Edit : Sóc Là Ta
Quả nhiên như cô dự tính, vào lúc Tiêu Cẩn Chi vừa nghe được hai từ Cửu Cửu thì hai hàng lông mày nhăn lại, đôi mắt cũng nhanh chóng nhìn sang chỗ phát ra tiếng người nói chuyện.
Đang nhìn đến đôi tay người phụ nữ đang cầm thức ăn đột nhiên che trước mặt, rõ ràng là cô không muốn anh nhìn thấy cô đây mà. Lúc này Tiêu đại thiếu gia tức giận đến nỗi thiếu chút nữa muốn bước tới bóp chết cô ngay tại đây.
Cô không cần anh nữa sao? Nhìn thấy anh lại làm ra vẻ giống như thấy quỷ, hơn nữa cô trở về từ Dực Thành lâu như vậy rồi mà lại không mảy may liên lạc với anh.
Chẳng lẽ anh không chủ động gọi điện thoại cho cô thì cô cũng không thèm liên lạc với anh hay sao? Lẽ nào... Cô muốn mượn chuyện Lương Kinh Diễm gây sự mà muốn cắt đứt mối quan hệ giữa cô với anh?
Nha đầu chết tiệt kia, nếu như dám to gan nghĩ như thế thì hãy xem anh làm sao trừng trị em đây?
Con ngươi sâu thẳm của Tiêu Cẩn Chi như đang nhìn về nơi nào đó xa xôi, ấp ủ trong lòng một cơn bão táp.
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp tóc vàng tên là Ny Khả, thấp giọng nói mấy câu rồi lại đưa tay ra hiệu với cấp dưới của mình, yêu cầu anh ta dẫn Ny Khả đến phòng khách, anh sẽ đến ngay sau đó.
Nói xong, anh quay người sang Ny Khả nói một tiếng Xin lỗi và nhanh chân bước về phía cô gái nào đó đang sợ hãi khép nép đằng kia.
Khi đã nhìn rõ ràng người ngồi bên cạnh Tiêu Cửu Cửu chính là Lương Kinh Đào thì ánh mắt Tiêu Cẩn Chi lại toát lên một vẻ thâm trầm khó đoán. Một sự lạnh lùng khó kiềm nén cũng vội vàng lướt qua hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Nha đầu ngốc này, em có cần phải lấy dao đâm vào buồng tim khiến anh chết như vậy không? Em muốn đi với ai mà không được, sao cứ phải nhất thiết người đó là Lương Kinh Đào? Lẽ nào trong lòng em, Phượng Thần thật sự quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến nỗi em không thèm quan tâm đến ai khác sao?
Em biết rõ người đàn ông trước mắt này ngập tràn nguy hiểm, lưỡi dao sắc bén nhọn đang được giấu trong con người của anh ta, mà em không sợ bị thương, lại nhất định lao vào để muốn đánh cược một lần sao?
Có thể nói con người của Tiêu Cẩn Chi chính là loại người yêu ghét rõ ràng.
Mà người hiểu rõ Tiêu Cửu Cửu nhất, ngoại trừ Phượng Thần ra, cũng chỉ có mỗi mình Tiêu Cẩn Chi mà thôi.
Mỗi lần Tiêu Cẩn Chi nhận được điều tra báo cáo về cô, từng từ từng chữ trong bản báo cáo viết về Lương Kinh Đào và Tiêu Cửu Cửu thì lòng anh lại có cảm giác như bị ai đó dùng kim đâm vào trái tim, đau đớn tựa như không thể sống nổi.
Mỗi một lần như vậy, anh lại muốn chạy tới đứng trước mặt cô, nói với cô rằng anh yêu cô. Cô chỉ có thể thuộc về Tiêu Cẩn Chi anh mà thôi, anh muốn cướp cô về nhà giống như trong dĩ vãng ngày ấy vậy, cứ vậy mà vô tận nuông chiều cô.
