Editor: Mẹ Bầu
Tiêu Cẩn Chi lái xe về tới bệnh viện quân đoàn, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh của Tiêu Cửu Cửu ra, chỉ thấy Đông Phương Cảnh Mộ đang ngồi ngủ gật ở trong phòng khách. Vừa nghe thấy tiếng động mở cửa phòng bệnh phát ra, Đông Phương Cảnh Mộ lập tức tỉnh táo luôn mở mắt ra, khi nhìn thấy người đi vào là Tiêu Cẩn Chi, lúc này anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đã trở lại rồi sao? Kết quả cuộc nói chuyện như thế nào rồi?
Tiêu Cẩn Chi cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi, anh đi vào trong phòng bệnh, khép cửa lại nhìn thoáng qua một cái, lên tiếng hỏi, Cô ấy có khỏe không?
Đông Phương Cảnh Mộ hơi chau lại lông mày một chút: Nhìn thì có vẻ tốt đẹp đến mức không thể tốt hơn nữa. Cô ấy ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, rất bình thường, bộ dạng cũng rất bình tĩnh. Đối với trạng thái tâm lý này của con người mà nói, chung quy giống như kiểu trước khi có cơn cuồng phong ập đến vậy, gây một cảm giác, rất không an tâm. Cẩn Chi này, cậu cũng biết cá tính của cô nàng Cửu Cửu này rồi đấy, trong khoảng thời gian này, cậu vẫn nên chú ý chăm sóc tâm tình của cô ấy cho thỏa đáng một chút.
Tiêu Cẩn Chi khẽ gật đầu, Tôi hiểu rồi.
Anh mở cánh cửa đang khép hờ ra, đi đến trước giường, lẳng lặng nhìn gương mặt của Cửu Cửu đang ngủ rất yên tĩnh. Khi anh nhìn thấy cô hàng lông mi dài như cánh chim kia đang nhẹ nhàng thoáng chút run rẩy, trong nội tâm anh thoáng hiện lên vẻ đau đớn.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh mép giường, đưa tay khẽ vuốt ve trên gương mặt của cô, giọng trầm thấp nói với cô: Cửu Cửu, hãy tin tưởng anh! , Cho dù phải trả giá một cái giá lớn đến mức nào, anh tuyệt đối sẽ không để cho Thần Thần bị chết uổng mạng. Anh nhất định sẽ đòi lại sự công bằng cho cậu ấy, cho dù có phải dốc hết tất cả những gì mà anh có, anh cũng sẽ hoàn toàn không để ý!
Tiêu Cửu Cửu nghe thấy lời nói này của anh, chỉ cảm thấy trong lòng mình như có một làn sóng ấm áp cuồn cuộn chảy qua.
Cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía anh thẳng tắp, khuôn mặt luôn bày ra cái vẻ mặt lạnh lùng cương nghị kia, giờ phút này tràn ngập vẻ chăm chú và nghiêm túc, giống như anh đang hướng về phía cô để hứa hẹn và tuyên thệ vậy, biểu hiện của anh mang vẻ dũng khí đầy quyết tâm bất chấp tất cả.
Trong nội tâm Cửu Cửu cũng cảm nhận được rất rõ ràng, cho dù cô và Phượng Thần là được Tiêu Cẩn Chi ra tay thu thập vào trong vòng bảo trợ của anh, chiếm được sự tán thành lẫn sự cưng chiều hết mực của anh và mấy người đàn ông trong nhóm Chu Tiêu kia. Nhưng mà, ở bên phía những người thuộc trong giới quyền quý chân chính trong kinh thành, những người kiểu giống như Lương Kinh Diễm, đều coi cô và Phượng Thần thuộc dạng bình thường. Trong mắt bọn họ, cô và Phượng Thần chính là loại người hèn mọn, sống chết của hai người bọn họ đều tùy thuộc vào sự gây khó dễ của bọn họ, giống như con kiến nhỏ.
Mà anh, một công tử cao cao tại thượng, con nhà thế gia, một người trên thân được bao phủ rất nhiều vòng hào quang , là người đàn ông làm cho tất cả mọi người chỉ có thể ngửa cổ lên mà nhìn, lại nguyện ý vì những nhân vật bé nhỏ như cô và Phượng Thần này, mà dốc ra hết thảy mọi quan tâm mà thương yêu mà giữ gìn, cô thật sự rất cảm động, rất cảm động!
Cô, Tiêu Cửu Cửu là một người luôn luôn có ân báo ân, có oán báo oán, có thù tất báo.
Tiêu Cẩn Chi và mấy người Chu Tiêu đối với cô cực kỳ tốt. Cô luôn ghi nhớ trong lòng, mà mối thù với Lương Kinh Diễm, cô cũng tuyệt đối sẽ không quên. Một ngày nào đó, cô sẽ buộc Lương Kinh Diễm phải trả một cái giá thật lớn, đến cả đời cũng không thể quên được!
Như Tiêu Cẩn Chi đã nói, vì để cho Lương Kinh Diễm phải trả giá thật nhiều, cô sẽ không ngại bất cứ điều gì!
Dù cho cái giá lớn này có phải đổi bằng tính mạng của cô, cô tuyệt đối cũng sẽ không do dự nửa khắc!
Nhưng mà, cô thật sự không thể ngờ rằng, Tiêu Cẩn Chi đã vì cô mà phải chịu khổ cực, hao tâm tốn sức!
