Đêm tối đi qua, ban ngày lại đến.
Mặt trời cũng treo thật cao ở trên trời rồi, Tiêu Cửu Cửu còn ngủ đến say sưa, đột nhiên cảm giác bên tai giống như là có một con con muỗi đang bay tới bay lui, vang lên vo ve, cô vô ý thức đưa tay vỗ một cái, buồn bực khẽ gọi, Ồn chết được . . . . .
Bệnh bực bội khi rời giường của cô luôn rất nghiêm trọng, đặc biệt là sau khi bụng lớn, hiện tượng đi tiểu thường xuyên cũng bắt đầu từ từ nghiêm trọng, buổi tối luôn phải dậy đi nhà vệ sinh, có lúc còn dậy mấy lần, lại càng phát hiện giấc ngủ không tốt.
Mà buổi sáng luôn luôn lại là lúc ngủ ngon nhất, vào lúc này nếu bạn dám đánh thức cô, cô tuyệt đối sẽ cãi nhau với bạn, cả ngày kia, tâm tình của cô cũng sẽ không tốt.
Tiêu Cẩn Chi và Lăng Mẫn cũng biết tính tình của cô, dưới tình huống bình thường, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không đi ầm ĩ cô, dù cô muốn ngủ tới mấy giờ, cũng để cho cô ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại mới thôi.
Lúc này lại là tên trời đánh nào lại thề không bỏ qua nhất định đánh thức cô như vậy?
Tiêu Cửu Cửu rất không bình tĩnh mở hé mắt một chút, thấy gương mặt tuấn tú phóng to trước mắt kia thì cô lập tức lại nhắm nghiền hai mắt, bất mãn yếu ớt khẽ kêu, Anh Cẩn, em còn muốn ngủ, anh đừng ẫm ĩ em, có được hay không?
Tiêu Cẩn Chi bất đắc dĩ đầy mặt nhìn vẻ mặt ngủ ngây thơ này, kiên nhẫn dụ dỗ cô, Bảo bối, hôm nay chúng ta có chuyện lớn phải làm, trước em dậy thu dọn một chút, đợi một lát lên xe lại ngủ tiếp, có được hay không?
Mắt Tiêu Cửu Cửu cũng không mở, giương tay ôm anh, vùi mặt cọ sát ở trong lòng anh, Chuyện lớn gì cần phải đi làm vào lúc này? Em cũng mệt chết đi được, cả người đều đau. . . . . .
Nói đến đây, cô lại nhớ tới triền miên kiều diễm của hai người tối hôm qua, sắc mặt lại khẽ nóng lên.
Tối ngày hôm qua, tuy là lần thứ hai của hai người bọn họ, nhưng lại là lần đầu tiên cô tỉnh táo làm với anh, sự dịu dàng của anh, sự bao dung của anh, sự cẩn thận của anh, sự che chở của anh, làm cho cô vừa nghĩ tới liền cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Cô biết, bởi vì phải bận tâm thân thể của cô, anh không dám dùng sức lắm, nhất định là anh cũng không thỏa thích, nhưng anh lại kiên nhẫn yêu cô, để cho cô đạt tới đỉnh cao vui sướng cực hạn.
Nghĩ tới đây, cô mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn dật trước mắt này, đối diện đôi mắt tràn đầy thâm tình và bất đắc dĩ đối với cô của anh, nũng nịu hô một tiếng, Anh Cẩn. . . . . .
Hả?
Anh đáp nhẹ một tiếng, ôm ấp thân thể mềm mại của cô, cũng không nỡ buông tay, hận không thể lại yêu cô sâu sắc thêm một lần giống như tối hôm qua vậy, lại cảm giác một chút ngọt ngào và khuây khoả khi bị cô dung nạp.
Em có từng nói. . . . . . Em yêu anh chưa?
Nghe tới trong miệng nhỏ nhắn của cô nói ra một câu này thì thân thể Tiêu Cẩn Chi liền bởi vì kinh ngạc mà cứng đờ, sau khoảnh khắc, chính là mừng như điên, không dám tin run giọng hỏi lại một lần, Em nói cái gì? Anh không nghe rõ!
