Editor: Mẹ Bầu
Tiêu Cửu Cửu nhanh chóng bấm phím điện thoại di động, nhắn trả lời cho tin nhắn đã gửi lúc trước: Gặp mặt ở đâu?
Tin nhắn trả lời của mẹ Tiêu đáp lại rất nhanh: Ngày mai, mười hai giờ trưa, tại quán trà Vĩnh An, trên đường Tây Hoa, không gặp không về.
Tiêu Cửu Cửu chỉ nhắn trở lại một chữ, Được.
Để điện thoại di động xuống, iêu Cửu Cửu ra đứng ở phía trước cửa sổ, đôi mắt sáng của cô giống như đang nhìn ra phong cảnh bên ngoài vô cùng tươi đẹp. Nhưng thực chất trong đầu cô thì đang chuyển động không ngừng. Cô đang suy nghĩ, việc cô gặp mặt mẹ Tiêu nói chuyện, có cần phải nói qua một tiếng với Tiêu Cẩn Chi hay không?
Đang suy nghĩ, bên tai liền vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tiêu Cẩn Chi: Đang suy nghĩ gì mà nhìn em giống như bị mất hồn thế?
Tiêu Cửu Cửu liếc mắt nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, đưa điện thoại di động cho anh xem: Xem một chút đi, mẹ anh gởi tin nhắn tới!
Tiêu Cẩn Chi đảo mắt đọc hết mấy tin nhắn xong, mày rậm lập tức chau chặt lại, yên lặng nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, Em quyết định đi tới để gặp rồi hả?
Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng cười lên một tiếng, Đi chứ! Nếu như mẹ anh đã thành tâm hẹn ước với em như vậy, tại sao em lại có thể không nể mặt chứ? Có thế nào cũng phải đi gặp mẹ anh một chút, thử xem trong hồ lô của bà ta bán loại thuốc gì đây? Hoặc cũng có thể nói, thực sự em cũng rất muốn biết xem rốt cuộc cha mẹ của mình là người thế nào?
Tiêu Cẩn Chi đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc của cô, đáy mắt thoáng qua một suy nghĩ sâu xa, trầm giọng nói, Cửu Cửu, hãy đồng ý với anh, bất kể bà ta có nói gì với em, em đều phải nói lại cho anh biết, bất kể có vấn đề gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau bàn bạc để giải quyết. Em đừng nên không nói một tiếng nào mà đã không nhìn thấy người đâu nữa. Được không?
Tiêu Cửu Cửu dùng sức gật gật đầu, cười trêu ghẹo anh, Đó là chuyện đương nhiên rồi, anh chính là đại Boss (ông chủ lớn) của em mà, có chuyện xảy ra, em không tìm anh thì còn có thể tìm ai được đây?
Tiêu Cẩn Chi nhẹ nhàng cười lên một tiếng, đưa tay nhéo vào cái mũi thon gọn của cô: Em có thể nghĩ như vậy là được rồi!
Ngay sau đó, anh lại dặn dò Tiêu Cửu Cửu rất cẩn thận: Ngày mai, khi nào em đi thì nhớ đưa cả Lăng Mẫn theo. Anh cũng vậy, sẽ cho người âm thầm đi theo để bảo vệ em. Em cũng đừng nữa chơi trò trốn tìm với anh nữa nhé, có nghe lời hay không?
Tiêu Cửu Cửu cọ cọ ở trên người của anh, cười nói: Biết rồi, anh nhiều chuyện quá đấy!
Tiêu Cẩn Chi hừ nhẹ một tiếng, Em đúng là một tiểu bạch nhãn lang (*), cái này chẳng phải là anh đang quan tâm đến em hay sao! Thật là không biết phân biệt tốt xấu thế nào!
