Tại Manhattan Newyork xa xôi, sau khi Cốc Châu Dần biết Nam Nam tuyển dụng Hứa Nhiêu, trước tiên gọi cuộc điện thoại đường dài cho cậu ấy.
【 Hứa Nhiêu là hạng người gì, cậu còn không rõ ràng sao? Lại có thể đặt cô ta ở bên cạnh cậu, cậu không sợ ngày nào đó sẽ bị cô ta ăn sạch sành sanh, có khổ mà không nói được à! 】 Cốc Châu Dần cảm thấy Nam Nam nhất định bị mỹ nhân kế làm cho hôn mê, bằng không sẽ không tuyển dụng người phụ nữ không an phận là Hứa Nhiêu.
“Nhiêu Nhiêu không xấu như cậu tưởng tượng đâu, chỉ có điều khi con trẻ cô ấy không hiểu chuyện, bốn năm qua tôi cậu và cô ấy không có tiếp xúc gì, thời gian có thể thay đổi một người, cô ấy đã không còn là đại tiểu thư không hiểu chuyện lúc đầu, cô ấy bây giờ là kỹ sư Internet có chút danh tiếng ở Canada.” Úy Nam Thừa thở dài, ai lại không có quá khứ chứ.
【 Nam Nam, cô ta càng như vậy, ngược lại tôi càng cảm thấy cô ta có rắp tâm khác, nghề nghiệp nhiều như vậy, cô ta lại cố tình chọn cùng ngành nghề với cậu, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? 】Cốc Châu Dần vĩnh viễn không tin cách đối nhân xử thế của Hứa Nhiêu.
Lời nói này không có lý nữa à, liền cho ngươi ta học IT, còn không cho cho phép nhiêu học, nàng nếu là thật yêu thích cái này, vậy cũng chỉ có thể nói là đúng dịp. Úy Nam thừa cảm thấy khi còn bé nhiêu nhiêu vẫn là rất đáng yêu thiện lương.
【 Cậu bảo vệ cô ta từ lúc nào vậy, tôi cho bà xã của cậu biết, thật là! Ngày sau ngã trong tay cô ta cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu tự giải quyết cho tốt! Còn có bảo bối Tuệ Tuệ của tôi, cậu dám bắt nạt cô ấy, tôi sẽ cướp cô ấy đi! 】 Cốc Châu Dần đã khôi phục lại cợt nhả.
“Tôi sẽ không để cậu có cơ hội và dũng khí đó!” Úy Nam Thừa rất buồn bực, tại sao Tuệ Tuệ và a Dần vừa thấy mặt đã thân nhau, hoàn toàn không thấy sự hiện diện của anh, quả thực tức chết người!
【 Cậu khoan hãy nói, có lẽ người trong lòng die enda anle equu ydonn Tuệ Tuệ là tôi, chỉ vạn bất đắc dĩ mới kết hôn với cậu, haizzz... Tuệ Tuệ đáng thương, anh sẽ cứu em thoát khỏi bể khổ... 】Cốc Châu Dần lại bắt đầu lải nhải.
Úy Nam Thừa dứt khoát cúp điện thoại, không hề nghe tên kia càu nhàu nữa, anh sợ mình nghe tiếp, sẽ không kiềm chế được mà vọt tới Manhattan đánh cậu ta một trận.
Liếc nhìn thời gian biểu trong ngày, tối nay có một case hẹn với Chu tổng tập đoàn Thự Quang, hạng mục này vẫn do Hứa Nhiêu phụ trách, trái lại tiến triển rất tốt.
Hơn nữa Chu Thự Quang chỉ mặt gọi tên tối nay Hứa Nhiêu nhất định phải có mặt, xem ra không tránh khỏi.
Trước khi đi gửi một tin nhắn cho cô nhóc: ‘Buổi tối về trễ một chút, sau khi làm xong bài tập thì nghỉ ngơi sớm một chút.’
Chỉ chốc lát sau cô nhóc gửi tin lại: ‘Biết rồi, chú, tôi sẽ nhớ chú một chút ~’
Khóe miệng không tự chủ nhếch lên, nụ cười trong tròng mắt đen rất sâu, cô nhóc thúi đúng là càng ngày càng dí dỏm rồi.
Khi Thiên Ca Tuệ gửi tin nhắn xong, điện thoại của anh họ gọi tới.
【Tuệ Tuệ, đang làm gì đấy? 】
“Làm bài tập.” Giọng nói vô cùng buồn bã.
