Đông Phương Cảnh Nhiêu khẽ chọc nhẹ lên trán cô một chút, “Cái con nhóc chết tiệt này, ngay cả anh của chị còn không dám sai bảo chị, cũng chỉ có mình em mới dám sai bảo chị như người ở vậy thôi!”
Tiêu Cửu Cửu vô tội trừng mắt nhìn, “Có sao? Em có như vậy sao?”
Đông Phương Cảnh Nhiêu liếc cô một cái, “Đúng vậy, em không có, là do chị tự tìm khổ vào người, được chưa?”
Ngay sau đó hai người nhìn nhau người, rồi Đông Phương Cảnh Nhiêu đi ra ngoài.
Không bao lâu sau Bern và Đông Phương Cảnh Nhiêu cùng đi vào, trong tay của anh cầm một bộ quần áo màu tím, phía trên còn chưa cắt bỏ nhãn mác, có thể nhìn ra được là đồ mới tinh.
Bern đưa thẳng tới tước mặt của Cửu Cửu, “Thầy thuốc Tiêu, quần áo này tôi tìm được trong phòng ngủ của mẹ tôi, nên vẫn chưa từng mặc tới, dáng người của cô và mẹ tôi không khác biệt lắm, nên tạm thời cứ mặc như vậy trước đi đã!”
Tiêu Cửu Cửu khẽ nói một câu, “Cám ơn!”
Bern cười cười, “Đi thôi! Tôi dẫn cô đi tìm chỗ để tắm rửa!”
Khi Bern đưa Cửu Cửu tới một gian phòng tắm trắng đen xen kẽ, thì khóe môi của anh khẽ gợi lên một nụ cười tà ác đầy tính toán.
Tiêu Cửu Cửu bước vào trong phòng tắm này, cũng hơi có cảm giác khác thường.
Gian phòng này lắp đặt thiết bị trắng đen xen kẽ như vậy có hơi nam tính hóa, mà những vật phẩm ở bốn phía cũng thể hiện đây là một phòng tắm của đàn ông.
Nhưng cô cho đây là Bern đưa cô vào phòng ngủ của mình, cho nên cũng không quá mức để ý.
Nghĩ tới dù sao nơi này cũng là chỗ của người khác không thể ở lại lâu được, Tiêu Cửu Cửu mau chóng cởi quần áo trên người xuống, dùng tay mở vòi hoa sen, rồi tắm sạch sẽ từ đầu tới chân một lần, thổi khô tóc một lần nữa.
Sau đó cô lấy bộ quần áo mà Bern đưa mặc lên người, nhìn mình qua gương một chút, rồi lại kiểm tra một lần nữa, phát hiện không có chỗ nào không ổn, lúc này cô mới cầm quần áo mình thay ra, mở cửa đi ra ngoài.
Cô vừa mới đi tới giữa phòng, thì đột nhiên cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông với hơi thở đầy lãnh khốc, cứ như vậy xuất hiện trước tầm mắt của cô.
Tiêu Cửu Cửu ngây ngẩn cả người!
Nơi này không phải là phòng của Bern sao? Xong rồi! Xem ra cô đã bị tên tiểu tử có khuôn mặt tươi cười động lòng người kia chơi xỏ rồi!
Mà người đàn ông kia vừa bước chân vào cửa phát hiện ra trong phòng mình có người thì cũng hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó thì nheo hai mắt lại, ánh mắt không chút kiêng kỵ nhìn Tiêu Cửu Cửu từ trên xuống dưới, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Thì nhìn thấy cô với một mái tóc
Tiêu Cửu Cửu vô tội trừng mắt nhìn, “Có sao? Em có như vậy sao?”
Đông Phương Cảnh Nhiêu liếc cô một cái, “Đúng vậy, em không có, là do chị tự tìm khổ vào người, được chưa?”
Ngay sau đó hai người nhìn nhau người, rồi Đông Phương Cảnh Nhiêu đi ra ngoài.
Không bao lâu sau Bern và Đông Phương Cảnh Nhiêu cùng đi vào, trong tay của anh cầm một bộ quần áo màu tím, phía trên còn chưa cắt bỏ nhãn mác, có thể nhìn ra được là đồ mới tinh.
Bern đưa thẳng tới tước mặt của Cửu Cửu, “Thầy thuốc Tiêu, quần áo này tôi tìm được trong phòng ngủ của mẹ tôi, nên vẫn chưa từng mặc tới, dáng người của cô và mẹ tôi không khác biệt lắm, nên tạm thời cứ mặc như vậy trước đi đã!”
Tiêu Cửu Cửu khẽ nói một câu, “Cám ơn!”
Bern cười cười, “Đi thôi! Tôi dẫn cô đi tìm chỗ để tắm rửa!”
Khi Bern đưa Cửu Cửu tới một gian phòng tắm trắng đen xen kẽ, thì khóe môi của anh khẽ gợi lên một nụ cười tà ác đầy tính toán.
Tiêu Cửu Cửu bước vào trong phòng tắm này, cũng hơi có cảm giác khác thường.
Gian phòng này lắp đặt thiết bị trắng đen xen kẽ như vậy có hơi nam tính hóa, mà những vật phẩm ở bốn phía cũng thể hiện đây là một phòng tắm của đàn ông.
Nhưng cô cho đây là Bern đưa cô vào phòng ngủ của mình, cho nên cũng không quá mức để ý.
Nghĩ tới dù sao nơi này cũng là chỗ của người khác không thể ở lại lâu được, Tiêu Cửu Cửu mau chóng cởi quần áo trên người xuống, dùng tay mở vòi hoa sen, rồi tắm sạch sẽ từ đầu tới chân một lần, thổi khô tóc một lần nữa.
Sau đó cô lấy bộ quần áo mà Bern đưa mặc lên người, nhìn mình qua gương một chút, rồi lại kiểm tra một lần nữa, phát hiện không có chỗ nào không ổn, lúc này cô mới cầm quần áo mình thay ra, mở cửa đi ra ngoài.
Cô vừa mới đi tới giữa phòng, thì đột nhiên cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông với hơi thở đầy lãnh khốc, cứ như vậy xuất hiện trước tầm mắt của cô.
Tiêu Cửu Cửu ngây ngẩn cả người!
Nơi này không phải là phòng của Bern sao? Xong rồi! Xem ra cô đã bị tên tiểu tử có khuôn mặt tươi cười động lòng người kia chơi xỏ rồi!
Mà người đàn ông kia vừa bước chân vào cửa phát hiện ra trong phòng mình có người thì cũng hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó thì nheo hai mắt lại, ánh mắt không chút kiêng kỵ nhìn Tiêu Cửu Cửu từ trên xuống dưới, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Thì nhìn thấy cô với một mái tóc
/151
|