(*) Tiểu bạch nhãn lang: Dịch nghĩa: Sói mắt trắng nhỏ. Cụm từ “bạch nhãn lang” thường dùng để chỉ những người có thái độ kiêu ngạo, khinh người, nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Tiêu Cửu Cửu lại cọ cọ lên trên người của anh, cười nói: Được rồi, được rồi, em biết chỉ có anh là người hiểu và thương em nhất mà!
Ngay từ đầu, mẹ Tiêu đã để sẵn điện thoại di động, nhìn về phía Lương Kinh Diễm đang ngồi ở đối diện với bà, nhàn nhạt nói: Cháu cứ yên tâm đi, lần này, chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt, không thể tìm ra Tiêu Cửu Cửu trước để hạ thủ. Nhưng đến sáng ngày hôm sau, bác dám cam đoan, nhất định cô ta sẽ không còn xuất hiện ở đây nữa. Trừ phi, cô ta không có chút tình cảm nào đối với Cẩn Chi.
Lương Kinh Diễm vui mừng hỏi, Bác gái, bác định làm thế nào vậy?
Mẹ Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, Về việc này cháu không cần quan tâm đến, cứ an tâm mà chờ xem!
Lương Kinh Diễm cảm kích nhìn mẹ Tiêu: Bác gái, cám ơn ngài! Nếu như không có ngài, cháu cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.
Mẹ Tiêu vỗ vỗ vào tay Lương Kinh Diễm: Khách khí làm gì, ở trong lòng bác gái đây, chỉ có cháu mới xứng đáng là dâu con của nhà chúng ta!
Tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng mẹ Tiêu cũng đang có những ý nghĩ hết sức khinh thường. Nếu như không phải do cô thật sự vô dụng, chuyện này phải để tôi đây trực tiếp ra tay hay sao. Nếu như Tiêu Cửu Cửu kia không phải là con gái của con đàn bà đê tiện kia sinh rai, tôi thà rằng để cho Cẩn Chi lựa chọn con bé, chứ sẽ không bao giờ chấp nhận một người tàn phế như cô, bước chân vào trong nhà họ Tiêu chúng ta. Chờ tôi dọn sạch Tiêu Cửu Cửu kia, sau đó sẽ quay lại suy nghĩ tiếp theo phải làm như thế nào. Chung quy nhất định không thể để cho Cẩn Chi thật sự phải cưới một người tàn phế như cô được, làm sao có thể để cho nhà họ Tiêu bị tuyệt hậu được chứ?
Mẹ Tiêu và Lương Kinh Diễm, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, sau khi cáo biệt, hai người liền mỗi người đi một ngả.
Lúc này Lương Kinh Diễm nhìn theo mẹ Tiêu lên xe, đi đến khi khuất hẳn. Nơi đáy mắt của cô ta đồng thời thoáng qua một vẻ trào phúng, mụ già chết tiệt này, thật sự cho rằng tôi đây không nhìn ra rằng bà đang ở đó cố gắng diễn trò với tôi hay sao? Bà thật sự cho là Lương Kinh Diễm này sẽ đặt tất cả mọi thứ quý giá lên trên người của bà hay sao? Tôi đây nhổ vào!
Chờ đó mà xem! Tôi đây không thể có một cuộc sống tốt đẹp, các người cũng đừng hòng có được sự thoải mái! Cho dù Lương Kinh Diễm này phải chết, cũng nhất định sẽ kéo các người đi theo để làm đệm lưng, ha ha ha ha …
Ngày hôm sau, sau khi Tiêu Cửu Cửu đã ngủ mộtgiấc ngon lành, đã lấy lại sức lực, khi cô tỉnh lại, đã là mười giờ.
Nhớ tới ngày hôm nay mình có cuộc hẹn với mẹ Tiêu cùng, Tiêu Cửu Cửu cũng không nằm lại trên giường nữa. Cô trở dậy, sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền đi xuống lầu.
Đang bận rộn dọn dẹp trong nhà, Lăng Mẫn vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu trở dậy, vội vàng tiến lên nghênh đón: Tiểu thư, ngài dậy rồi sao? Đói bụng không? Trên bàn đã có bữa ăn sáng, vẫn còn nóng đó, cô hãy mau chóng ăn một chút đi!
