Có thể nghĩ, Úy Nam Thừa bị kinh sợ rồi, nếu trong miệng có đồ gì đó, nhất định sẽ phun ra khắp nơi, quả thực là sấm dậy đất bằng, đầu anh nổ ong ong lên
Tròng mắt đen nhìn chằm chằm người nào đó ngồi trên trên đùi anh, “Mẹ nói với em những gì sao?”
Thiên Ca Tuệ lắc lắc đầu, “Mẹ Nam không nói gì, là tự tôi quyết định.”
“Em biết sinh con là như thế nào sao?” Úy Nam Thừa cố nén kích động muốn đánh mông cô.
“Không biết, cho nên mới muốn chú phối hợp.” Mặt Thiên Ca Tuệ vô tội, đứa bé rốt cuộc chui ra từ rốn hay từ lỗ đít?
Những lời này thành công khiến Úy Nam Thừa giận dữ, “Muốn tôi phối hợp?”
“Ừmh.” Thiên Ca Tuệ nghe lời gật đầu, cái mông còn xê dịch vào bên trong, càng gần sát Úy Nam Thừa hơn.
“Thật sự nghĩ kỹ?” Trong mắt Úy Nam Thừa lóe lên tia sáng rỡ.
“Ừ.” Gật đầu lần nữa.
“Không hối hận.”
Lắc đầu tiếp, không thử một chút mới hối hận!
“Ưmh...” Đôi môi bị ngậm lấy, vừa cắn vừa hút, đau quá! Đầu lưỡi cũng bị ngậm vào, trơn trượt, thật nóng đó ~
Không cách nào hít thở, đôi môi hai người dây dưa không dứt càng lúc càng thâm nhập, trong da tiếp xúc gần sát nhau có đốm lửa tán loạn, đầu lưỡi càng vuốt ve quấn quít một chỗ, khiêu vũ quyết liệt.
Lưng thật mát! Lúc này Thiên Ca Tuệ mới giật mình, không biết khăn tắm bị rớt từ lúc nào, nhưng động tác tiếp theo của chú, hoàn toàn để cho cô cứng lại.
Tay chú... Lại giày xéo bánh bao nhỏ của cô, cảm giác tốt đẹp của sự sụp đổ!
Hô hấp của Úy Nam Thừa hơi gấp rút, anh quả thật đã cấm dục nhiều năm, nhưng tối nay rõ ràng là cô nhóc này gây sự trước, nhưng vì cái gì người càng ngày càng không khống chế được lại là anh!
Hơn nữa, ghê tởm là cô nhóc thúi này lại mặc đồ lót khêu gợi như vậy, cố ý quyến rũ anh!
Đôi môi chuyển sang chỗ xương quai xanh của cô, ra sức gặm nuốt, mút cắn.
Thiên Ca Tuệ đột nhiên nghĩ đến lần trước mình gặp chuyện xấu hổ, nếu không phải Yên Nhi nói cho cô biết đó là dấu hôn, cô còn khờ dại mà cho rằng bị sâu bò lên, thật quá mất mặt!
Yên Nhi nói được gọi là dâu tây phấn hồng, nhưng ở đâu ra màu hồng, rõ ràng chính là màu đỏ tím.
“A!” Thiên Ca Tuệ bị đau mà kêu một tiếng, lại phát hiện sao giọng mình lại nũng nịu như vậy.
Úy Nam Thừa cắn một cái lên trái nho nhỏ trước ngực Thiên Ca Tuệ, hàm răng gặm nuốt từng vòng, mút vào rất dùng sức, cho nên mới để cho cô kêu đau thành tiếng.
Nói thầm trong lòng: Chú nhất định cầm tinh con chó! Thích cắn người như vậy!
Trong cơ thể có một ngọn lửa ngùn ngụt tán loạn, sau lưng lại lạnh lẽo, thật khó chịu! Cô khó nhịn uốn éo người, lại phát hiện có thứ gì đó cứng rắn chống lấy cô, không thoải mái!
“Đừng lộn xộn!” Giọng Úy Nam Thừa khàn khàn đến dọa người.
“Chú cắn người ta đau quá.” Thiên Ca Tuệ cong môi tố cáo.
