Editor: Táo đỏ phố núi
Một người muốn có được sức mạnh dịu dàng như thế này, không phải chỉ cần đến từ một gia tộc có quyền thế lớn mạnh, mà là đến từ những người có sức hấp dẫn từ sự chính sự tu dưỡng bản thân.
Tiêu Cửu Cửu nhìn vào ánh mắt đang quan sát cô của bà, khẽ mỉm cười với bà, khẽ gật đầu lên tiếng chào, “Chào phu nhân! Cháu là Tiêu Cửu Cửu!”
Ánh mắt của phu nhân bá tước nhìn cô, cũng rất vui vẻ, nhưng mà lời nói của bà sau đó hiển hiên là muốn Tiêu Cửu Cửu thể hiện tài năng.
“Thầy thuốc Tiêu đúng không? Không biết là cô có ý kiến gì với lời giải thích của bác sĩ Waley hay không? Trung Y . . . Thật sự không tốt sao?”
Tiêu Cửu Cửu cười ngạo nghễ, “Cháu không cần nói bất cứ lời nào để chứng minh cho y thuật của cháu cả, trị khỏi hay là không trị khỏi, chỉ cần làm thực tế không phải sẽ tốt hơn là giải thích suông hay sao, nếu như không trị hết, thì nói những lời ba hoa chích chòe này kia có ích lợi gì chứ. Phu nhân bá tước, ngài nói xem cháu nói có đúng không?”
Những lời nói này của cô, ý tứ rất rõ ràng chính là mỉa mai hai vị Tây y một già một trẻ kia, không trị khỏi thì câm miệng cho tôi, nói những lời ba hoa chích chòe, mà lại không trị khỏi thì có lợi ích gì.
Hai vị bác sĩ Tây y này đúng như Tiêu Cửu Cửu đã tưởng tượng không phải là bác sĩ bình thường.
Bác sĩ thông tường cũng không thể bước qua cảnh cửa nhà chính của nhà bá tước được.
Hai vị bác sĩ Tây y này, người lớn tuổi kia chính là giáo sư chủ chốt nổi danh cả Luân Đôn, hơn nữa còn là viện trưởng của bệnh Viện Tây Lý nổi tiếng ở Luân Đôn —— Viện trưởng Ellen.
Còn người trẻ tuổi hơn chính là con của ông ta cũng là một bác sĩ, cũng tốt nghiệp một viện y học nổi tiếng, hiện tại cũng là một chuyên gia nổi danh ở bệnh viện Tây Lý —— bác sĩ Waley.
Từ trước tới giờ được người săn đón khiến cho hai cha con bác sĩ nhà này có cảm giác ưu việt tài trí hơn người.
Lần này bọn họ được mời tới đây để chữa bệnh cho phu nhân bà tước, vốn tưởng rằng căn bệnh này tới tay bọn họ sẽ bị tiêu trừ, sẽ nhận được lời cảm ơn của một nhà bá tước, khiến cho sự nghiệp của bọn họ có thể phát triển thêm một bước nữa.
Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, y thuật mà bọn họ vốn vẫn lấy làm kiêu ngạo, trị liệu suốt cả một tháng, cuối cùng không đem lại một chút hiệu quả nào đối với căn bệnh của phu nhân bá tước khiến cho bọn họ cảm thấy nhức đầu.
Mà lúc này Bern lại tiến cử Tiêu Cửu Cửu tới đây, điều này chẳng phải tương đương với việc tuyên bố bọn họ bị loại hay sao? Nếu quả thật khiến cho Tiêu Cửu Cửu chữa hết bệnh cho phu nhân bá tước, vậy thì danh dự của bọn họ coi như xong rồi!
Bọn họ không phải chính là trộm gà không được mà còn mất nắm thóc hay sau! Nếu như trong lòng không tức giận, thì đó mới chính là không bình thường.