Tiêu Cửu Cửu gật đầu một cái nói: Được !
Đợi Cửu Cửu ăn xong bữa ăn sáng, trở lên lầu chỉnh trang xong xuôi thì đã tới mười một giờ trưa.
Tiêu Cửu Cửu xuống lầu, Lăng Mẫn đã đứng chờ sẵn ở lầu dưới: Tiểu thư, hiện tại cô đi ra ngoài sao?
Tiêu Cửu Cửu gật đầu một cái, Chuẩn bị xong chưa?
Lăng Mẫn trả lời, Cũng chuẩn bị xong, tài xế đã ở bên ngoài chờ.
Vậy thì chúng ta đi thôi!
*****************
Khi hai người các cô đến quán trà Vĩnh An nằm ở trên đường Tây Hoa, thì còn hai mươi phút nữa mới đến mười hai giờ như đã hẹn.
Tiêu Cửu Cửu cho rằng cô đã tới nơi này đủ sớm rồi, nhưng lại không nghĩ tới, mẹ Tiêu đã tới nơi này còn sớm hơn. Bà đã ngồi ở trong phòng chung uống trà, cũng dặn dò nhân viên phục vụ khi nào Tiêu Cửu Cửu đến, hãy đưa Tiêu Cửu Cửu vào trong phòng gặp bà.
Tiêu Cửu Cửu vừa vào đến cửa đã nhìn thấy vị phu nhân cao quý kia đang ưu nhã ngồi ở đằng trước chiếc bàn cổ điển chờ cô. Tiêu Cửu Cửu liếc mắt nhìn sang Lăng Mẫn đang ở bên cạnh mình, nói: Chị Lăng, chị ở bên ngoài chờ tôi!
Dạ!
Tiêu Cửu Cửu đóng cửa lại, lạnh nhạt đi tới trước mặt mẹ Tiêu ngồi xuống,
Tiêu Cửu Cửu nhanh chóng bấm phím điện thoại di động, nhắn trả lời cho tin nhắn đã gửi lúc trước: Gặp mặt ở đâu?
Tin nhắn trả lời của mẹ Tiêu đáp lại rất nhanh: Ngày mai, mười hai giờ trưa, tại quán trà Vĩnh An, trên đường Tây Hoa, không gặp không về.
Tiêu Cửu Cửu chỉ nhắn trở lại một chữ, Được.
Để điện thoại di động xuống, iêu Cửu Cửu ra đứng ở phía trước cửa sổ, đôi mắt sáng của cô giống như đang nhìn ra phong cảnh bên ngoài vô cùng tươi đẹp. Nhưng thực chất trong đầu cô thì đang chuyển động không ngừng. Cô đang suy nghĩ, việc cô gặp mặt mẹ Tiêu nói chuyện, có cần phải nói qua một tiếng với Tiêu Cẩn Chi hay không?
Đang suy nghĩ, bên tai liền vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tiêu Cẩn Chi: Đang suy nghĩ gì mà nhìn em giống như bị mất hồn thế?
Tiêu Cửu Cửu liếc mắt nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, đưa điện thoại di động cho anh xem: Xem một chút đi, mẹ anh gởi tin nhắn tới!
Tiêu Cẩn Chi đảo mắt đọc hết mấy tin nhắn xong, mày rậm lập tức chau chặt lại, yên lặng nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, Em quyết định đi tới để gặp rồi hả?
Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng cười lên một tiếng, Đi chứ! Nếu như mẹ anh đã thành tâm hẹn ước với em như vậy, tại sao em lại có thể không nể mặt chứ? Có thế nào cũng phải đi gặp mẹ anh một chút, thử xem trong hồ lô của bà ta bán loại thuốc gì đây? Hoặc cũng có thể nói, thực sự em cũng rất muốn biết xem rốt cuộc cha mẹ của mình là người thế nào?
