Editor: trang bubble ^^
Tiêu Cẩn Chi thấy Tiêu Cửu Cửu nhận thức chết lý lẽ rồi, cho rằng đứa nhỏ trong bụng chính là của Lương Kinh Đào, kiên quyết nói không cần! Suy nghĩ của anh chuyển một cái, quyết định lấy lui làm tiến, tạm thời vỗ về cảm xúc cô cái này một chút.
Cửu Cửu, em là nhất định không cần đứa bé này rồi, đúng không?
Vẻ mặt Tiêu Cửu Cửu thành thật gật đầu một cái, Đúng!
Tiêu Cẩn Chi khẽ vuốt mái tóc dài của cô một chút, Vậy được thôi! Ngày mai anh và em đi bệnh viện.
Tiêu Cửu Cửu nhìn sắc mặt anh có chút âm u, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh nói, Vậy. . . . . . Anh Cẩn à, anh xem anh bận rộn như vậy, cũng không cần theo em, em có thể tự đi!
Cô thật sự không muốn cùng đi với anh đâu!
Hả? Tiêu Cẩn Chi mắt lạnh thoáng nhìn cô.
Tiêu Cửu Cửu cảm giác áo lót lạnh lẽo, liền đàng hoàng, Được rồi! Được rồi! Anh muốn đi thì đi!
Tiêu Cẩn Chi đưa bàn tay ra, dịu dàng vuốt ve đầu của cô, cười đến ánh nắng mặt trời rực rỡ, Lúc này mới ngoan!
Ngày hôm sau, Tiêu Cửu Cửu ngồi lên xe Tiêu Cẩn Chi, bởi vì anh đi cùng cô đến một bệnh viện tư nhân tiến hành chẩn đoán chính xác, theo như ý Tiêu Cửu Cửu nói chính là, chẩn đoán chính xác rồi sẽ cùng làm giải phẫu nạo thai.
Tối hôm qua, Tiêu Cửu Cửu ngủ không ngon cả đêm, ác mộng liên tiếp, một lúc nằm mơ thấy khi mình và Phượng Thần còn bé bị người bắt nạt, một lúc lại mơ thấy Phượng Thần sống lại lại rồi chết lại đi, một lúc lại mơ thấy một đứa bé thân thể trần truồng đang khóc nói với cô Mẹ, đừng giết con, đừng giết con. . . . . .
Trong mơ trằn trọc lặp lại, không được yên bình.
Sáng sớm hôm nay đi ra, cô liền vác hai vành mắt đen thật to.
Lúc này, lại vừa nghĩ tới sắp có một sinh mạng, bởi vì nguyên nhân của mình mà bị tước đoạt cơ hội ra đời của nó, lòng của cô liền nặng trĩu, có một loại xúc động mũi ê ẩm, muốn khóc lớn.
Nếu như cha của đứa bé này không phải là Lương Kinh Đào, có lẽ, cô có thể học nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, một mình sinh con ra, sau đó, lại tìm người đàn ông tốt gả cho.
Nhưng mà, cố tình, người nọ là Lương Kinh Đào, là kẻ thù một mất một còn của cô! Đứa bé này, coi như sinh ra cũng sẽ là bóng tối cả đời cô.
Xin trời cao tha thứ cho ích kỷ của cô, cô không muốn cả đời gánh vác bóng tối này sống tiếp!
Cô đau khổ nghĩ, con ơi, lần sau trước khi đầu thai, con phải nhìn cho kỹ, đừng tìm đến trên thân người không chịu trách nhiệm giống như mẹ vậy, con nhất định phải tìm một gia đình toàn vẹn hạnh phúc đi đầu thai, biết không?
Cô ưu buồn suy nghĩ một mạch, càng nghĩ càng đau khổ. . . . . .
Cô đột nhiên nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, đau thương nói, Anh Cẩn, chúng ta không đi được không? Chính em cũng học y, em có thể ở nhà dùng thuốc sảy thai!
Tiêu Cẩn Chi nhìn khuôn mặt nhỏ bé ảm đạm kia của cô, môi mềm nhúc nhích một chút, muốn nói cho cô sự thật, nhưng, rốt cuộc vẫn là đuối lý, sợ!
