Thần Phong cùng Thomas và đám Nhĩ Bối rời đi. Nhĩ Bối không biết đang suy tính gì trong đầu, bất giác bị Thần Phong gọi mà giật mình.
- Nhĩ Bối, hôm nay ta hành xử như thế ngươi có ý kiến gì không?
Nhĩ Bối lắc đầu mà nói:
- Lão đại, ngươi làm như vậy hiển nhiên là có ý của ngươi. Hơn nữa, Murad thật sự là một tên chiến sĩ mạnh mẽ. Hắn không hề được học tập như chúng ta, vậy mà một thân tu vi quá mức hãi nhân. Chính là đám bọn hắn làm việc khá điệu thấp nếu không cũng đã bị nhiều bang phái dòm ngó rồi. Hôm nay nếu không phải lão đại ngươi tìm tới, hắn vẫn là ẩn tại địa bàn của mình an nhàn qua ngày tháng.
Thần Phong ánh mắt loé tinh mang. Nhĩ Bối này mặc dù thực lực không cao nhưng ánh mắt cùng phân tích lại rất tốt. Thần Phong não bộ chuyển động, rốt cuộc nghĩ gì thì không ai rõ.
- Lão đại, trước tiên ngươi có muốn đổi một bộ y phục mới. Chúng ta lại ăn một bữa liên hoan, thế nào?
Thomas lúc này lại đưa ra ý kiến. Thần Phong nghe hắn nói mới lại để ý rằng toàn thân hắn y phục đã nát nhiều chỗ. Có nơi còn có vết máu đã hơi đông lại không có chảy nữa.
- Chu choa, lại là quên cả đau đây. Hiện tại nhìn thấy cũng là xót.
Thần Phong xuýt xoa, trông hắn chẳng khác gì một đứa trẻ con, còn đâu cái bộ dạng nghiêm túc khi nãy nữa.
Mười mấy tên thanh niên ngơ ngác nhìn nhau, chút thương tổn này thật sự đau như thế sao?
...
Một hồi mua bộ y phục mới, cả đám theo sự dẫn dắt của Thomas đều tiến vào một tửu lâu để ăn uống. Một bữa ăn đối với đám Nhĩ Bối đám thanh niên giành giật tiền đóng học như bọn hắn thì quả là một trận đã đời. Có kẻ còn ăn đến mức không đứng dậy được. Thomas chỉ cười cười, hắn ngoài không có ma pháp cùng linh lực thế nhưng tiền thì thật sự là hắn không thiếu. Nếu hết chỉ cần gọi cho mẫu thân hắn, một lời là được.
- Nhĩ Bối, nói một chút tình huống tại thành phố này ta nghe đi!
Thần Phong uống một ngụm rượu sau đó khoái chí khà một tiếng lại cất giọng hỏi. Nhĩ Bối chính là đang gắp thức ăn liền bị Thần Phong một câu khựng lại. Hắn nhanh chóng sắp đặt lại từ ngữ trong đầu, một hồi đáp:
- Lão đại, trong thành phố của chúng ta hiện tại mọc lên không ít thế lực nhỏ, nhiều không đếm hết được. Lấy vị dụ như đám Murad. Bọn hắn cũng mới xuất hiện tại Syta thành chưa tới năm tháng. Hiện tại chiến tranh giữa nhân loại cùng Ma tộc đang khốc liệt, người di cư quá đông. Syta thành cũng đang không ngừng đón nạn dân chạy tới. Ma tộc xu thế đang phát triển mạnh, Ma Vương Maloch càng ngày càng mạnh...
- Nói điểm chính!
Thần Phong không nhịn được cắt ngang. Hắn chỉ muốn thông tin về Syta thành, không nghic tên này lại lôi đến an nguy của nhân loại vào rồi.
- A lão đại, ta quên mất. Chính là Syta thành hiện tại đứng đầu chính là Thập Xà Bang. Thập xà bang có mười danh cao thủ đứng đầu đại diện cho một vị trí đường chủ. Bang chúng có đến bảy tám ngàn. Thấp hơn chính là Thanh Mộc Bang cùng Khoa Cát bang. Mỗi bang này đều có từ bốn đến năm đường chủ. Bang chúng ước chừng hai ngàn rưỡi trở xuống. Dưới nữa lại là bang phái cấp ba, cuối cùng là đám thế lực lưu manh đầu đường xó chợ như chúng ta.