Tiêu Cẩn Chi đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc của cô, đáy mắt thoáng qua một suy nghĩ sâu xa, trầm giọng nói, Cửu Cửu, hãy đồng ý với anh, bất kể bà ta có nói gì với em, em đều phải nói lại cho anh biết, bất kể có vấn đề gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau bàn bạc để giải quyết. Em đừng nên không nói một tiếng nào mà đã không nhìn thấy người đâu nữa. Được không?
Tiêu Cửu Cửu dùng sức gật gật đầu, cười trêu ghẹo anh, Đó là chuyện đương nhiên rồi, anh chính là đại Boss (ông chủ lớn) của em mà, có chuyện xảy ra, em không tìm anh thì còn có thể tìm ai được đây?
Tiêu Cẩn Chi nhẹ nhàng cười lên một tiếng, đưa tay nhéo vào cái mũi thon gọn của cô: Em có thể nghĩ như vậy là được rồi!
Ngay sau đó, anh lại dặn dò Tiêu Cửu Cửu rất cẩn thận: Ngày mai, khi nào em đi thì nhớ đưa cả Lăng Mẫn theo. Anh cũng vậy, sẽ cho người âm thầm đi theo để bảo vệ em. Em cũng đừng nữa chơi trò trốn tìm với anh nữa nhé, có nghe lời hay không?
Tiêu Cửu Cửu cọ cọ ở trên người của anh, cười nói: Biết rồi, anh nhiều chuyện quá đấy!
Tiêu Cẩn Chi hừ nhẹ một tiếng, Em đúng là một tiểu bạch nhãn lang (*), cái này chẳng phải là anh đang quan tâm đến em hay sao! Thật là không biết phân biệt tốt xấu thế nào!
(*) Tiểu bạch nhãn lang: Dịch nghĩa: Sói mắt trắng nhỏ. Cụm từ “bạch nhãn lang” thường dùng để chỉ những người có thái độ kiêu ngạo, khinh người, nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Tiêu Cửu Cửu lại cọ cọ lên trên người của anh, cười nói: Được rồi, được rồi, em biết chỉ có anh là người hiểu và thương em nhất mà!
Ngay từ đầu, mẹ Tiêu đã để sẵn điện thoại di động, nhìn về phía Lương Kinh Diễm đang ngồi ở đối diện với bà, nhàn nhạt nói: Cháu cứ yên tâm đi, lần này, chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt, không thể tìm ra Tiêu Cửu Cửu trước để hạ thủ. Nhưng đến sáng ngày hôm sau, bác dám cam đoan, nhất định cô ta sẽ không còn xuất hiện ở đây nữa. Trừ phi, cô ta không có chút tình cảm nào đối với Cẩn Chi.
Lương Kinh Diễm vui mừng hỏi, Bác gái, bác định làm thế nào vậy?
Mẹ Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, Về việc này cháu không cần quan tâm đến, cứ an tâm mà chờ xem!
Lương Kinh Diễm cảm kích nhìn mẹ Tiêu: Bác gái, cám ơn ngài! Nếu như không có ngài, cháu cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.
Mẹ Tiêu vỗ vỗ vào tay Lương Kinh Diễm: Khách khí làm gì, ở trong lòng bác gái đây, chỉ có cháu mới xứng đáng là dâu con của nhà chúng ta!
Tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng mẹ Tiêu cũng đang có những ý nghĩ hết sức khinh thường. Nếu như không phải do cô thật sự vô dụng, chuyện này phải để tôi đây trực tiếp ra tay hay sao. Nếu như Tiêu Cửu Cửu kia không phải là con gái của con đàn bà đê tiện kia sinh rai, tôi thà rằng để cho Cẩn Chi lựa chọn con bé, chứ sẽ không bao giờ chấp nhận một người tàn phế như cô, bước chân vào trong nhà họ Tiêu chúng ta. Chờ tôi dọn sạch Tiêu Cửu Cửu kia, sau đó sẽ quay lại suy nghĩ tiếp theo phải làm như thế nào. Chung quy nhất định không thể để cho Cẩn Chi thật sự phải cưới một người tàn phế như cô được, làm sao có thể để cho nhà họ Tiêu bị tuyệt hậu được chứ?
