Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 92 - Chỉ Cần Em Vui Vẻ, Anh Làm Gì Cũng Có Thể
/283
|
“Chị Tuệ Tuệ, dáng dấp chú này thật xấu xí, không đẹp trai như anh Thịnh, cũng không đẹp trai như hai anh kia.” Lộ Nhã tỏ vẻ ghét bỏ nhìn Úy Nam Thừa.
“Ha ha ha ha...” Thiên Ca Tuệ cười đến hai bên quai hàm đều đau, sao cô không phát hiện tiểu Nhã có tế bào hài hước như vậy chứ, thật sự rất rất đáng yêu!
Mặt Úy Nam Thừa hoàn toàn đen sì, gương ở đâu? Anh nhìn có vẻ già như vậy sao? Nhưng khi nhìn thấy Tuệ Tuệ cười đến vui vẻ, một bụng tức giận cũng tiêu mất.
Trâu Thịnh cảm thấy lời tiểu Nhã nói quá mạnh rồi! Hoàn toàn trút cơn giận!
Thiên Chỉ Dương cười đến khóe miệng cũng sắp rút gân, còn Cốc Châu Dần che miệng ở đó ho khụ khụ không ngừng, thầm than thở vì Nam Nam: Đúng là tạo hóa trêu ngươi! Đang là một yêu nghiệt êm đẹp chuyển hình thành một chú chán chường.
“Tuệ Tuệ, chúng ta về nhà được không?” Úy Nam Thừa cố nén sóng lòng mãnh liệt, bình tĩnh hỏi.
“Không!” Thiên Ca Tuệ không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối.
“Vậy em gọi điện thoại cho mẹ trước đi, tránh cho mẹ lo lắng.” Úy Nam Thừa nói thật bình tĩnh.
“Mẹ tôi đã biết?” Thiên Ca Tuệ giật mình hỏi.
“Tuệ Tuệ, là thật, thím đã đoán được chuyện em và tiểu Thừa giận dỗi, thím mới gọi điện thoại cho tiểu Thừa, rất lo lắng cho em.” Thiên Chỉ Dương hát đệm theo.
Thiên Ca Tuệ ảo não cúi đầu, cha mẹ chắc chắn lại lo lắng vì cô. Cô biết hiện giờ khẳng định không tránh khỏi, nhào thẳng vào trong ngực anh, dáng vẻ gặp cảnh khốn cùng, “Anh.”
“Ngoan ~ Về nhà cùng anh, chú thím đang ở nhà chờ em đấy.” Thiên Chỉ Dương biết Tuệ Tuệ luôn là đứa nhỏ có hiếu, chọn lựa tấn công vào tìn thân là biện pháp tốt nhất.
“Vâng, nhưng hộ chiếu và chứng minh thư không ở trên người em, anh, anh cầm về giúp em được không? Em chỉ muốn đi về cùng anh.” Thiên Ca Tuệ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh.
Thiên Chỉ Dương rất có lỗi thoáng nhìn sang Úy Nam Thừa, đây chính là do tự Tuệ Tuệ chọn, anh cũng không thể ra sức.
“Tuệ Tuệ, anh...” Úy Nam Thừa phát hiện Tuệ Tuệ vốn không để ý đến anh.
“A Thịnh, tớ đi trước, cậu nói lời từ biệt với chú dì thay tớ, cám ơn bọn họ nhiệt tình khoản đãi mấy ngày nay, còn có tiểu Nhã, bất cứ lúc nào chị cũng hoan nghênh em đến Trung Quốc chơi.” Thiên Ca Tuệ không nhìn Úy Nam Thừa, đi về phía Trâu Thịnh và Lộ Nhã, theo chân bọn họ nói lời từ biệt vẫy tay.
Nhìn bóng lưng bốn người đi càng lúc càng xa, Trâu Thịnh thầm thề mình nhất định phải nhanh chóng cường đại, ít nhất mình trẻ tuổi hơn Úy Nam Thừa, không gian tăng giá trị tài sản vẫn còn rất lớn.