Nhĩ Bối nói đến đây liền nuốt một ngụm nước bọt mới nói tiếp.
- Lão đại, khi nãy ta có nghe thấy ngươi muốn lập thế lực, vậy ngươi nói xem chúng ta có thể hay không...
Nhĩ Bối nói đến đây ánh mắt hướng về phía Thần Phong có chút chờ đợi.
Thần Phong lại không hiểu ý của hắn sao. Chỉ thấy Thần Phong cười cười, ánh mắt nhìn Nhĩ Bối gắt gao làm Nhĩ Bối áp lực đại tăng. Không hiểu sao hắn lại sợ Thần Phong tới mức thế này, phải chăng khi nãy Thần Phong đánh bại Murad làm hắn sinh ra lòng kinh sợ. Nhĩ Bối liền cho là như vậy, dù sao đối với Thần Phong, Nhĩ Bối vẫn là một mực nhìn không thấu.
- Ngươi nói xem, các ngươi lăn lộn bên ngoài như vậy là vì thứ gì?
Thần Phong đưa ra câu hỏi làm một đám ngừng ăn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Câu trả lời còn có thứ khác sao?
- Chính là tiền, chính là mưu sinh lão đại!
Một tên tiểu đệ lập tức hùng hồn trả lời. Những người khác cũng là gật đầu đồng ý. Bọn hắn chính là kiếm tiền để tiếp tục theo học tại học viện. Nếu chỉ chờ vào tiền của phụ mẫu gửi lên ở nhà quả thực là không đủ.
Thần Phong mỉm cười nhìn một lượt đám thanh niên này mà nói:
- Vậy nếu ta nói muốn thành lập thế lực của mình, ta làm sao để thu người đây!
Nhĩ Bối nghe tới đây đầu não bỗng nảy số liên tục. Hai mắt toả sáng nồng nhiệt, hắn lập tức lên tiếng nói:
- Chính là vũ lực cùng tài chính!
- Khôn ngoan rồi đấy! Chúng ta chính là có tài thần tại, lo gì đại sự không thành!
Thần Phong cười lớn. Một đám thanh niên lập tức nhìn về Thomas tràn đầy tia sáng rạo rực.
Thomas cười khổ một câu, hai chữ tài thần Thần Phong ám chỉ hắn qua thực là không biết nên nói thế nào.
- Nhĩ Bối, hôm nay ta hành xử như thế ngươi có ý kiến gì không?
Nhĩ Bối lắc đầu mà nói:
- Lão đại, ngươi làm như vậy hiển nhiên là có ý của ngươi. Hơn nữa, Murad thật sự là một tên chiến sĩ mạnh mẽ. Hắn không hề được học tập như chúng ta, vậy mà một thân tu vi quá mức hãi nhân. Chính là đám bọn hắn làm việc khá điệu thấp nếu không cũng đã bị nhiều bang phái dòm ngó rồi. Hôm nay nếu không phải lão đại ngươi tìm tới, hắn vẫn là ẩn tại địa bàn của mình an nhàn qua ngày tháng.
Thần Phong ánh mắt loé tinh mang. Nhĩ Bối này mặc dù thực lực không cao nhưng ánh mắt cùng phân tích lại rất tốt. Thần Phong não bộ chuyển động, rốt cuộc nghĩ gì thì không ai rõ.
- Lão đại, trước tiên ngươi có muốn đổi một bộ y phục mới. Chúng ta lại ăn một bữa liên hoan, thế nào?
Thomas lúc này lại đưa ra ý kiến. Thần Phong nghe hắn nói mới lại để ý rằng toàn thân hắn y phục đã nát nhiều chỗ. Có nơi còn có vết máu đã hơi đông lại không có chảy nữa.
- Chu choa, lại là quên cả đau đây. Hiện tại nhìn thấy cũng là xót.
Thần Phong xuýt xoa, trông hắn chẳng khác gì một đứa trẻ con, còn đâu cái bộ dạng nghiêm túc khi nãy nữa.
Mười mấy tên thanh niên ngơ ngác nhìn nhau, chút thương tổn này thật sự đau như thế sao?
...
Một hồi mua bộ y phục mới, cả đám theo sự dẫn dắt của Thomas đều tiến vào một tửu lâu để ăn uống. Một bữa ăn đối với đám Nhĩ Bối đám thanh niên giành giật tiền đóng học như bọn hắn thì quả là một trận đã đời. Có kẻ còn ăn đến mức không đứng dậy được. Thomas chỉ cười cười, hắn ngoài không có ma pháp cùng linh lực thế nhưng tiền thì thật sự là hắn không thiếu. Nếu hết chỉ cần gọi cho mẫu thân hắn, một lời là được.
