Năm đó Lý Quân đã đâm hắn một nhát, mặc dù đã bỏ tù Lý Quân, nhưng mối hận trong lòng hắn vẫn không thể nào nguôi ngoai.
“Thì ra hai người là cùng một giuộc à. Người ta tới tham dự tiệc đều mặc quần áo sang trọng, còn ngườinày lại mặc quần áo thoải mái, nhìn qua chỉ là một kẻ quê mùa.”
“Đem em gái tới tham dự bữa tiệc thế này, không cần nói cũng biết mục đích là gì, khó trách cô ta lại dụ dỗ chồng người ta.”
“Họ là đang cố gắng hòa nhập vào xã hội thượng lưu nha. Hai anh em này đúng là khiến tôi mở rộng tâm mắt!”
“Lục Kỳ là thiếu phu nhân của tập đoàn Trịnh Thị, một người cao quý như cô ấy sao có thể hạ mình đi vu oan cho một cô gái thấp hèn được? Tôi thấy rõ ràng hai anh em này đang âm mưu làm loạn.”
“Mọi người hãy nhìn quần áo của thằng nhóc này, trông có giống như là một người có thể đến tham gia tiệc tùng của giới thượng lưu không? Tôi thấy rõ ràng là hắn đã đột nhập vào.”
Lục Kỳ lại đâm Lý Quân thêm một nhát nữa.
Thực ra, trong lòng cô ta cũng nghĩ như vậy.
Loại tiệc đẳng cấp như thế này, cho dù là chồng của cô Trịnh Dương, cũng chỉ miễn cưỡng đạt được tiêu chuẩn tham gia.
Lý Quân là một kẻ tù nhân cải tạo lao động vừa mới ra tù, trong nhà ba đời nghèo khó, hắn dựa vào cái gì mà có thể đến đây?
“Đúng vậy, tham gia loại tiệc đẳng cấp này lại ăn mặc xấu xí như vậy, tôi đoán chắc là hắn đã lẻn đột nhập. vào."
“Bảo vệ bên ngoài thật quá thiếu trách nhiệm, mau gọi bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài đi, loại anh em đáng ghét này nhìn thấy liền thấy buồn nôn.”
Xung quanh vang lên những tiếng công kích liên tục.
Lục Kỳ dùng sắc thái biểu diễn của mình, giành được sự ủng hộ của đám đông, khiến cho cô càng thêm đắc ý. dương dương.
“Nghe thấy gì không? Còn không mau cút ra ngoài, chút nửa bảo vệ tới, hậu quả của anh cũng không tốt đẹp gì mấy đâu.”
Lý Quân hờ hững nhìn hết tất cả những điều này.
Người phụ nữ trước mặt chính là người anh từng yêu sâu sắc, nhưng anh không ngờ cô ta lại trở nên ác độc như vậy.
Nghĩ lại, lúc đó anh thực sự đúng là quá ngu ngốc.
Anh nhìn khuôn mặt trang điểm kỹ càng của Lục Kỳ, nói ra từng chữ từng chữ một:
“Khuôn mặt xấu xí của cô thật khiến người ta buồn nôn!”
“Lúc đầu khi tôi ra tù, tôi không hề nghĩ sẽ gặp lại cô, nhưng cô lại cứ cố tình chọc vào tôi."
“Nếu như bây giờ cô chịu chủ động nhận lỗi, minh oan cho Bạch Vi thì tôi có thể xử nhẹ tội cho cô.”
“Chứ nếu đợi đến lúc tôi thật sự ra tay, lúc đó cô có hối hận cũng đã muộn.”
Lục Kỳ nghe vậy, không khỏi nở nụ cười chế giễu, nói: “Anh nói cái gì? Anh đang đùa tôi à? Làm cho tôi phải hối hận? Anh cũng xứng sao?”
“Anh là một tên nhà quê quê mùa, còn không thèm nhìn xem nơi này là nơi nào, còn dám uy hiếp tôi, chồng tôi ở đây, anh có tin không chỉ cần chồng tôi nói một câu thì có thể đánh gãy chân anh không?”
“Lý Quân, trong mắt tôi anh chỉ là một tên hề, không khác gì một con tép riu.”
Lục Kỳ hưng phấn lớn tiếng chửi rủa, gương mặt trở nên vặn vẹo.
“Nếu tôi là một thằng hề thì cô chính là một con khốn." Lý Quân khinh thường mắng.
“Anh nói cái gì? Anh dám mắng tôi à?” Trong lúc nhất thời, Lục Kỳ giống như mèo bị giãm đuôi, cô ta nắm chặt nằm đấm, hận không thể xé Lý
Quân thành từng mảnh.
“Tên nhóc này còn dám chửi người khác, quá hống hách rồi, lâu rồi tôi chưa gặp kẻ hống hách như vậy."
“Em gái anh ta đang quyến rũ chồng người khác mà anh ta vẫn tự tin như vậy. Loại dân quê chân bùn này đúng là không có học thức.”
“Tôi thấy hắn đúng là ngứa đòn lắm rồi, cho hắn hai cái tát, hắn sẽ biết thế nào là thực tế.”
Lý Quân khiến cho những người xung quanh một phen tức giận.
Họ bắt đầu buông lời châm chọc và khiêu khích.