Mãi cho đến khi lên xe, Thiên Ca Tuệ vẫn nghiêm mặt không nói lời nào với bất kỳ ai, trừ Úy Nam Thừa, hai người khác hỏi một câu cô đáp một câu, sau đó dứt khoát ngậm miệng không nói, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng thầm nghĩ: Tình huống này hoàn toàn không giống dự đoán ban đầu! Sao chỉ ở bên ngoài ngây ngô ba ngày đã bị bắt về? Quá không có tiền đồ!
Tâm tình Úy Nam Thừa cực kỳ buồn bực, Tuệ Tuệ vốn không để ý đến anh, coi anh như không khí, cảm giác không để ý tới này thật sự vô cùng hỏng bét, đợi đến khi bay về nhất định phải thương lượng một chút với tiểu Dương mới được.
“Tôi kể chuyện cười cho mọi người nghe nhé.” Thiên Chỉ Dương sắp không chịu nổi không khí đông lại gần như lạnh như băng trong xe, mở miệng nói.
“Được, nếu tôi cười, vậy đã nói rõ cậu thành công.” Cốc Châu Dần vội phụ họa, nếu không ra một tiếng, anh cảm giác mình sắp bị chết ngộp rồi.
Thiên Chỉ Dương hắng giọng, bắt đầu: Ừ, từ rất lâu rồi, ở trong khu rừng rậm xinh đẹp, có con thỏ trắng nhỏ, còn có một con gấu. Gấu và thỏ trắng nhỏ cùng nhau đi ị, gấu đi xong rồi, hỏi thỏ trắng nhỏ: “Mày rụng lông không?”
Thỏ trắng nhỏ rất kiêu ngạo nói: “Đương nhiên không!”
“Vậy thì tốt!” Gấu vui mừng nở nụ cười, túm lấy thỏ trắng nhỏ dí vào mông mình.
Cốc Châu Dần: “...”
Úy Nam Thừa: “...”
Thiên Ca Tuệ nổi giận: “Anh, anh như vậy đang làm nhục thỏ trắng nhỏ!”
Thiên Chỉ Dương rất vô tội bẹp miệng, “Đây là tiểu Quế tử kể cho anh nghe.”
(Tiểu Quế tử liều mạng kêu oan: Đây hoàn toàn là gài tang vật trắng trợn! Hơi quá đáng! Lại thừa dịp tôi không có ở đây lôi tôi ra làm trò đùa!)
“Hừ!” Thiên Ca Tuệ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Úy Nam Thừa lạnh lẽo liếc nhìn Thiên Chỉ Dương: Tuệ Tuệ chính là thỏ trắng nhỏ của tôi, về sau không được nói xấu thỏ trắng nhỏ!
Thiên Chỉ Dương chảy mồ hôi lạnh trong nháy mắt, đưa móng vuốt sờ đầu: Tôi đây trêu chọc ai! Lại mặt nặng mày nhẹ với tôi, hừ! Tôi xúi Tuệ Tuệ bỏ cậu!
Cốc Châu Dần dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, tối nay cuối cùng có thể ngủ ngon giấc.
Trong sảnh chính sân bay, Thiên Ca Tuệ phát hiện anh họ đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi, một lúc mới hiểu ra anh ném mình cho Úy Nam Thừa rồi, tức giận đến khóc lớn náo loạn, dù thế nào cũng không chịu đi về phía trước một bước.
“Cút ngay! Tôi không muốn đi về cùng anh! Anh tên khốn này! Khốn kiếp! Trứng vịt thúi! Phân trứng!” Thiên Ca Tuệ không thuận theo mà muốn thoát khỏi lồng ngực Úy Nam Thừa, nhưng dù sao sức lực anh ta cũng lớn hơn mình nhiều, giống như vòng sắt giữ lấy mình.