Tiêu Cửu Cửu thấy bộ dáng anh khiếp sợ, nhưng trong lòng lại có chút chua xót.
Hai người bọn họ đi tới đoạn đường này, vẫn luôn là anh yêu nhiều hơn, anh bỏ ra nhiều hơn.
Mà cô luôn bỏ ra cực ít, vẫn luôn đòi lấy tình yêu của anh, đòi lấy dịu dàng của anh, đòi lấy sự cưng chiều hết mực của anh.
Cô nhẹ nhàng hôn lên môi của anh, cười cười nhìn anh, nói từng chữ từng câu, Anh Cẩn, về sau đến lượt em tới yêu anh, có được hay không?
Tiêu Cẩn Chi thế mới biết, tất cả những thứ này đều là thật, rốt cuộc tiểu bảo bối của anh đã thông suốt!
Tiểu Cửu Cửu của anh, rốt cuộc nói lời yêu với anh!
Tiêu Cẩn Chi dùng sức ôm chặt cô, hôn rồi lại hôn, mang theo vui mừng và cảm động nói, Tiểu Cửu Cửu của anh, em vĩnh viễn đều là tiểu bảo bối của anh! Anh sẽ vẫn thương em, yêu em, luôn luôn, cho đến vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn. . . . . .
Nói liên tục ba tiếng Vĩnh viễn , đại diện cho tình yêu kéo dài vô hạn của anh.
Tiêu Cửu Cửu cảm động dùng sức ôm lại anh, Anh Cẩn, em cũng sẽ yêu anh, mãi mãi, vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn. . . . . .
Đây là lời thề của bọn họ!
Đây là cam kết của bọn họ!
Đây là niềm tin và chấp nhất gắn bó sống chết của bọn họ!
Yêu em, chính là toàn bộ của anh!
Lúc này, Tiêu Cẩn Chi cảm giác lòng đang nóng lên, cả người hừng hực, hận không thể lại mãi chán ngấy tiếp với cô ở trên giường, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay phải dẫn cô trở về nhà họ Tiêu gặp bề trên, anh lại chỉ có thể đành phải dằn lại, Cửu Cửu, tỉnh táo chưa? Hôm nay chúng ta phải đi về gặp ông nội và ba mẹ, mau dậy đi!
Tiêu Cửu Cửu nhíu đôi mày thanh tú lên, cong cái miệng nhỏ nhắn lên giận trách nói: Sao anh không nói sớm với em một chút?
Tiêu Cẩn Chi nhíu mày, cười khẽ, Tối hôm qua, không phải anh đã nói với em rồi sao?
Cô trừng mắt nhìn, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ, Tối hôm qua anh đã nói ư? Lúc nào? Sao em không nhớ rõ?
Bộ dáng cô nháy mắt ngây thơ ngốc nghếch đáng yêu kia chọc cho Tiêu Cẩn Chi lại ôm cô khẽ cắn mấy cái, lúc này mới khàn giọng nói, Ngay sau khi chúng ta yêu yêu, anh hỏi em, em còn đáp một tiếng ừ đấy.
Tiêu Cửu Cửu ngẩn người, ngay sau đó nở nụ cười, đấm quả đấm nhỏ lên, dùng sức đấm ở trên lồng ngực của anh, Em thấy là anh cố ý. Đều tại anh! Khi đó em mệt mỏi muốn chết, sao có thể biết anh đang nói gì chứ? Em mặc kệ, đều là lỗi của anh, em không nghe thấy, em không nghe thấy, em không nghe thấy. . . . . .
