Editor: trang bubble ^^
An Thần đưa lưng về phía cửa, không thấy cửa phòng này vốn đang sắp mở ra, nhưng khi nghe được lời anh nói thì cửa kia dừng lại trong nháy mắt.
Mà Lâm Tật Phong lại vừa vặn thấy một màn này, nhìn An Thần không biết gì cả, đáy mắt anh ta nhanh chóng lướt qua một tia tính toán.
Anh ta cố ý lại hỏi An Thần, Vậy cậu yêu cô ấy sao? Cậu cũng không lo lắng cô ấy biết về sau sẽ không tha thứ cho cậu? Hận cậu?
An Thần nhún vai một cái, cầm bao thuốc lá trên bàn lên, nhẹ nhàng lật qua lật lại ở trong tay, nhàn nhạt như là đang nói cho Lâm Tật Phong, hoặc như là đang tự nhủ, Giữa tôi và cô ấy vốn chính là một trò chơi, tôi không yêu cô ấy, coi như bị cô ấy biết có thể như thế nào? Lại nói, đây vốn chính là cô ấy thiếu chị tôi, chị tôi đã tàn phế, còn mất đi tư cách làm phụ nữ. Tiêu Cửu Cửu, coi như cô ấy tổn thương lần này, cũng là việc nên làm!
Lâm Tật Phong nhếch lên một nụ cười, Ha ha, chỉ cần cậu không rơi vào là tốt rồi, tôi cũng không cần lo lắng cậu rơi vào không ra được.
Nhìn cửa phòng kia lần nữa khép lại, lòng của Lâm Tật Phong như bị gì đó đâm một cái, hung hăng đau nhói một chút.
Nếu như đứng ngoài cửa thực sự là cô, cô nên. . . . . . Sẽ bị tổn thương chứ?
Lâm Tật Phong không đoán sai, người đứng ngoài cửa đúng là Cửu Cửu.
Lúc cô đi ra mới vừa rồi, đi một lúc, mới phát hiện túi xách và điện thoại di động cũng đều ở bên trong phòng khách quý, sợ gặp phải việc gấp phải dùng điện thoại, cô mới muốn quay lại cầm.
Nhưng không ngờ, cô sẽ nghe được cuộc đối thoại này của Lâm Tật Phong và An Thần.
Nên hình dung tâm tình của cô bây giờ như thế nào đây?
Chua, chát, đau, thương, khổ sở, đau lòng, đều có!
Dù sao, đó là một người đàn ông mà cô tâm niệm coi anh như là Phượng Thần để ở trong lòng.
Nhưng giấc mơ, cuối cùng vẫn là giấc mơ!
Mà anh, cuối cùng cũng không phải anh Thần cưng chiều cô, yêu cô, toàn tâm toàn ý chỉ vì cô kia!
Có lẽ, giấc mơ của cô nên tỉnh rồi!
Cửu Cửu thở dài một tiếng, bỏ đi ý nghĩ trở về phòng khách quý cầm túi xách và điện thoại di động, một mình đi ra ngoài.
Trong bầu trời xám tro bên ngoài trang viên có một ít xanh thẳm, ở vùng ngoại ô xanh ấm vây quanh này, không khí cũng là mát mẻ, hoàn toàn không có cảm giác đè nén và nghẹt thở ở bên trong, Tiêu Cửu Cửu đi một lúc lâu, tìm được một góc tĩnh lặng, ngồi xuống
An Thần đưa lưng về phía cửa, không thấy cửa phòng này vốn đang sắp mở ra, nhưng khi nghe được lời anh nói thì cửa kia dừng lại trong nháy mắt.
Mà Lâm Tật Phong lại vừa vặn thấy một màn này, nhìn An Thần không biết gì cả, đáy mắt anh ta nhanh chóng lướt qua một tia tính toán.
Anh ta cố ý lại hỏi An Thần, Vậy cậu yêu cô ấy sao? Cậu cũng không lo lắng cô ấy biết về sau sẽ không tha thứ cho cậu? Hận cậu?
An Thần nhún vai một cái, cầm bao thuốc lá trên bàn lên, nhẹ nhàng lật qua lật lại ở trong tay, nhàn nhạt như là đang nói cho Lâm Tật Phong, hoặc như là đang tự nhủ, Giữa tôi và cô ấy vốn chính là một trò chơi, tôi không yêu cô ấy, coi như bị cô ấy biết có thể như thế nào? Lại nói, đây vốn chính là cô ấy thiếu chị tôi, chị tôi đã tàn phế, còn mất đi tư cách làm phụ nữ. Tiêu Cửu Cửu, coi như cô ấy tổn thương lần này, cũng là việc nên làm!
Lâm Tật Phong nhếch lên một nụ cười, Ha ha, chỉ cần cậu không rơi vào là tốt rồi, tôi cũng không cần lo lắng cậu rơi vào không ra được.
Nhìn cửa phòng kia lần nữa khép lại, lòng của Lâm Tật Phong như bị gì đó đâm một cái, hung hăng đau nhói một chút.
Nếu như đứng ngoài cửa thực sự là cô, cô nên. . . . . . Sẽ bị tổn thương chứ?
Lâm Tật Phong không đoán sai, người đứng ngoài cửa đúng là Cửu Cửu.
Lúc cô đi ra mới vừa rồi, đi một lúc, mới phát hiện túi xách và điện thoại di động cũng đều ở bên trong phòng khách quý, sợ gặp phải việc gấp phải dùng điện thoại, cô mới muốn quay lại cầm.
Nhưng không ngờ, cô sẽ nghe được cuộc đối thoại này của Lâm Tật Phong và An Thần.
Nên hình dung tâm tình của cô bây giờ như thế nào đây?
Chua, chát, đau, thương, khổ sở, đau lòng, đều có!
Dù sao, đó là một người đàn ông mà cô tâm niệm coi anh như là Phượng Thần để ở trong lòng.
Nhưng giấc mơ, cuối cùng vẫn là giấc mơ!
Mà anh, cuối cùng cũng không phải anh Thần cưng chiều cô, yêu cô, toàn tâm toàn ý chỉ vì cô kia!
Có lẽ, giấc mơ của cô nên tỉnh rồi!
Cửu Cửu thở dài một tiếng, bỏ đi ý nghĩ trở về phòng khách quý cầm túi xách và điện thoại di động, một mình đi ra ngoài.
Trong bầu trời xám tro bên ngoài trang viên có một ít xanh thẳm, ở vùng ngoại ô xanh ấm vây quanh này, không khí cũng là mát mẻ, hoàn toàn không có cảm giác đè nén và nghẹt thở ở bên trong, Tiêu Cửu Cửu đi một lúc lâu, tìm được một góc tĩnh lặng, ngồi xuống
/151
|