Hai cha con Ellen không vui, nhưng mà phu nhân bá tước
Một người muốn có được sức mạnh dịu dàng như thế này, không phải chỉ cần đến từ một gia tộc có quyền thế lớn mạnh, mà là đến từ những người có sức hấp dẫn từ sự chính sự tu dưỡng bản thân.
Tiêu Cửu Cửu nhìn vào ánh mắt đang quan sát cô của bà, khẽ mỉm cười với bà, khẽ gật đầu lên tiếng chào, “Chào phu nhân! Cháu là Tiêu Cửu Cửu!”
Ánh mắt của phu nhân bá tước nhìn cô, cũng rất vui vẻ, nhưng mà lời nói của bà sau đó hiển hiên là muốn Tiêu Cửu Cửu thể hiện tài năng.
“Thầy thuốc Tiêu đúng không? Không biết là cô có ý kiến gì với lời giải thích của bác sĩ Waley hay không? Trung Y . . . Thật sự không tốt sao?”
Tiêu Cửu Cửu cười ngạo nghễ, “Cháu không cần nói bất cứ lời nào để chứng minh cho y thuật của cháu cả, trị khỏi hay là không trị khỏi, chỉ cần làm thực tế không phải sẽ tốt hơn là giải thích suông hay sao, nếu như không trị hết, thì nói những lời ba hoa chích chòe này kia có ích lợi gì chứ. Phu nhân bá tước, ngài nói xem cháu nói có đúng không?”
Những lời nói này của cô, ý tứ rất rõ ràng chính là mỉa mai hai vị Tây y một già một trẻ kia, không trị khỏi thì câm miệng cho tôi, nói những lời ba hoa chích chòe, mà lại không trị khỏi thì có lợi ích gì.
Hai vị bác sĩ Tây y này đúng như Tiêu Cửu Cửu đã tưởng tượng không phải là bác sĩ bình thường.
Bác sĩ thông tường cũng không thể bước qua cảnh cửa nhà chính của nhà bá tước được.
Hai vị bác sĩ Tây y này, người lớn tuổi kia chính là giáo sư chủ chốt nổi danh cả Luân Đôn, hơn nữa còn là viện trưởng của bệnh Viện Tây Lý nổi tiếng ở Luân Đôn —— Viện trưởng Ellen.
Còn người trẻ tuổi hơn chính là con của ông ta cũng là một bác sĩ, cũng tốt nghiệp một viện y học nổi tiếng, hiện tại cũng là một chuyên gia nổi danh ở bệnh viện Tây Lý —— bác sĩ Waley.
Từ trước tới giờ được người săn đón khiến cho hai cha con bác sĩ nhà này có cảm giác ưu việt tài trí hơn người.
Lần này bọn họ được mời tới đây để chữa bệnh cho phu nhân bà tước, vốn tưởng rằng căn bệnh này tới tay bọn họ sẽ bị tiêu trừ, sẽ nhận được lời cảm ơn của một nhà bá tước, khiến cho sự nghiệp của bọn họ có thể phát triển thêm một bước nữa.
Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, y thuật mà bọn họ vốn vẫn lấy làm kiêu ngạo, trị liệu suốt cả một tháng, cuối cùng không đem lại một chút hiệu quả nào đối với căn bệnh của phu nhân bá tước khiến cho bọn họ cảm thấy nhức đầu.
Mà lúc này Bern lại tiến cử Tiêu Cửu Cửu tới đây, điều này chẳng phải tương đương với việc tuyên bố bọn họ bị loại hay sao? Nếu quả thật khiến cho Tiêu Cửu Cửu chữa hết bệnh cho phu nhân bá tước, vậy thì danh dự của bọn họ coi như xong rồi!
Bọn họ không phải chính là trộm gà không được mà còn mất nắm thóc hay sau! Nếu như trong lòng không tức giận, thì đó mới chính là không bình thường.
Hai cha con Ellen không vui, nhưng mà phu nhân bá tước
/151
|