Anh giả bộ tức giận cúi đầu khiển trách, Không được! Anh không cho phép em tự ra tay, việc này không an toàn biết bao. Nếu như em không nghe anh, anh không ngại nhốt em lại.
Nếu như cô không đến bệnh viện, để cho cô tự xử lý, vậy kịch của anh làm sao hát tiếp được chứ?
Chỉ có lúc đối mặt mọi chuyện liên quan đến cô, anh không dám đánh cược!
Cho dù là cơ hội thua một chút xíu, anh cũng không thể cho! Cái anh muốn là —— toàn thắng!
Cái anh muốn chính là, quyền sở hữu tất cả toàn thân cao thấp của người phụ nữ này!
Bắt đầu từ lúc anh nhận nuôi cô, cô chính là của anh!
Tiêu Cẩn Chi lái xe, ước chừng sau mười lăm phút, đến một bệnh viện tư nhân nhỏ.
Bệnh viện Bác Nhân?
Tiêu Cửu Cửu từng có nghe nói tới bệnh viện này, bệnh viện tư nhân này coi như là vô cùng nổi tiếng ở kinh đô, cũng đặc biệt không đơn giản, nó chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ, lắp đặt thiết bị cao cấp, chất lượng phục vụ hạng nhất.
Mà quan trọng nhất chính là, khám bệnh ở chỗ này, mặc kệ bạn là bệnh gì, ngoại trừ bệnh nan y không đủ sức xoay chuyển đất trời kia, những thứ khác hoàn toàn đều có thể chữa khỏi. Mà tất cả nhân viên chăm sóc và chữa bệnh ở nơi này, miệng đều rất chặt, có thể bảo vệ bí mật cho bạn, giữ được riêng tư, không cần sợ hãi sẽ truyền ra ngoài.
Mà khuyết điểm duy nhất khi đến nơi này khám bệnh chính là —— chi phí khám bệnh đắt.
Người bình thường không dám vào, mà người dám đến nơi này khám bệnh, phần lớn cũng là người không giàu thì quý (cao quý), nên cũng không quan tâm một chút tiền như vậy.
Bởi vì tính đặc thù của nó, ngược lại khách đặc biệt nhiều, hiện tại tới nơi này khám bệnh, người bình thường còn phải sớm hẹn trước.
Lúc Tiêu Cẩn Chi dẫn theo Tiêu Cửu Cửu xuất hiện ở nơi này, viện trưởng Giang Tiếu Trần đã tự mình chờ ở cửa nghênh đón.
Anh ta vừa thấy được xe Tiêu Cẩn Chi lái tới đây, vừa mới dừng hẳn, anh ta đã lập tức cung kính tiến lên mở cửa xe cho anh.
Hành động của Giang Tiếu Trần, làm cho tất cả nhân viên chữa bệnh và chăm sóc lầu một bệnh viện đều kinh hãi.
Viện trưởng Giang Tiếu Trần là người như thế nào chứ? Anh lại là người luôn luôn mắt cao hơn đầu, chưa bao giờ thèm leo lên bất kỳ quyền quý nào, luôn thích độc lai độc vãng đấy!
Đây rốt cuộc là người nào tới nơi này khám bệnh? Có thể khiến đại viện trưởng Giang phá lệ thường?
Đợi khi bọn họ thấy Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu mang kính mát lớn màu đen xuống xe, tuy bọn họ không thể thấy rõ ràng ngũ quan của Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu, nhưng từ quần áo và tư thế của bọn họ, còn có quý khí thanh lịch tao nhã trong lúc phất tay này là có thể nhìn ra được, thân phận của đôi nam nữ này tuyệt đối là tôn quý không tầm thường!
Như đã nhận ra ánh mắt khác thường của đám dưới quyền trong bệnh viện kia, Giang Tiếu Trần mắt lạnh quét tới bốn phía, những người đó bị dọa sợ đến xoay đầu trong nháy mắt, thu tầm mắt về, không dám tò mò quan sát nữa.
Giang Tiếu Trần hừ nhẹ một tiếng, rồi mới nói với Tiêu Cẩn Chi, Đều chuẩn bị xong! Theo tôi lên lầu đi!