【Lớp mười hai không thể ép ác mình quá, lúc nên buông lỏng thì hết sức thư giãn, anh đi đón em, ra ngoài chơi? 】 Thiên Chỉ Dương cũng đau lòng em họ cả ngày vì học tập mà lo lắng khổ sở.
“Đi đâu chơi?” Thiên Ca Tuệ hơi rung động, mỗi ngày hướng về toán lý hóa, thật sự hỏng mất!
【Lam Mị? Còn nhớ rõ không? Anh dẫn em tới một lần, anh Lăng và anh Hứa của em đều ở đây ~】
“Ừm, có thể mang theo hai người bạn được không?” Năm lớp mười một Thiên Ca Tuệ đi cùng anh tới đó một lần, thiết bị bên trong rất tốt, khiêu vũ hát karaoke đều có, rất toàn diện.
【Nếu nói là người đẹp, anh giơ tay hoan nghênh. 】 Thiên Chỉ Dương cười đến lưu manh.
“Bạn của em đương nhiên là người đẹp.” Thiên Ca Tuệ tự hào nói, Yên nhi và Cầu Cầu đều là người đẹp không cùng kiểu, tuyệt đối khiến các anh thẳng mắt nhìn.
【Được, nửa giờ sau gặp. 】
“Ok.” Sau khi cúp điện thoại xong thì gọi hai cú điện thoại cho Đổng Yên và Hạ Lan Thu, trong khoảng thời gian này đúng là đè nén, lại nói nếu anh Tuệ Tuệ mời khách, vừa đúng phát tiết một chút.
Thiên Ca Tuệ do dự liên tục, cuối cùng vẫn quyết định không nói với chú, chú có thể ra ngoài chơi, chẳng lẽ mình lại không thể.
Hứa Nhiêu cầm son nước lên một lần nữa tô lại đôi môi khêu gợi của mình, một đầu tóc uốn quăn phủ lên gáy, một bộ váy không dây màu đen viền tơ chữ V, vạt áo vừa đúng phủ lên mông, chỉ sợ khẽ nghiêng eo sẽ lộ sạch.
Tất đen, giày cao gót màu đen chín phân.
Là một báu vật gợi cảm.
Soi gương lộ ra một nụ cười rất tự tin, tối nay, cô muốn tất cả đàn ông đều thần phục dưới váy thạch lựu (1) của cô.
Trong quán bar “Lam Mị”, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, từng nhóm nam nam nữ nữ tận tình giãy dụa thân thể trong sàn nhảy, HIGH đến cực điểm.
Úy Nam Thừa trầm mặt đi vào phòng hẹn trước, Chu tổng lại tạm thời đổi địa điểm, nói đến quán bar bàn chuyện sẽ buông lỏng hơn, đã như vậy, anh cũng không thể nói gì hơn.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của anh, kể từ khi lên cấp ba, mấy người bọn anh thường tới nơi này, đã sớm thành khách quen.
Chu tổng của tập đoàn Thự Quang là người đàn ông phát tướng chừng bốn mươi tuổi, thấy ai cũng cười tinh quái, dáng vẻ hoàn toàn gian thương, chỉ có điều cũng coi như có chút bản lĩnh, nếu không Úy Nam Thừa không sẽ không nhận hạng mục của công ty bọn họ.
Hai người gặp mặt không thể tránh khỏi hàn huyên một lúc, cho dù trong lòng Úy Nam Thừa không tình nguyện, nhưng kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn thương trường nói cho anh biết, có một số việc chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Hứa Nhiêu chậm chạp chưa tới, hình như die nda nle equ ydo nn Chu Thự Quang hơi nóng nảy, “Úy tổng, sao Hứa tiểu thư còn chưa đến? Không phải lạc đường chứ, nếu không tôi tự mình đi đón cô ấy?”
Trong lòng Úy Nam Thừa hơi buồn cười, còn chưa tới một tuần lễ, Chu Thự Quang đã bị Hứa Nhiêu mê mẩn đầu óc choáng váng rồi, gần như mỗi ngày tặng một bó hoa tươi lớn đến phòng làm việc của cô ấy, càng thêm mọi cách ân cần hẹn cô ấy đi ăn cơm, biến đổi đa dạng để lấy lòng cô ấy.
Hứa Nhiêu cũng kỳ quái, lại không từ chối, vẫn cùng đi ăn cơm cùng Chu tổng.
Lấy sự hiểu biết của anh về Hứa Nhiêu, cô ấy tuyệt đối sẽ không thích hạng người như Chu Thự Quang! Cho nên âm thầm nhắc nhở cô ấy hai lần: Chu Thự Quang không phải hạng người tốt, đừng tiếp xúc quá gần!