Nhưng khi lý trí bình tĩnh lại, dù trong lòng đau đớn như xé ruột xé gan nhưng anh cũng hiểu rõ một sự thật, Lương Kinh Đào chấp nhận thay hình đổi dạng dù phải làm bất cứ cách gì chỉ để tiếp cận Cửu Cửu. Điều đó cũng nói lên được một điều rằng, anh ta đã điều tra và biết rằng hình ảnh Phượng Thần trong lòng Cửu Cửu quan trọng như thế nào. Ngoài ra Tiêu Cẩn Chi cũng tin chắc chắn rằng Lương Kinh Đào vẫn còn đang ấp ủ âm mưu ác độc nào đó phía sau vẻ ngoài đạo mạo kia.
Nếu như lúc này anh không cho Cửu Cửu thiệt thòi một lần dưới tay anh ta thì chắc chắn muôn đời Cửu Cửu sẽ vĩnh viễn không thoát được nỗi ám ảnh về cái chết của Phượng Thần trong quá khứ.
Vì lẽ đó, hiện tại anh sẽ cố gắng nhẫn nhịn.
Mà trong thời gian anh nhẫn nại, Tiêu Cẩn Chi chỉ muốn tăng nhanh động tác vô tình của mình. Anh muốn phá hủy căn cơ của nhà họ Lương, đẩy đổ triệt để tâm huyết cả mấy đời nhà họ Lương xuống vũng bùn. Mà chuyện này đối với Tiêu Cẩn Chi, tuyệt đối là một công trình vĩ đại, không phải một sớm một chiều mà có thể hoàn thành.
Trong mấy chục năm kinh doanh, ngoài những mối quan hệ giao thiệp đan xen chằng chịt, anh vừa phải khiến quan hệ của bọn họ vô hình bị phá huỷ, lại không thể để bọn họ phát hiện quá sớm. Mặt khác, anh cũng lo nhỡ đâu mình nóng vội cũng sẽ khiến bọn họ như “chó cùng rứt giậu” (đồng nghĩa với câu tục ngữ tức nước vỡ bờ, ám chỉ bất cứ sự chịu đựng nào cũng có giới hạn của nó. Nếu vượt quá giới hạn cho phép thì sự chịu đựng không còn nữa mà thay vào đó bằng một phản kháng giống như bờ bị nước ép quá không thể nào giữ yên được và phải vỡ ra). Do đó anh phải nghĩ ra tất cả biện pháp nhằm làm thương tổn Cửu Cửu.
Hiện tại anh chỉ có cách ẩn nhẫn, tạm thời rời xa Cửu Cửu. Trước tiên anh phải giả vờ đính hôn với Lương Kinh Diễm, sau khi mọi thứ đã ổn định thì lại tính toán tiếp với người nhà họ Lương.
Chỉ có việc phá huỷ sự nghiệp của toàn gia tộc họ Lương, khiến cả gia tộc họ Lương thất bại trong đợt tổng tuyển cử vào sang năm thì mới khiến nhà họ Lương ngay lập tức suy sụp. Đến lúc đó, nhìn xem bọn người nhà họ Lương làm sao còn diễu võ dương oai (phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang điều gì đó)được nữa? Anh muốn nhìn xem bọn họ còn thể càn rỡ hung hăng được không? Muốn nhìn xem bọn họ làm sao để bắt nạt người khác được nữa?
Chỉ sợ đến lúc ấy, không cần Tiêu Cẩn Chi anh động thủ, mà một khi người nhà họ Lương không trúng tuyển thì nhất định sẽ có rất nhiều kẻ lợi dụng lúc họ sa cơ thất thế mà nổi lên tranh đoạt lợi ích, sẽ trực tiếp tấn công người nhà họ Lương đến mức khiến họ suy sụp mới thôi.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Cẩn Chi vẫn luôn bận nhiều việc, anh đã phái vô số thuộc hạ phân công nhau điều tra danh sách những quan viên hối lộ, cấu kết với nhà họ Lương để tìm chứng cớ phạm tội. Đến lúc đó, một khi anh phát lệnh tấn công để mấy chi nhánh con của nhà họ Lương đồng thời bị phá huỷ thì anh xem còn có ai có cách nào cứu vãn gia tộc họ hay không?