“Chỉ cần em vui, anh làm trứng gì cũng có thể.” Úy Nam Thừa vì dỗ bà xã về nhà, hoàn toàn ra bất cứ giá nào.
(*) Tên khốn (hỗn đản), khốn kiếp (khốn khiếp), trứng vịt thúi (xú áp đản) và phân trứng (phẩn đản). Đản có nghĩa là trứng.
Hừ! Lời ngon tiếng ngọt, tôi mới không bị lừa! Thiên Ca Tuệ chu môi hừ lạnh, trong lòng lại lướt qua ngọt ngào.
“Nếu không em đánh anh mấy cái tát được không?” Úy Nam Thừa kéo tay Tuệ Tuệ vung mạnh lên mặt mình, vẻ mặt đáng thương giống như ông chồng oán giận, hơn nữa dáng vẻ chú chán chường kia, đúng là gợi lên lòng trắc ẩn của Thiên Ca Tuệ.
“Buông tôi ra! Anh cho rằng tát tai có thể trao đổi sao? Tôi đánh anh, anh cũng sẽ không đau lòng, nhiều nhất là thịt đau.” Giọng của Thiên Ca Tuệ rõ ràng đã mềm đi một chút.
Úy Nam Thừa nắm thật chặt tay Tuệ Tuệ dính lên mặt mình, tròng mắt đen như lửa mà nhìn chằm chằm vào cô, “Một cái tát kia đánh lên mặt em, làm đau lòng anh.”
Thật buồn nôn! Chú xưa nay phúc hắc nham hiểm lại nói lời tâm tình buồn nôn như vậy, quá làm cho cô thay đổi cách nhìn!
Không biết sau khi Úy Nam Thừa được Cốc Châu Dần và Thiên Chỉ Dương dạy dỗ, quyết tâm vì Tuệ Tuệ triệt để ra bất cứ giá nào rồi, chuyện này đúng là do anh kích động trước, cũng nên tự mình đoạt Tuệ Tuệ về.
“Lời ngon tiếng ngọt! Đau lòng vậy anh còn đánh tôi làm gì!” Thiên Ca Tuệ dẩu môi, rõ ràng không tin.
“Ha ha ha ha...” Thiên Ca Tuệ cười đến hai bên quai hàm đều đau, sao cô không phát hiện tiểu Nhã có tế bào hài hước như vậy chứ, thật sự rất rất đáng yêu!
Mặt Úy Nam Thừa hoàn toàn đen sì, gương ở đâu? Anh nhìn có vẻ già như vậy sao? Nhưng khi nhìn thấy Tuệ Tuệ cười đến vui vẻ, một bụng tức giận cũng tiêu mất.
Trâu Thịnh cảm thấy lời tiểu Nhã nói quá mạnh rồi! Hoàn toàn trút cơn giận!
Thiên Chỉ Dương cười đến khóe miệng cũng sắp rút gân, còn Cốc Châu Dần che miệng ở đó ho khụ khụ không ngừng, thầm than thở vì Nam Nam: Đúng là tạo hóa trêu ngươi! Đang là một yêu nghiệt êm đẹp chuyển hình thành một chú chán chường.
“Tuệ Tuệ, chúng ta về nhà được không?” Úy Nam Thừa cố nén sóng lòng mãnh liệt, bình tĩnh hỏi.
“Không!” Thiên Ca Tuệ không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối.
“Vậy em gọi điện thoại cho mẹ trước đi, tránh cho mẹ lo lắng.” Úy Nam Thừa nói thật bình tĩnh.
“Mẹ tôi đã biết?” Thiên Ca Tuệ giật mình hỏi.
“Tuệ Tuệ, là thật, thím đã đoán được chuyện em và tiểu Thừa giận dỗi, thím mới gọi điện thoại cho tiểu Thừa, rất lo lắng cho em.” Thiên Chỉ Dương hát đệm theo.