Tiêu Cẩn Chi cũng khách
Tiêu Cẩn Chi thấy Tiêu Cửu Cửu nhận thức chết lý lẽ rồi, cho rằng đứa nhỏ trong bụng chính là của Lương Kinh Đào, kiên quyết nói không cần! Suy nghĩ của anh chuyển một cái, quyết định lấy lui làm tiến, tạm thời vỗ về cảm xúc cô cái này một chút.
Cửu Cửu, em là nhất định không cần đứa bé này rồi, đúng không?
Vẻ mặt Tiêu Cửu Cửu thành thật gật đầu một cái, Đúng!
Tiêu Cẩn Chi khẽ vuốt mái tóc dài của cô một chút, Vậy được thôi! Ngày mai anh và em đi bệnh viện.
Tiêu Cửu Cửu nhìn sắc mặt anh có chút âm u, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh nói, Vậy. . . . . . Anh Cẩn à, anh xem anh bận rộn như vậy, cũng không cần theo em, em có thể tự đi!
Cô thật sự không muốn cùng đi với anh đâu!
Hả? Tiêu Cẩn Chi mắt lạnh thoáng nhìn cô.
Tiêu Cửu Cửu cảm giác áo lót lạnh lẽo, liền đàng hoàng, Được rồi! Được rồi! Anh muốn đi thì đi!
Tiêu Cẩn Chi đưa bàn tay ra, dịu dàng vuốt ve đầu của cô, cười đến ánh nắng mặt trời rực rỡ, Lúc này mới ngoan!
Ngày hôm sau, Tiêu Cửu Cửu ngồi lên xe Tiêu Cẩn Chi, bởi vì anh đi cùng cô đến một bệnh viện tư nhân tiến hành chẩn đoán chính xác, theo như ý Tiêu Cửu Cửu nói chính là, chẩn đoán chính xác rồi sẽ cùng làm giải phẫu nạo thai.
Tối hôm qua, Tiêu Cửu Cửu ngủ không ngon cả đêm, ác mộng liên tiếp, một lúc nằm mơ thấy khi mình và Phượng Thần còn bé bị người bắt nạt, một lúc lại mơ thấy Phượng Thần sống lại lại rồi chết lại đi, một lúc lại mơ thấy một đứa bé thân thể trần truồng đang khóc nói với cô Mẹ, đừng giết con, đừng giết con. . . . . .
Trong mơ trằn trọc lặp lại, không được yên bình.
Sáng sớm hôm nay đi ra, cô liền vác hai vành mắt đen thật to.
Lúc này, lại vừa nghĩ tới sắp có một sinh mạng, bởi vì nguyên nhân của mình mà bị tước đoạt cơ hội ra đời của nó, lòng của cô liền nặng trĩu, có một loại xúc động mũi ê ẩm, muốn khóc lớn.
Nếu như cha của đứa bé này không phải là Lương Kinh Đào, có lẽ, cô có thể học nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, một mình sinh con ra, sau đó, lại tìm người đàn ông tốt gả cho.
Nhưng mà, cố tình, người nọ là Lương Kinh Đào, là kẻ thù một mất một còn của cô! Đứa bé này, coi như sinh ra cũng sẽ là bóng tối cả đời cô.
Xin trời cao tha thứ cho ích kỷ của cô, cô không muốn cả đời gánh vác bóng tối này sống tiếp!
Cô đau khổ nghĩ, con ơi, lần sau trước khi đầu thai, con phải nhìn cho kỹ, đừng tìm đến trên thân người không chịu trách nhiệm giống như mẹ vậy, con nhất định phải tìm một gia đình toàn vẹn hạnh phúc đi đầu thai, biết không?
Cô ưu buồn suy nghĩ một mạch, càng nghĩ càng đau khổ. . . . . .
Cô đột nhiên nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, đau thương nói, Anh Cẩn, chúng ta không đi được không? Chính em cũng học y, em có thể ở nhà dùng thuốc sảy thai!
Tiêu Cẩn Chi nhìn khuôn mặt nhỏ bé ảm đạm kia của cô, môi mềm nhúc nhích một chút, muốn nói cho cô sự thật, nhưng, rốt cuộc vẫn là đuối lý, sợ!