Trong lòng Hứa Nhiêu đương nhiên cực kỳ mừng rỡ, anh Thừa còn quan tâm cô.
“Chu tổng quá lo lắng, chúng tôi đều lớn lên ở thành phố W, cho dù nhắm mắt cũng có thể tìm được chỗ này, có thể bị kẹt xe.” Úy Nam Thừa phun một vòng khói mù, làm cho người ta không nhìn rõ biểu cảm trong mắt anh.
(1) Quỳ gối dưới váy thạch lựu: bắt nguồn từ tích của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi.
Dương Quý Phi rất thích cây lựu, cho nên Đường Minh Hoàng cho trồng rất nhiều cây lựu. Sau khi Dương Quý Phi uống rượu say, hai má ửng đỏ, Đường Minh Hoàng rất thích dáng vẻ say rượu quyến rũ của Quý Phi. Nhân việc Đường Minh Hoàng quá sủng ái Dương Quý Phi, không để ý tới triều chính, các đại thần không dám chỉ trích hoàng thượng, lại giận chó đánh mèo với Dương Quý Phi, không hành lễ với nàng.
Dương Quý Phi đành chịu, vẫn thích ngắm hoa lựu, ăn trái lựu, đặc biệt thích mặc váy thêu màu lựu. Một hôm, Đường Minh Hoàng mời quần thần đến dự yến hội, thỉnh Dương Quý Phi hiến vũ giúp vui. Dương Quý Phi bưng một ly rượu đến bên môi Minh Hoàng, nói nhỏ bên tai: “Phần lớn những thần tử này lườm nguýt nô tì, không giữ lễ, không cung kính, thiếp không muốn hiến vũ cho bọn họ.” Đường Minh Hoàng nghe thế, thấy ái phi chịu uất ức, lập tức hạ lệnh: Yêu cầu tất cả quan văn võ tướng, phàm gặp quý phi đều phải hành lễ, nếu như không quỳ, phạm vào tội khi quân. Chúng thần bất đắc dĩ, hễ nhìn thấy váy thạch lựu của quý phi đi tới, đều dồn dập quỳ xuống hành lễ. Do đó, điển cố “quỳ gối dưới làn váy thạch lựu” lưu truyền đến bây giờ, trờ thành tục ngữ tôn thờ phụ nữ.
【 Hứa Nhiêu là hạng người gì, cậu còn không rõ ràng sao? Lại có thể đặt cô ta ở bên cạnh cậu, cậu không sợ ngày nào đó sẽ bị cô ta ăn sạch sành sanh, có khổ mà không nói được à! 】 Cốc Châu Dần cảm thấy Nam Nam nhất định bị mỹ nhân kế làm cho hôn mê, bằng không sẽ không tuyển dụng người phụ nữ không an phận là Hứa Nhiêu.
“Nhiêu Nhiêu không xấu như cậu tưởng tượng đâu, chỉ có điều khi con trẻ cô ấy không hiểu chuyện, bốn năm qua tôi cậu và cô ấy không có tiếp xúc gì, thời gian có thể thay đổi một người, cô ấy đã không còn là đại tiểu thư không hiểu chuyện lúc đầu, cô ấy bây giờ là kỹ sư Internet có chút danh tiếng ở Canada.” Úy Nam Thừa thở dài, ai lại không có quá khứ chứ.
【 Nam Nam, cô ta càng như vậy, ngược lại tôi càng cảm thấy cô ta có rắp tâm khác, nghề nghiệp nhiều như vậy, cô ta lại cố tình chọn cùng ngành nghề với cậu, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? 】Cốc Châu Dần vĩnh viễn không tin cách đối nhân xử thế của Hứa Nhiêu.
Lời nói này không có lý nữa à, liền cho ngươi ta học IT, còn không cho cho phép nhiêu học, nàng nếu là thật yêu thích cái này, vậy cũng chỉ có thể nói là đúng dịp. Úy Nam thừa cảm thấy khi còn bé nhiêu nhiêu vẫn là rất đáng yêu thiện lương.
【 Cậu bảo vệ cô ta từ lúc nào vậy, tôi cho bà xã của cậu biết, thật là! Ngày sau ngã trong tay cô ta cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu tự giải quyết cho tốt! Còn có bảo bối Tuệ Tuệ của tôi, cậu dám bắt nạt cô ấy, tôi sẽ cướp cô ấy đi! 】 Cốc Châu Dần đã khôi phục lại cợt nhả.