Thiên Ca Tuệ ảo não cúi đầu, cha mẹ chắc chắn lại lo lắng vì cô. Cô biết hiện giờ khẳng định không tránh khỏi, nhào thẳng vào trong ngực anh, dáng vẻ gặp cảnh khốn cùng, “Anh.”
“Ngoan ~ Về nhà cùng anh, chú thím đang ở nhà chờ em đấy.” Thiên Chỉ Dương biết Tuệ Tuệ luôn là đứa nhỏ có hiếu, chọn lựa tấn công vào tìn thân là biện pháp tốt nhất.
“Vâng, nhưng hộ chiếu và chứng minh thư không ở trên người em, anh, anh cầm về giúp em được không? Em chỉ muốn đi về cùng anh.” Thiên Ca Tuệ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh.
Thiên Chỉ Dương rất có lỗi thoáng nhìn sang Úy Nam Thừa, đây chính là do tự Tuệ Tuệ chọn, anh cũng không thể ra sức.
“Tuệ Tuệ, anh...” Úy Nam Thừa phát hiện Tuệ Tuệ vốn không để ý đến anh.
“A Thịnh, tớ đi trước, cậu nói lời từ biệt với chú dì thay tớ, cám ơn bọn họ nhiệt tình khoản đãi mấy ngày nay, còn có tiểu Nhã, bất cứ lúc nào chị cũng hoan nghênh em đến Trung Quốc chơi.” Thiên Ca Tuệ không nhìn Úy Nam Thừa, đi về phía Trâu Thịnh và Lộ Nhã, theo chân bọn họ nói lời từ biệt vẫy tay.
Nhìn bóng lưng bốn người đi càng lúc càng xa, Trâu Thịnh thầm thề mình nhất định phải nhanh chóng cường đại, ít nhất mình trẻ tuổi hơn Úy Nam Thừa, không gian tăng giá trị tài sản vẫn còn rất lớn.
Mãi cho đến khi lên xe, Thiên Ca Tuệ vẫn nghiêm mặt không nói lời nào với bất kỳ ai, trừ Úy Nam Thừa, hai người khác hỏi một câu cô đáp một câu, sau đó dứt khoát ngậm miệng không nói, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng thầm nghĩ: Tình huống này hoàn toàn không giống dự đoán ban đầu! Sao chỉ ở bên ngoài ngây ngô ba ngày đã bị bắt về? Quá không có tiền đồ!
Tâm tình Úy Nam Thừa cực kỳ buồn bực, Tuệ Tuệ vốn không để ý đến anh, coi anh như không khí, cảm giác không để ý tới này thật sự vô cùng hỏng bét, đợi đến khi bay về nhất định phải thương lượng một chút với tiểu Dương mới được.
“Tôi kể chuyện cười cho mọi người nghe nhé.” Thiên Chỉ Dương sắp không chịu nổi không khí đông lại gần như lạnh như băng trong xe, mở miệng nói.
“Được, nếu tôi cười, vậy đã nói rõ cậu thành công.” Cốc Châu Dần vội phụ họa, nếu không ra một tiếng, anh cảm giác mình sắp bị chết ngộp rồi.
Thiên Chỉ Dương hắng giọng, bắt đầu: Ừ, từ rất lâu rồi, ở trong khu rừng rậm xinh đẹp, có con thỏ trắng nhỏ, còn có một con gấu. Gấu và thỏ trắng nhỏ cùng nhau đi ị, gấu đi xong rồi, hỏi thỏ trắng nhỏ: “Mày rụng lông không?”
Thỏ trắng nhỏ rất kiêu ngạo nói: “Đương nhiên không!”
“Vậy thì tốt!” Gấu vui mừng nở nụ cười, túm lấy thỏ trắng nhỏ dí vào mông mình.
Cốc Châu Dần: “...”
Úy Nam Thừa: “...”
Thiên Ca Tuệ nổi giận: “Anh, anh như vậy đang làm nhục thỏ trắng nhỏ!”