Mẹ Tiêu và Lương Kinh Diễm, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, sau khi cáo biệt, hai người liền mỗi người đi một ngả.
Lúc này Lương Kinh Diễm nhìn theo mẹ Tiêu lên xe, đi đến khi khuất hẳn. Nơi đáy mắt của cô ta đồng thời thoáng qua một vẻ trào phúng, mụ già chết tiệt này, thật sự cho rằng tôi đây không nhìn ra rằng bà đang ở đó cố gắng diễn trò với tôi hay sao? Bà thật sự cho là Lương Kinh Diễm này sẽ đặt tất cả mọi thứ quý giá lên trên người của bà hay sao? Tôi đây nhổ vào!
Chờ đó mà xem! Tôi đây không thể có một cuộc sống tốt đẹp, các người cũng đừng hòng có được sự thoải mái! Cho dù Lương Kinh Diễm này phải chết, cũng nhất định sẽ kéo các người đi theo để làm đệm lưng, ha ha ha ha …
Ngày hôm sau, sau khi Tiêu Cửu Cửu đã ngủ mộtgiấc ngon lành, đã lấy lại sức lực, khi cô tỉnh lại, đã là mười giờ.
Nhớ tới ngày hôm nay mình có cuộc hẹn với mẹ Tiêu cùng, Tiêu Cửu Cửu cũng không nằm lại trên giường nữa. Cô trở dậy, sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền đi xuống lầu.
Đang bận rộn dọn dẹp trong nhà, Lăng Mẫn vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu trở dậy, vội vàng tiến lên nghênh đón: Tiểu thư, ngài dậy rồi sao? Đói bụng không? Trên bàn đã có bữa ăn sáng, vẫn còn nóng đó, cô hãy mau chóng ăn một chút đi!
Tiêu Cửu Cửu gật đầu một cái nói: Được !
Đợi Cửu Cửu ăn xong bữa ăn sáng, trở lên lầu chỉnh trang xong xuôi thì đã tới mười một giờ trưa.
Tiêu Cửu Cửu xuống lầu, Lăng Mẫn đã đứng chờ sẵn ở lầu dưới: Tiểu thư, hiện tại cô đi ra ngoài sao?
Tiêu Cửu Cửu gật đầu một cái, Chuẩn bị xong chưa?
Lăng Mẫn trả lời, Cũng chuẩn bị xong, tài xế đã ở bên ngoài chờ.
Vậy thì chúng ta đi thôi!
*****************
Khi hai người các cô đến quán trà Vĩnh An nằm ở trên đường Tây Hoa, thì còn hai mươi phút nữa mới đến mười hai giờ như đã hẹn.
Tiêu Cửu Cửu cho rằng cô đã tới nơi này đủ sớm rồi, nhưng lại không nghĩ tới, mẹ Tiêu đã tới nơi này còn sớm hơn. Bà đã ngồi ở trong phòng chung uống trà, cũng dặn dò nhân viên phục vụ khi nào Tiêu Cửu Cửu đến, hãy đưa Tiêu Cửu Cửu vào trong phòng gặp bà.
Tiêu Cửu Cửu vừa vào đến cửa đã nhìn thấy vị phu nhân cao quý kia đang ưu nhã ngồi ở đằng trước chiếc bàn cổ điển chờ cô. Tiêu Cửu Cửu liếc mắt nhìn sang Lăng Mẫn đang ở bên cạnh mình, nói: Chị Lăng, chị ở bên ngoài chờ tôi!
Dạ!
Tiêu Cửu Cửu đóng cửa lại, lạnh nhạt đi tới trước mặt mẹ Tiêu ngồi xuống,
/151
|