“Tôi sẽ không để cậu có cơ hội và dũng khí đó!” Úy Nam Thừa rất buồn bực, tại sao Tuệ Tuệ và a Dần vừa thấy mặt đã thân nhau, hoàn toàn không thấy sự hiện diện của anh, quả thực tức chết người!
【 Cậu khoan hãy nói, có lẽ người trong lòng die enda anle equu ydonn Tuệ Tuệ là tôi, chỉ vạn bất đắc dĩ mới kết hôn với cậu, haizzz... Tuệ Tuệ đáng thương, anh sẽ cứu em thoát khỏi bể khổ... 】Cốc Châu Dần lại bắt đầu lải nhải.
Úy Nam Thừa dứt khoát cúp điện thoại, không hề nghe tên kia càu nhàu nữa, anh sợ mình nghe tiếp, sẽ không kiềm chế được mà vọt tới Manhattan đánh cậu ta một trận.
Liếc nhìn thời gian biểu trong ngày, tối nay có một case hẹn với Chu tổng tập đoàn Thự Quang, hạng mục này vẫn do Hứa Nhiêu phụ trách, trái lại tiến triển rất tốt.
Hơn nữa Chu Thự Quang chỉ mặt gọi tên tối nay Hứa Nhiêu nhất định phải có mặt, xem ra không tránh khỏi.
Trước khi đi gửi một tin nhắn cho cô nhóc: ‘Buổi tối về trễ một chút, sau khi làm xong bài tập thì nghỉ ngơi sớm một chút.’
Chỉ chốc lát sau cô nhóc gửi tin lại: ‘Biết rồi, chú, tôi sẽ nhớ chú một chút ~’
Khóe miệng không tự chủ nhếch lên, nụ cười trong tròng mắt đen rất sâu, cô nhóc thúi đúng là càng ngày càng dí dỏm rồi.
Khi Thiên Ca Tuệ gửi tin nhắn xong, điện thoại của anh họ gọi tới.
【Tuệ Tuệ, đang làm gì đấy? 】
“Làm bài tập.” Giọng nói vô cùng buồn bã.
【Lớp mười hai không thể ép ác mình quá, lúc nên buông lỏng thì hết sức thư giãn, anh đi đón em, ra ngoài chơi? 】 Thiên Chỉ Dương cũng đau lòng em họ cả ngày vì học tập mà lo lắng khổ sở.
“Đi đâu chơi?” Thiên Ca Tuệ hơi rung động, mỗi ngày hướng về toán lý hóa, thật sự hỏng mất!
【Lam Mị? Còn nhớ rõ không? Anh dẫn em tới một lần, anh Lăng và anh Hứa của em đều ở đây ~】
“Ừm, có thể mang theo hai người bạn được không?” Năm lớp mười một Thiên Ca Tuệ đi cùng anh tới đó một lần, thiết bị bên trong rất tốt, khiêu vũ hát karaoke đều có, rất toàn diện.
【Nếu nói là người đẹp, anh giơ tay hoan nghênh. 】 Thiên Chỉ Dương cười đến lưu manh.
“Bạn của em đương nhiên là người đẹp.” Thiên Ca Tuệ tự hào nói, Yên nhi và Cầu Cầu đều là người đẹp không cùng kiểu, tuyệt đối khiến các anh thẳng mắt nhìn.
【Được, nửa giờ sau gặp. 】
“Ok.” Sau khi cúp điện thoại xong thì gọi hai cú điện thoại cho Đổng Yên và Hạ Lan Thu, trong khoảng thời gian này đúng là đè nén, lại nói nếu anh Tuệ Tuệ mời khách, vừa đúng phát tiết một chút.
Thiên Ca Tuệ do dự liên tục, cuối cùng vẫn quyết định không nói với chú, chú có thể ra ngoài chơi, chẳng lẽ mình lại không thể.
Hứa Nhiêu cầm son nước lên một lần nữa tô lại đôi môi khêu gợi của mình, một đầu tóc uốn quăn phủ lên gáy, một bộ váy không dây màu đen viền tơ chữ V, vạt áo vừa đúng phủ lên mông, chỉ sợ khẽ nghiêng eo sẽ lộ sạch.
Tất đen, giày cao gót màu đen chín phân.
Là một báu vật gợi cảm.
Soi gương lộ ra một nụ cười rất tự tin, tối nay, cô muốn tất cả đàn ông đều thần phục dưới váy thạch lựu (1) của cô.
Trong quán bar “Lam Mị”, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, từng nhóm nam nam nữ nữ tận tình giãy dụa thân thể trong sàn nhảy, HIGH đến cực điểm.