Thiên Chỉ Dương rất vô tội bẹp miệng, “Đây là tiểu Quế tử kể cho anh nghe.”
(Tiểu Quế tử liều mạng kêu oan: Đây hoàn toàn là gài tang vật trắng trợn! Hơi quá đáng! Lại thừa dịp tôi không có ở đây lôi tôi ra làm trò đùa!)
“Hừ!” Thiên Ca Tuệ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Úy Nam Thừa lạnh lẽo liếc nhìn Thiên Chỉ Dương: Tuệ Tuệ chính là thỏ trắng nhỏ của tôi, về sau không được nói xấu thỏ trắng nhỏ!
Thiên Chỉ Dương chảy mồ hôi lạnh trong nháy mắt, đưa móng vuốt sờ đầu: Tôi đây trêu chọc ai! Lại mặt nặng mày nhẹ với tôi, hừ! Tôi xúi Tuệ Tuệ bỏ cậu!
Cốc Châu Dần dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, tối nay cuối cùng có thể ngủ ngon giấc.
Trong sảnh chính sân bay, Thiên Ca Tuệ phát hiện anh họ đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi, một lúc mới hiểu ra anh ném mình cho Úy Nam Thừa rồi, tức giận đến khóc lớn náo loạn, dù thế nào cũng không chịu đi về phía trước một bước.
“Cút ngay! Tôi không muốn đi về cùng anh! Anh tên khốn này! Khốn kiếp! Trứng vịt thúi! Phân trứng!” Thiên Ca Tuệ không thuận theo mà muốn thoát khỏi lồng ngực Úy Nam Thừa, nhưng dù sao sức lực anh ta cũng lớn hơn mình nhiều, giống như vòng sắt giữ lấy mình.
“Chỉ cần em vui, anh làm trứng gì cũng có thể.” Úy Nam Thừa vì dỗ bà xã về nhà, hoàn toàn ra bất cứ giá nào.
(*) Tên khốn (hỗn đản), khốn kiếp (khốn khiếp), trứng vịt thúi (xú áp đản) và phân trứng (phẩn đản). Đản có nghĩa là trứng.
Hừ! Lời ngon tiếng ngọt, tôi mới không bị lừa! Thiên Ca Tuệ chu môi hừ lạnh, trong lòng lại lướt qua ngọt ngào.
“Nếu không em đánh anh mấy cái tát được không?” Úy Nam Thừa kéo tay Tuệ Tuệ vung mạnh lên mặt mình, vẻ mặt đáng thương giống như ông chồng oán giận, hơn nữa dáng vẻ chú chán chường kia, đúng là gợi lên lòng trắc ẩn của Thiên Ca Tuệ.
“Buông tôi ra! Anh cho rằng tát tai có thể trao đổi sao? Tôi đánh anh, anh cũng sẽ không đau lòng, nhiều nhất là thịt đau.” Giọng của Thiên Ca Tuệ rõ ràng đã mềm đi một chút.
Úy Nam Thừa nắm thật chặt tay Tuệ Tuệ dính lên mặt mình, tròng mắt đen như lửa mà nhìn chằm chằm vào cô, “Một cái tát kia đánh lên mặt em, làm đau lòng anh.”
Thật buồn nôn! Chú xưa nay phúc hắc nham hiểm lại nói lời tâm tình buồn nôn như vậy, quá làm cho cô thay đổi cách nhìn!
Không biết sau khi Úy Nam Thừa được Cốc Châu Dần và Thiên Chỉ Dương dạy dỗ, quyết tâm vì Tuệ Tuệ triệt để ra bất cứ giá nào rồi, chuyện này đúng là do anh kích động trước, cũng nên tự mình đoạt Tuệ Tuệ về.
“Lời ngon tiếng ngọt! Đau lòng vậy anh còn đánh tôi làm gì!” Thiên Ca Tuệ dẩu môi, rõ ràng không tin.
/283
|