Thấy bộ dáng Tiêu Cửu Cửu che lỗ tai ăn vạ này, Tiêu Cẩn Chi cười ha ha không ngừng, mặt tràn đầy cưng chiều đưa tay sờ sờ sống mũi nhỏ của cô, Nhìn em một chút kìa, cũng sắp phải làm mẹ người ta, còn
Mặt trời cũng treo thật cao ở trên trời rồi, Tiêu Cửu Cửu còn ngủ đến say sưa, đột nhiên cảm giác bên tai giống như là có một con con muỗi đang bay tới bay lui, vang lên vo ve, cô vô ý thức đưa tay vỗ một cái, buồn bực khẽ gọi, Ồn chết được . . . . .
Bệnh bực bội khi rời giường của cô luôn rất nghiêm trọng, đặc biệt là sau khi bụng lớn, hiện tượng đi tiểu thường xuyên cũng bắt đầu từ từ nghiêm trọng, buổi tối luôn phải dậy đi nhà vệ sinh, có lúc còn dậy mấy lần, lại càng phát hiện giấc ngủ không tốt.
Mà buổi sáng luôn luôn lại là lúc ngủ ngon nhất, vào lúc này nếu bạn dám đánh thức cô, cô tuyệt đối sẽ cãi nhau với bạn, cả ngày kia, tâm tình của cô cũng sẽ không tốt.
Tiêu Cẩn Chi và Lăng Mẫn cũng biết tính tình của cô, dưới tình huống bình thường, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không đi ầm ĩ cô, dù cô muốn ngủ tới mấy giờ, cũng để cho cô ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại mới thôi.
Lúc này lại là tên trời đánh nào lại thề không bỏ qua nhất định đánh thức cô như vậy?
Tiêu Cửu Cửu rất không bình tĩnh mở hé mắt một chút, thấy gương mặt tuấn tú phóng to trước mắt kia thì cô lập tức lại nhắm nghiền hai mắt, bất mãn yếu ớt khẽ kêu, Anh Cẩn, em còn muốn ngủ, anh đừng ẫm ĩ em, có được hay không?
Tiêu Cẩn Chi bất đắc dĩ đầy mặt nhìn vẻ mặt ngủ ngây thơ này, kiên nhẫn dụ dỗ cô, Bảo bối, hôm nay chúng ta có chuyện lớn phải làm, trước em dậy thu dọn một chút, đợi một lát lên xe lại ngủ tiếp, có được hay không?
Mắt Tiêu Cửu Cửu cũng không mở, giương tay ôm anh, vùi mặt cọ sát ở trong lòng anh, Chuyện lớn gì cần phải đi làm vào lúc này? Em cũng mệt chết đi được, cả người đều đau. . . . . .
Nói đến đây, cô lại nhớ tới triền miên kiều diễm của hai người tối hôm qua, sắc mặt lại khẽ nóng lên.
Tối ngày hôm qua, tuy là lần thứ hai của hai người bọn họ, nhưng lại là lần đầu tiên cô tỉnh táo làm với anh, sự dịu dàng của anh, sự bao dung của anh, sự cẩn thận của anh, sự che chở của anh, làm cho cô vừa nghĩ tới liền cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Cô biết, bởi vì phải bận tâm thân thể của cô, anh không dám dùng sức lắm, nhất định là anh cũng không thỏa thích, nhưng anh lại kiên nhẫn yêu cô, để cho cô đạt tới đỉnh cao vui sướng cực hạn.
Nghĩ tới đây, cô mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn dật trước mắt này, đối diện đôi mắt tràn đầy thâm tình và bất đắc dĩ đối với cô của anh, nũng nịu hô một tiếng, Anh Cẩn. . . . . .
Hả?
Anh đáp nhẹ một tiếng, ôm ấp thân thể mềm mại của cô, cũng không nỡ buông tay, hận không thể lại yêu cô sâu sắc thêm một lần giống như tối hôm qua vậy, lại cảm giác một chút ngọt ngào và khuây khoả khi bị cô dung nạp.
Em có từng nói. . . . . . Em yêu anh chưa?
Nghe tới trong miệng nhỏ nhắn của cô nói ra một câu này thì thân thể Tiêu Cẩn Chi liền bởi vì kinh ngạc mà cứng đờ, sau khoảnh khắc, chính là mừng như điên, không dám tin run giọng hỏi lại một lần, Em nói cái gì? Anh không nghe rõ!