Bên cạnh đó, lúc gia tộc họ Lương vừa rớt trong đợt tuyển cử
Quả nhiên như cô dự tính, vào lúc Tiêu Cẩn Chi vừa nghe được hai từ Cửu Cửu thì hai hàng lông mày nhăn lại, đôi mắt cũng nhanh chóng nhìn sang chỗ phát ra tiếng người nói chuyện.
Đang nhìn đến đôi tay người phụ nữ đang cầm thức ăn đột nhiên che trước mặt, rõ ràng là cô không muốn anh nhìn thấy cô đây mà. Lúc này Tiêu đại thiếu gia tức giận đến nỗi thiếu chút nữa muốn bước tới bóp chết cô ngay tại đây.
Cô không cần anh nữa sao? Nhìn thấy anh lại làm ra vẻ giống như thấy quỷ, hơn nữa cô trở về từ Dực Thành lâu như vậy rồi mà lại không mảy may liên lạc với anh.
Chẳng lẽ anh không chủ động gọi điện thoại cho cô thì cô cũng không thèm liên lạc với anh hay sao? Lẽ nào... Cô muốn mượn chuyện Lương Kinh Diễm gây sự mà muốn cắt đứt mối quan hệ giữa cô với anh?
Nha đầu chết tiệt kia, nếu như dám to gan nghĩ như thế thì hãy xem anh làm sao trừng trị em đây?
Con ngươi sâu thẳm của Tiêu Cẩn Chi như đang nhìn về nơi nào đó xa xôi, ấp ủ trong lòng một cơn bão táp.
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp tóc vàng tên là Ny Khả, thấp giọng nói mấy câu rồi lại đưa tay ra hiệu với cấp dưới của mình, yêu cầu anh ta dẫn Ny Khả đến phòng khách, anh sẽ đến ngay sau đó.
Nói xong, anh quay người sang Ny Khả nói một tiếng Xin lỗi và nhanh chân bước về phía cô gái nào đó đang sợ hãi khép nép đằng kia.
Khi đã nhìn rõ ràng người ngồi bên cạnh Tiêu Cửu Cửu chính là Lương Kinh Đào thì ánh mắt Tiêu Cẩn Chi lại toát lên một vẻ thâm trầm khó đoán. Một sự lạnh lùng khó kiềm nén cũng vội vàng lướt qua hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Nha đầu ngốc này, em có cần phải lấy dao đâm vào buồng tim khiến anh chết như vậy không? Em muốn đi với ai mà không được, sao cứ phải nhất thiết người đó là Lương Kinh Đào? Lẽ nào trong lòng em, Phượng Thần thật sự quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến nỗi em không thèm quan tâm đến ai khác sao?
Em biết rõ người đàn ông trước mắt này ngập tràn nguy hiểm, lưỡi dao sắc bén nhọn đang được giấu trong con người của anh ta, mà em không sợ bị thương, lại nhất định lao vào để muốn đánh cược một lần sao?
Có thể nói con người của Tiêu Cẩn Chi chính là loại người yêu ghét rõ ràng.
Mà người hiểu rõ Tiêu Cửu Cửu nhất, ngoại trừ Phượng Thần ra, cũng chỉ có mỗi mình Tiêu Cẩn Chi mà thôi.
Mỗi lần Tiêu Cẩn Chi nhận được điều tra báo cáo về cô, từng từ từng chữ trong bản báo cáo viết về Lương Kinh Đào và Tiêu Cửu Cửu thì lòng anh lại có cảm giác như bị ai đó dùng kim đâm vào trái tim, đau đớn tựa như không thể sống nổi.
Mỗi một lần như vậy, anh lại muốn chạy tới đứng trước mặt cô, nói với cô rằng anh yêu cô. Cô chỉ có thể thuộc về Tiêu Cẩn Chi anh mà thôi, anh muốn cướp cô về nhà giống như trong dĩ vãng ngày ấy vậy, cứ vậy mà vô tận nuông chiều cô.