Úy Nam Thừa trầm mặt đi vào phòng hẹn trước, Chu tổng lại tạm thời đổi địa điểm, nói đến quán bar bàn chuyện sẽ buông lỏng hơn, đã như vậy, anh cũng không thể nói gì hơn.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của anh, kể từ khi lên cấp ba, mấy người bọn anh thường tới nơi này, đã sớm thành khách quen.
Chu tổng của tập đoàn Thự Quang là người đàn ông phát tướng chừng bốn mươi tuổi, thấy ai cũng cười tinh quái, dáng vẻ hoàn toàn gian thương, chỉ có điều cũng coi như có chút bản lĩnh, nếu không Úy Nam Thừa không sẽ không nhận hạng mục của công ty bọn họ.
Hai người gặp mặt không thể tránh khỏi hàn huyên một lúc, cho dù trong lòng Úy Nam Thừa không tình nguyện, nhưng kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn thương trường nói cho anh biết, có một số việc chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Hứa Nhiêu chậm chạp chưa tới, hình như die nda nle equ ydo nn Chu Thự Quang hơi nóng nảy, “Úy tổng, sao Hứa tiểu thư còn chưa đến? Không phải lạc đường chứ, nếu không tôi tự mình đi đón cô ấy?”
Trong lòng Úy Nam Thừa hơi buồn cười, còn chưa tới một tuần lễ, Chu Thự Quang đã bị Hứa Nhiêu mê mẩn đầu óc choáng váng rồi, gần như mỗi ngày tặng một bó hoa tươi lớn đến phòng làm việc của cô ấy, càng thêm mọi cách ân cần hẹn cô ấy đi ăn cơm, biến đổi đa dạng để lấy lòng cô ấy.
Hứa Nhiêu cũng kỳ quái, lại không từ chối, vẫn cùng đi ăn cơm cùng Chu tổng.
Lấy sự hiểu biết của anh về Hứa Nhiêu, cô ấy tuyệt đối sẽ không thích hạng người như Chu Thự Quang! Cho nên âm thầm nhắc nhở cô ấy hai lần: Chu Thự Quang không phải hạng người tốt, đừng tiếp xúc quá gần!
Trong lòng Hứa Nhiêu đương nhiên cực kỳ mừng rỡ, anh Thừa còn quan tâm cô.
“Chu tổng quá lo lắng, chúng tôi đều lớn lên ở thành phố W, cho dù nhắm mắt cũng có thể tìm được chỗ này, có thể bị kẹt xe.” Úy Nam Thừa phun một vòng khói mù, làm cho người ta không nhìn rõ biểu cảm trong mắt anh.
(1) Quỳ gối dưới váy thạch lựu: bắt nguồn từ tích của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi.
Dương Quý Phi rất thích cây lựu, cho nên Đường Minh Hoàng cho trồng rất nhiều cây lựu. Sau khi Dương Quý Phi uống rượu say, hai má ửng đỏ, Đường Minh Hoàng rất thích dáng vẻ say rượu quyến rũ của Quý Phi. Nhân việc Đường Minh Hoàng quá sủng ái Dương Quý Phi, không để ý tới triều chính, các đại thần không dám chỉ trích hoàng thượng, lại giận chó đánh mèo với Dương Quý Phi, không hành lễ với nàng.
Dương Quý Phi đành chịu, vẫn thích ngắm hoa lựu, ăn trái lựu, đặc biệt thích mặc váy thêu màu lựu. Một hôm, Đường Minh Hoàng mời quần thần đến dự yến hội, thỉnh Dương Quý Phi hiến vũ giúp vui. Dương Quý Phi bưng một ly rượu đến bên môi Minh Hoàng, nói nhỏ bên tai: “Phần lớn những thần tử này lườm nguýt nô tì, không giữ lễ, không cung kính, thiếp không muốn hiến vũ cho bọn họ.” Đường Minh Hoàng nghe thế, thấy ái phi chịu uất ức, lập tức hạ lệnh: Yêu cầu tất cả quan văn võ tướng, phàm gặp quý phi đều phải hành lễ, nếu như không quỳ, phạm vào tội khi quân. Chúng thần bất đắc dĩ, hễ nhìn thấy váy thạch lựu của quý phi đi tới, đều dồn dập quỳ xuống hành lễ. Do đó, điển cố “quỳ gối dưới làn váy thạch lựu” lưu truyền đến bây giờ, trờ thành tục ngữ tôn thờ phụ nữ.
/283
|