- Nhĩ Bối, nói một chút tình huống tại thành phố này ta nghe đi!
Thần Phong uống một ngụm rượu sau đó khoái chí khà một tiếng lại cất giọng hỏi. Nhĩ Bối chính là đang gắp thức ăn liền bị Thần Phong một câu khựng lại. Hắn nhanh chóng sắp đặt lại từ ngữ trong đầu, một hồi đáp:
- Lão đại, trong thành phố của chúng ta hiện tại mọc lên không ít thế lực nhỏ, nhiều không đếm hết được. Lấy vị dụ như đám Murad. Bọn hắn cũng mới xuất hiện tại Syta thành chưa tới năm tháng. Hiện tại chiến tranh giữa nhân loại cùng Ma tộc đang khốc liệt, người di cư quá đông. Syta thành cũng đang không ngừng đón nạn dân chạy tới. Ma tộc xu thế đang phát triển mạnh, Ma Vương Maloch càng ngày càng mạnh...
- Nói điểm chính!
Thần Phong không nhịn được cắt ngang. Hắn chỉ muốn thông tin về Syta thành, không nghic tên này lại lôi đến an nguy của nhân loại vào rồi.
- A lão đại, ta quên mất. Chính là Syta thành hiện tại đứng đầu chính là Thập Xà Bang. Thập xà bang có mười danh cao thủ đứng đầu đại diện cho một vị trí đường chủ. Bang chúng có đến bảy tám ngàn. Thấp hơn chính là Thanh Mộc Bang cùng Khoa Cát bang. Mỗi bang này đều có từ bốn đến năm đường chủ. Bang chúng ước chừng hai ngàn rưỡi trở xuống. Dưới nữa lại là bang phái cấp ba, cuối cùng là đám thế lực lưu manh đầu đường xó chợ như chúng ta.
Nhĩ Bối nói đến đây liền nuốt một ngụm nước bọt mới nói tiếp.
- Lão đại, khi nãy ta có nghe thấy ngươi muốn lập thế lực, vậy ngươi nói xem chúng ta có thể hay không...
Nhĩ Bối nói đến đây ánh mắt hướng về phía Thần Phong có chút chờ đợi.
Thần Phong lại không hiểu ý của hắn sao. Chỉ thấy Thần Phong cười cười, ánh mắt nhìn Nhĩ Bối gắt gao làm Nhĩ Bối áp lực đại tăng. Không hiểu sao hắn lại sợ Thần Phong tới mức thế này, phải chăng khi nãy Thần Phong đánh bại Murad làm hắn sinh ra lòng kinh sợ. Nhĩ Bối liền cho là như vậy, dù sao đối với Thần Phong, Nhĩ Bối vẫn là một mực nhìn không thấu.
- Ngươi nói xem, các ngươi lăn lộn bên ngoài như vậy là vì thứ gì?
Thần Phong đưa ra câu hỏi làm một đám ngừng ăn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Câu trả lời còn có thứ khác sao?
- Chính là tiền, chính là mưu sinh lão đại!
Một tên tiểu đệ lập tức hùng hồn trả lời. Những người khác cũng là gật đầu đồng ý. Bọn hắn chính là kiếm tiền để tiếp tục theo học tại học viện. Nếu chỉ chờ vào tiền của phụ mẫu gửi lên ở nhà quả thực là không đủ.
Thần Phong mỉm cười nhìn một lượt đám thanh niên này mà nói:
- Vậy nếu ta nói muốn thành lập thế lực của mình, ta làm sao để thu người đây!
Nhĩ Bối nghe tới đây đầu não bỗng nảy số liên tục. Hai mắt toả sáng nồng nhiệt, hắn lập tức lên tiếng nói:
- Chính là vũ lực cùng tài chính!
- Khôn ngoan rồi đấy! Chúng ta chính là có tài thần tại, lo gì đại sự không thành!
Thần Phong cười lớn. Một đám thanh niên lập tức nhìn về Thomas tràn đầy tia sáng rạo rực.
Thomas cười khổ một câu, hai chữ tài thần Thần Phong ám chỉ hắn qua thực là không biết nên nói thế nào.
/35
|