ông chủ, sao anh lại ở đây? Tôi sai rồi, lúc này tôi không làm việc ở công ty mà đến đây uống trà và thưởng thức ngọc. Anh sẽ không trừ lương của tôi chứ?” Cố Nghiên cười ngọt ngào, có chút gượng gạo nói.
Lý Quân khế mỉm cười: “Sao có thể như vậy được, đối với một người đẹp như cô Cố đây, sao tôi có thể khấu trừ lương của cô được?”
Cuộc trò chuyện giữa hai người khiến tất cả nhưng người có mặt đều bị sốc.
Đây chẳng lẽ là ông chủ bí ẩn của tập đoàn Quân Lâm? Tập đoàn Quân Lâm đã mua lại tập đoàn Thanh Khoa cách đây nửa tháng. Những nhân viên vốn có của tập đoàn
Thanh Khoa cũng được thuê lại.
Tầng một là nơi trưng bày bảo tàng, tầng hai là khu vực riêng tư.
Trong một căn phòng trên lầu hai có năm sáu người đàn ông bụng phệ đang ngồi, đều là những nhân vật có thế lực ở Sở Châu.
Trong số đó có một người phụ nữ đeo kính gọng vàng, thanh lịch và duyên dáng nhưng khí chất lại mạnh mẽ đang ngồi bên cạnh Chu Bỉnh Khôn.
Trong những dịp như này, vị trí ngồi rất quan trọng.
Việc có thể ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái cũng đủ cho thấy địa vị của người phụ nữ này chỉ đứng sau Chu Bỉnh Khôn.
Một người đàn ông trông như học giả chủ động nói chuyện với người phụ nữ:
“Cô Cố, tập đoàn Quân Lâm vừa mua lại mảnh đất ở phía nam thành phố. Không biết chúng tôi có thể nhận được một phần trong dự án này không?"
Người phụ nữ này không ai khác chính là Cố Nghiên, tổng giám đốc tập đoàn Quân Lâm.
"Đương nhiên, tập đoàn Quân Lâm vẫn dựa vào sự chăm sóc của anh ở Sở Châu mà."
Chu Bỉnh Khôn ở bên cạnh cô ta cười lớn: "Cố Nghiên khi còn trẻ đã trở thành thành viên của câu lạc bộ hàng chục tỷ. Sau này, những ông già như chúng ta không thể so sánh được với cô ấy đâu.”
"Tôi nghĩ chủ tịch tiếp theo của phòng thương mại nhất định là Cố Nghiên rồi."
Cố Nghiên nghe thấy điều này thì lập tức tỏ ra hoảng sợ.
"Chủ tịch Chu, ông đây không phải là đang châm lửa nhằm hại đàn em này đấy chứ?"
"Ha ha ha” Những người trong phòng lập tức bật cười.
“Đúng rồi chủ tịch Chu, người bạn mà ông đang đợi vẫn chưa đến à?”
“Sẽ tới sớm thôi.” Chu Bỉnh Khôn đáp.
"Người bạn đó tuy còn trẻ nhưng lại là chuyên gia về đồ cổ nên tôi muốn giới thiệu cậu ấy với mọi người để mọi người có thể ủng hộ cậu ấy nhiều hơn trong tương lai."
"Đã là bạn của chủ tịch Chu thì đương nhiên cũng là bạn của chúng tôi rồi." Người đàn ông trung niên có phong cách học giả cười lớn.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Chu Bỉnh Khôn lên tiếng.
Lý Quân bước vào mang theo một chiếc túi nhựa.
Cách xuất hiện này khiến những người có mặt ở đây dường như hơi choáng váng.
Cũng đúng lúc này, Cố Nghiên đột nhiên đứng dậy hỏi: "Chủ tịch Chu, đây là người mà ông đang đợi sao?”
Chu Bỉnh Khôn không biết vì sao Cố Nghiên lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng ông vẫn gật đầu đáp:
"Đúng vậy! Tôi và Lý Quân đã gặp nhau ba ngày trước. Sao thế, cô Cố cũng biết cậu ấy à?"
Một số ông chủ khác xung quanh ông cũng tỏ ra tò mò.
Cố Nghiên lập tức rời khỏi vị trí của mình và đi về phía Lý Quân.
“Ông chủ, sao anh lại ở đây? Tôi sai rồi, lúc này tôi không làm việc ở công ty mà đến đây uống trà và thưởng thức ngọc. Anh sẽ không trừ lương của tôi chứ?” Cố Nghiên cười ngọt ngào, có chút gượng gạo nói.
Lý Quân khế mỉm cười: “Sao có thể như vậy được, đối với một người đẹp như cô Cố đây, sao tôi có thể khấu trừ lương của cô được?”
Cuộc trò chuyện giữa hai người khiến tất cả nhưng người có mặt đều bị sốc.
Đây chẳng lẽ là ông chủ bí ẩn của tập đoàn Quân Lâm? Tập đoàn Quân Lâm đã mua lại tập đoàn Thanh Khoa cách đây nửa tháng. Những nhân viên vốn có của tập đoàn
Thanh Khoa cũng được thuê lại.
/180
|