Nhưng khi lý trí bình tĩnh lại, dù trong lòng đau đớn như xé ruột xé gan nhưng anh cũng hiểu rõ một sự thật, Lương Kinh Đào chấp nhận thay hình đổi dạng dù phải làm bất cứ cách gì chỉ để tiếp cận Cửu Cửu. Điều đó cũng nói lên được một điều rằng, anh ta đã điều tra và biết rằng hình ảnh Phượng Thần trong lòng Cửu Cửu quan trọng như thế nào. Ngoài ra Tiêu Cẩn Chi cũng tin chắc chắn rằng Lương Kinh Đào vẫn còn đang ấp ủ âm mưu ác độc nào đó phía sau vẻ ngoài đạo mạo kia.
Nếu như lúc này anh không cho Cửu Cửu thiệt thòi một lần dưới tay anh ta thì chắc chắn muôn đời Cửu Cửu sẽ vĩnh viễn không thoát được nỗi ám ảnh về cái chết của Phượng Thần trong quá khứ.
Vì lẽ đó, hiện tại anh sẽ cố gắng nhẫn nhịn.
Mà trong thời gian anh nhẫn nại, Tiêu Cẩn Chi chỉ muốn tăng nhanh động tác vô tình của mình. Anh muốn phá hủy căn cơ của nhà họ Lương, đẩy đổ triệt để tâm huyết cả mấy đời nhà họ Lương xuống vũng bùn. Mà chuyện này đối với Tiêu Cẩn Chi, tuyệt đối là một công trình vĩ đại, không phải một sớm một chiều mà có thể hoàn thành.
Trong mấy chục năm kinh doanh, ngoài những mối quan hệ giao thiệp đan xen chằng chịt, anh vừa phải khiến quan hệ của bọn họ vô hình bị phá huỷ, lại không thể để bọn họ phát hiện quá sớm. Mặt khác, anh cũng lo nhỡ đâu mình nóng vội cũng sẽ khiến bọn họ như “chó cùng rứt giậu” (đồng nghĩa với câu tục ngữ tức nước vỡ bờ, ám chỉ bất cứ sự chịu đựng nào cũng có giới hạn của nó. Nếu vượt quá giới hạn cho phép thì sự chịu đựng không còn nữa mà thay vào đó bằng một phản kháng giống như bờ bị nước ép quá không thể nào giữ yên được và phải vỡ ra). Do đó anh phải nghĩ ra tất cả biện pháp nhằm làm thương tổn Cửu Cửu.
Hiện tại anh chỉ có cách ẩn nhẫn, tạm thời rời xa Cửu Cửu. Trước tiên anh phải giả vờ đính hôn với Lương Kinh Diễm, sau khi mọi thứ đã ổn định thì lại tính toán tiếp với người nhà họ Lương.
Chỉ có việc phá huỷ sự nghiệp của toàn gia tộc họ Lương, khiến cả gia tộc họ Lương thất bại trong đợt tổng tuyển cử vào sang năm thì mới khiến nhà họ Lương ngay lập tức suy sụp. Đến lúc đó, nhìn xem bọn người nhà họ Lương làm sao còn diễu võ dương oai (phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang điều gì đó)được nữa? Anh muốn nhìn xem bọn họ còn thể càn rỡ hung hăng được không? Muốn nhìn xem bọn họ làm sao để bắt nạt người khác được nữa?
Chỉ sợ đến lúc ấy, không cần Tiêu Cẩn Chi anh động thủ, mà một khi người nhà họ Lương không trúng tuyển thì nhất định sẽ có rất nhiều kẻ lợi dụng lúc họ sa cơ thất thế mà nổi lên tranh đoạt lợi ích, sẽ trực tiếp tấn công người nhà họ Lương đến mức khiến họ suy sụp mới thôi.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Cẩn Chi vẫn luôn bận nhiều việc, anh đã phái vô số thuộc hạ phân công nhau điều tra danh sách những quan viên hối lộ, cấu kết với nhà họ Lương để tìm chứng cớ phạm tội. Đến lúc đó, một khi anh phát lệnh tấn công để mấy chi nhánh con của nhà họ Lương đồng thời bị phá huỷ thì anh xem còn có ai có cách nào cứu vãn gia tộc họ hay không?
Bên cạnh đó, lúc gia tộc họ Lương vừa rớt trong đợt tuyển cử
/151
|