Nhưng Lý Quân không thèm để ý đến những âm thanh đó. Anh chỉ nói với em gái Bạch Vi:
“Đi, cho người phụ nữ này hai cái tát vào mặt, không cần sợ, có anh ở đây bảo vệ em”
“Thì ra hai người là cùng một giuộc à. Người ta tới tham dự tiệc đều mặc quần áo sang trọng, còn ngườinày lại mặc quần áo thoải mái, nhìn qua chỉ là một kẻ quê mùa.”
“Đem em gái tới tham dự bữa tiệc thế này, không cần nói cũng biết mục đích là gì, khó trách cô ta lại dụ dỗ chồng người ta.”
“Họ là đang cố gắng hòa nhập vào xã hội thượng lưu nha. Hai anh em này đúng là khiến tôi mở rộng tâm mắt!”
“Lục Kỳ là thiếu phu nhân của tập đoàn Trịnh Thị, một người cao quý như cô ấy sao có thể hạ mình đi vu oan cho một cô gái thấp hèn được? Tôi thấy rõ ràng hai anh em này đang âm mưu làm loạn.”
“Mọi người hãy nhìn quần áo của thằng nhóc này, trông có giống như là một người có thể đến tham gia tiệc tùng của giới thượng lưu không? Tôi thấy rõ ràng là hắn đã đột nhập vào.”
Lục Kỳ lại đâm Lý Quân thêm một nhát nữa.
Thực ra, trong lòng cô ta cũng nghĩ như vậy.
Loại tiệc đẳng cấp như thế này, cho dù là chồng của cô Trịnh Dương, cũng chỉ miễn cưỡng đạt được tiêu chuẩn tham gia.
Lý Quân là một kẻ tù nhân cải tạo lao động vừa mới ra tù, trong nhà ba đời nghèo khó, hắn dựa vào cái gì mà có thể đến đây?
“Đúng vậy, tham gia loại tiệc đẳng cấp này lại ăn mặc xấu xí như vậy, tôi đoán chắc là hắn đã lẻn đột nhập. vào."
“Bảo vệ bên ngoài thật quá thiếu trách nhiệm, mau gọi bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài đi, loại anh em đáng ghét này nhìn thấy liền thấy buồn nôn.”
Xung quanh vang lên những tiếng công kích liên tục.
Lục Kỳ dùng sắc thái biểu diễn của mình, giành được sự ủng hộ của đám đông, khiến cho cô càng thêm đắc ý. dương dương.
“Nghe thấy gì không? Còn không mau cút ra ngoài, chút nửa bảo vệ tới, hậu quả của anh cũng không tốt đẹp gì mấy đâu.”
Lý Quân hờ hững nhìn hết tất cả những điều này.
Người phụ nữ trước mặt chính là người anh từng yêu sâu sắc, nhưng anh không ngờ cô ta lại trở nên ác độc như vậy.
Nghĩ lại, lúc đó anh thực sự đúng là quá ngu ngốc.
Anh nhìn khuôn mặt trang điểm kỹ càng của Lục Kỳ, nói ra từng chữ từng chữ một:
“Khuôn mặt xấu xí của cô thật khiến người ta buồn nôn!”
“Lúc đầu khi tôi ra tù, tôi không hề nghĩ sẽ gặp lại cô, nhưng cô lại cứ cố tình chọc vào tôi."
“Nếu như bây giờ cô chịu chủ động nhận lỗi, minh oan cho Bạch Vi thì tôi có thể xử nhẹ tội cho cô.”
“Chứ nếu đợi đến lúc tôi thật sự ra tay, lúc đó cô có hối hận cũng đã muộn.”
Lục Kỳ nghe vậy, không khỏi nở nụ cười chế giễu, nói: “Anh nói cái gì? Anh đang đùa tôi à? Làm cho tôi phải hối hận? Anh cũng xứng sao?”
“Anh là một tên nhà quê quê mùa, còn không thèm nhìn xem nơi này là nơi nào, còn dám uy hiếp tôi, chồng tôi ở đây, anh có tin không chỉ cần chồng tôi nói một câu thì có thể đánh gãy chân anh không?”
“Lý Quân, trong mắt tôi anh chỉ là một tên hề, không khác gì một con tép riu.”
Lục Kỳ hưng phấn lớn tiếng chửi rủa, gương mặt trở nên vặn vẹo.
“Nếu tôi là một thằng hề thì cô chính là một con khốn." Lý Quân khinh thường mắng.
“Anh nói cái gì? Anh dám mắng tôi à?” Trong lúc nhất thời, Lục Kỳ giống như mèo bị giãm đuôi, cô ta nắm chặt nằm đấm, hận không thể xé Lý
Quân thành từng mảnh.
“Tên nhóc này còn dám chửi người khác, quá hống hách rồi, lâu rồi tôi chưa gặp kẻ hống hách như vậy."
“Em gái anh ta đang quyến rũ chồng người khác mà anh ta vẫn tự tin như vậy. Loại dân quê chân bùn này đúng là không có học thức.”
“Tôi thấy hắn đúng là ngứa đòn lắm rồi, cho hắn hai cái tát, hắn sẽ biết thế nào là thực tế.”
Lý Quân khiến cho những người xung quanh một phen tức giận.
Họ bắt đầu buông lời châm chọc và khiêu khích.
Nhưng Lý Quân không thèm để ý đến những âm thanh đó. Anh chỉ nói với em gái Bạch Vi:
“Đi, cho người phụ nữ này hai cái tát vào mặt, không cần sợ, có anh ở đây bảo vệ em”
/180
|