Tất cả những chuyện này đều do cô và Phượng Thần khơi lên. Vậy cũng nên do cô và
Tiêu Cẩn Chi lái xe về tới bệnh viện quân đoàn, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh của Tiêu Cửu Cửu ra, chỉ thấy Đông Phương Cảnh Mộ đang ngồi ngủ gật ở trong phòng khách. Vừa nghe thấy tiếng động mở cửa phòng bệnh phát ra, Đông Phương Cảnh Mộ lập tức tỉnh táo luôn mở mắt ra, khi nhìn thấy người đi vào là Tiêu Cẩn Chi, lúc này anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đã trở lại rồi sao? Kết quả cuộc nói chuyện như thế nào rồi?
Tiêu Cẩn Chi cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi, anh đi vào trong phòng bệnh, khép cửa lại nhìn thoáng qua một cái, lên tiếng hỏi, Cô ấy có khỏe không?
Đông Phương Cảnh Mộ hơi chau lại lông mày một chút: Nhìn thì có vẻ tốt đẹp đến mức không thể tốt hơn nữa. Cô ấy ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, rất bình thường, bộ dạng cũng rất bình tĩnh. Đối với trạng thái tâm lý này của con người mà nói, chung quy giống như kiểu trước khi có cơn cuồng phong ập đến vậy, gây một cảm giác, rất không an tâm. Cẩn Chi này, cậu cũng biết cá tính của cô nàng Cửu Cửu này rồi đấy, trong khoảng thời gian này, cậu vẫn nên chú ý chăm sóc tâm tình của cô ấy cho thỏa đáng một chút.
Tiêu Cẩn Chi khẽ gật đầu, Tôi hiểu rồi.
Anh mở cánh cửa đang khép hờ ra, đi đến trước giường, lẳng lặng nhìn gương mặt của Cửu Cửu đang ngủ rất yên tĩnh. Khi anh nhìn thấy cô hàng lông mi dài như cánh chim kia đang nhẹ nhàng thoáng chút run rẩy, trong nội tâm anh thoáng hiện lên vẻ đau đớn.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh mép giường, đưa tay khẽ vuốt ve trên gương mặt của cô, giọng trầm thấp nói với cô: Cửu Cửu, hãy tin tưởng anh! , Cho dù phải trả giá một cái giá lớn đến mức nào, anh tuyệt đối sẽ không để cho Thần Thần bị chết uổng mạng. Anh nhất định sẽ đòi lại sự công bằng cho cậu ấy, cho dù có phải dốc hết tất cả những gì mà anh có, anh cũng sẽ hoàn toàn không để ý!
Tiêu Cửu Cửu nghe thấy lời nói này của anh, chỉ cảm thấy trong lòng mình như có một làn sóng ấm áp cuồn cuộn chảy qua.
Cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía anh thẳng tắp, khuôn mặt luôn bày ra cái vẻ mặt lạnh lùng cương nghị kia, giờ phút này tràn ngập vẻ chăm chú và nghiêm túc, giống như anh đang hướng về phía cô để hứa hẹn và tuyên thệ vậy, biểu hiện của anh mang vẻ dũng khí đầy quyết tâm bất chấp tất cả.
Trong nội tâm Cửu Cửu cũng cảm nhận được rất rõ ràng, cho dù cô và Phượng Thần là được Tiêu Cẩn Chi ra tay thu thập vào trong vòng bảo trợ của anh, chiếm được sự tán thành lẫn sự cưng chiều hết mực của anh và mấy người đàn ông trong nhóm Chu Tiêu kia. Nhưng mà, ở bên phía những người thuộc trong giới quyền quý chân chính trong kinh thành, những người kiểu giống như Lương Kinh Diễm, đều coi cô và Phượng Thần thuộc dạng bình thường. Trong mắt bọn họ, cô và Phượng Thần chính là loại người hèn mọn, sống chết của hai người bọn họ đều tùy thuộc vào sự gây khó dễ của bọn họ, giống như con kiến nhỏ.
Mà anh, một công tử cao cao tại thượng, con nhà thế gia, một người trên thân được bao phủ rất nhiều vòng hào quang , là người đàn ông làm cho tất cả mọi người chỉ có thể ngửa cổ lên mà nhìn, lại nguyện ý vì những nhân vật bé nhỏ như cô và Phượng Thần này, mà dốc ra hết thảy mọi quan tâm mà thương yêu mà giữ gìn, cô thật sự rất cảm động, rất cảm động!
Cô, Tiêu Cửu Cửu là một người luôn luôn có ân báo ân, có oán báo oán, có thù tất báo.
Tiêu Cẩn Chi và mấy người Chu Tiêu đối với cô cực kỳ tốt. Cô luôn ghi nhớ trong lòng, mà mối thù với Lương Kinh Diễm, cô cũng tuyệt đối sẽ không quên. Một ngày nào đó, cô sẽ buộc Lương Kinh Diễm phải trả một cái giá thật lớn, đến cả đời cũng không thể quên được!
Như Tiêu Cẩn Chi đã nói, vì để cho Lương Kinh Diễm phải trả giá thật nhiều, cô sẽ không ngại bất cứ điều gì!
Dù cho cái giá lớn này có phải đổi bằng tính mạng của cô, cô tuyệt đối cũng sẽ không do dự nửa khắc!
Nhưng mà, cô thật sự không thể ngờ rằng, Tiêu Cẩn Chi đã vì cô mà phải chịu khổ cực, hao tâm tốn sức!
Tất cả những chuyện này đều do cô và Phượng Thần khơi lên. Vậy cũng nên do cô và
/151
|