Tiêu Cửu Cửu thấy bộ dáng anh khiếp sợ, nhưng trong lòng lại có chút chua xót.
Hai người bọn họ đi tới đoạn đường này, vẫn luôn là anh yêu nhiều hơn, anh bỏ ra nhiều hơn.
Mà cô luôn bỏ ra cực ít, vẫn luôn đòi lấy tình yêu của anh, đòi lấy dịu dàng của anh, đòi lấy sự cưng chiều hết mực của anh.
Cô nhẹ nhàng hôn lên môi của anh, cười cười nhìn anh, nói từng chữ từng câu, Anh Cẩn, về sau đến lượt em tới yêu anh, có được hay không?
Tiêu Cẩn Chi thế mới biết, tất cả những thứ này đều là thật, rốt cuộc tiểu bảo bối của anh đã thông suốt!
Tiểu Cửu Cửu của anh, rốt cuộc nói lời yêu với anh!
Tiêu Cẩn Chi dùng sức ôm chặt cô, hôn rồi lại hôn, mang theo vui mừng và cảm động nói, Tiểu Cửu Cửu của anh, em vĩnh viễn đều là tiểu bảo bối của anh! Anh sẽ vẫn thương em, yêu em, luôn luôn, cho đến vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn. . . . . .
Nói liên tục ba tiếng Vĩnh viễn , đại diện cho tình yêu kéo dài vô hạn của anh.
Tiêu Cửu Cửu cảm động dùng sức ôm lại anh, Anh Cẩn, em cũng sẽ yêu anh, mãi mãi, vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn. . . . . .
Đây là lời thề của bọn họ!
Đây là cam kết của bọn họ!
Đây là niềm tin và chấp nhất gắn bó sống chết của bọn họ!
Yêu em, chính là toàn bộ của anh!
Lúc này, Tiêu Cẩn Chi cảm giác lòng đang nóng lên, cả người hừng hực, hận không thể lại mãi chán ngấy tiếp với cô ở trên giường, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay phải dẫn cô trở về nhà họ Tiêu gặp bề trên, anh lại chỉ có thể đành phải dằn lại, Cửu Cửu, tỉnh táo chưa? Hôm nay chúng ta phải đi về gặp ông nội và ba mẹ, mau dậy đi!
Tiêu Cửu Cửu nhíu đôi mày thanh tú lên, cong cái miệng nhỏ nhắn lên giận trách nói: Sao anh không nói sớm với em một chút?
Tiêu Cẩn Chi nhíu mày, cười khẽ, Tối hôm qua, không phải anh đã nói với em rồi sao?
Cô trừng mắt nhìn, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ, Tối hôm qua anh đã nói ư? Lúc nào? Sao em không nhớ rõ?
Bộ dáng cô nháy mắt ngây thơ ngốc nghếch đáng yêu kia chọc cho Tiêu Cẩn Chi lại ôm cô khẽ cắn mấy cái, lúc này mới khàn giọng nói, Ngay sau khi chúng ta yêu yêu, anh hỏi em, em còn đáp một tiếng ừ đấy.
Tiêu Cửu Cửu ngẩn người, ngay sau đó nở nụ cười, đấm quả đấm nhỏ lên, dùng sức đấm ở trên lồng ngực của anh, Em thấy là anh cố ý. Đều tại anh! Khi đó em mệt mỏi muốn chết, sao có thể biết anh đang nói gì chứ? Em mặc kệ, đều là lỗi của anh, em không nghe thấy, em không nghe thấy, em không nghe thấy. . . . . .
Thấy bộ dáng Tiêu Cửu Cửu che lỗ tai ăn vạ này, Tiêu Cẩn Chi cười ha ha không ngừng, mặt tràn đầy cưng chiều đưa tay sờ sờ sống mũi nhỏ của cô, Nhìn em một chút kìa, cũng sắp phải làm mẹ người ta, còn
/151
|