Anh giả bộ tức giận cúi đầu khiển trách, Không được! Anh không cho phép em tự ra tay, việc này không an toàn biết bao. Nếu như em không nghe anh, anh không ngại nhốt em lại.
Nếu như cô không đến bệnh viện, để cho cô tự xử lý, vậy kịch của anh làm sao hát tiếp được chứ?
Chỉ có lúc đối mặt mọi chuyện liên quan đến cô, anh không dám đánh cược!
Cho dù là cơ hội thua một chút xíu, anh cũng không thể cho! Cái anh muốn là —— toàn thắng!
Cái anh muốn chính là, quyền sở hữu tất cả toàn thân cao thấp của người phụ nữ này!
Bắt đầu từ lúc anh nhận nuôi cô, cô chính là của anh!
Tiêu Cẩn Chi lái xe, ước chừng sau mười lăm phút, đến một bệnh viện tư nhân nhỏ.
Bệnh viện Bác Nhân?
Tiêu Cửu Cửu từng có nghe nói tới bệnh viện này, bệnh viện tư nhân này coi như là vô cùng nổi tiếng ở kinh đô, cũng đặc biệt không đơn giản, nó chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ, lắp đặt thiết bị cao cấp, chất lượng phục vụ hạng nhất.
Mà quan trọng nhất chính là, khám bệnh ở chỗ này, mặc kệ bạn là bệnh gì, ngoại trừ bệnh nan y không đủ sức xoay chuyển đất trời kia, những thứ khác hoàn toàn đều có thể chữa khỏi. Mà tất cả nhân viên chăm sóc và chữa bệnh ở nơi này, miệng đều rất chặt, có thể bảo vệ bí mật cho bạn, giữ được riêng tư, không cần sợ hãi sẽ truyền ra ngoài.
Mà khuyết điểm duy nhất khi đến nơi này khám bệnh chính là —— chi phí khám bệnh đắt.
Người bình thường không dám vào, mà người dám đến nơi này khám bệnh, phần lớn cũng là người không giàu thì quý (cao quý), nên cũng không quan tâm một chút tiền như vậy.
Bởi vì tính đặc thù của nó, ngược lại khách đặc biệt nhiều, hiện tại tới nơi này khám bệnh, người bình thường còn phải sớm hẹn trước.
Lúc Tiêu Cẩn Chi dẫn theo Tiêu Cửu Cửu xuất hiện ở nơi này, viện trưởng Giang Tiếu Trần đã tự mình chờ ở cửa nghênh đón.
Anh ta vừa thấy được xe Tiêu Cẩn Chi lái tới đây, vừa mới dừng hẳn, anh ta đã lập tức cung kính tiến lên mở cửa xe cho anh.
Hành động của Giang Tiếu Trần, làm cho tất cả nhân viên chữa bệnh và chăm sóc lầu một bệnh viện đều kinh hãi.
Viện trưởng Giang Tiếu Trần là người như thế nào chứ? Anh lại là người luôn luôn mắt cao hơn đầu, chưa bao giờ thèm leo lên bất kỳ quyền quý nào, luôn thích độc lai độc vãng đấy!
Đây rốt cuộc là người nào tới nơi này khám bệnh? Có thể khiến đại viện trưởng Giang phá lệ thường?
Đợi khi bọn họ thấy Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu mang kính mát lớn màu đen xuống xe, tuy bọn họ không thể thấy rõ ràng ngũ quan của Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu, nhưng từ quần áo và tư thế của bọn họ, còn có quý khí thanh lịch tao nhã trong lúc phất tay này là có thể nhìn ra được, thân phận của đôi nam nữ này tuyệt đối là tôn quý không tầm thường!
Như đã nhận ra ánh mắt khác thường của đám dưới quyền trong bệnh viện kia, Giang Tiếu Trần mắt lạnh quét tới bốn phía, những người đó bị dọa sợ đến xoay đầu trong nháy mắt, thu tầm mắt về, không dám tò mò quan sát nữa.
Giang Tiếu Trần hừ nhẹ một tiếng, rồi mới nói với Tiêu Cẩn Chi, Đều chuẩn bị xong! Theo tôi lên lầu đi!
Tiêu Cẩn Chi cũng khách
/151
|