Trong tròng mắt đen tràn ngập tình dục của Úy Nam Thừa hơi bất đắc dĩ, cô nhóc vốn đang đùa với lửa!
“Tôi muốn mặc quần áo, lưng tôi lạnh quá.” Thiên Ca Tuệ thấy chú hoàn toàn không để ý đến cô, chỉ lo lưu lại dâu tây, không khỏi rất uất ức.
“Không phải em nói muốn sinh con sao?” Úy Nam Thừa cảm nhận thất bại sâu sắc!
“Nhưng người ta lạnh quá.” Thiên Ca Tuệ dứt khoát nhào vào trong ngực Úy Nam Thừa, ôm chặt hông anh, nằm trong ngực anh không chịu đứng dậy, tư tưởng xấu mà thầm nghĩ: Như vậy, chú, cũng không có cách nào cắn mình!
Cô nhóc này! Đùa lửa lại không chịu dập lửa!
Thôi, cô còn quá nhỏ, không biết ý nghĩa sinh đứa trẻ, mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, nói không chừng ngày mai sẽ hối hận tìm anh liều mạng, anh cần chính là cô cam tâm tình nguyện
Huống chi, sinh con là chuyện cả đời, anh hy vọng xây dựng trên cơ sở tình yêu, đối với Tuệ Tuệ, anh đã không nói được rõ ràng là tình cảm gì, bao dung cô, cưng chiều cô, thậm chí thích cô.
Nhưng, hình như cách yêu còn kém chút như vậy.
Than nhỏ giọng, nhặt khăn tắm trên đất bao lấy lưng trần cho cô, ôm lấy cô đặt lên giường, xoay người đi phòng tắm, không ngờ vạt áo bị người kéo lấy.
“Còn thế nào đây?” Giọng nói khó tránh khỏi hơi không tốt.
“Chú không ngủ sao?” Thiên Ca Tuệ sợ hãi hỏi, mẹ Nam nói phải ngủ cùng nhau mới có em bé!
Úy Nam Thừa bỗng dưng chán nản, cô nhóc thối rốt cuộc là cố ý hay có toan tính, có trêu chọc, đẩy người như vậy sao?
“Tôi đi tắm rửa trước.” Dứt lời, chạy vào phòng tắm như trốn.
Thiên Ca Tuệ nhìn theo bóng lưng chú, ngáp một cái: Buồn ngủ quá đó ~ sao sinh con lại phiền toái như vậy!
Chờ Úy Nam Thừa tắm xong trở lại, Thiên Ca Tuệ đã ngủ ngon lành rồi, sờ khuôn mặt cô nhóc ngủ không đề phòng chút nào, nhếch miệng nở nụ cười cưng chiều, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô.
Trong lòng đang buồn bực, tại sao Tuệ Tuệ đột nhiên nghĩ đến sinh con đây? Nhất định là mẹ nói gì với cô? Chỉ có điều mẹ thuyết phục cô như thế nào, anh thật sự tò mò đấy.
Có lẽ cái ôm của anh quá ấm áp, Thiên Ca Tuệ vẫn chui vào trong lòng anh, đầu tóc bù xù dụi tới dụi lui trong ngực anh, còn gác chân lên eo anh, tư thế ngủ này! Cũng quá không đàng hoàng rồi!
Úy Nam Thừa nhíu chân mày, hai người ôm nhau ngủ chung như vậy cũng được mấy ngày rồi, lý do vốn chính là đêm dì cả của Tuệ Tuệ tới, kể từ đó càng không thể cứu vãn được.
Vốn tối ngày hôm sau anh đã trải xong chăn đệm nằm dưới đất rồi, nhưng cô nhóc kia lại mím miệng nói: “Bụng người ta đau.”
Anh hơi dở khóc dở cười, đây chính là cô muốn mời mình lên giường ngủ trá hình sao?
“Em không sợ tôi làm chuyện xấu với em sao?” Úy Nam Thừa cảm thấy ở phương diện nào đó Tuệ Tuệ chính là con thỏ trắng nhỏ thuần khiết, không trách được trên đồ lót của cô cũng có hình thỏ trắng nhỏ, quả thực danh xứng với thực.
“Tối hôm qua chú cũng không làm chuyện xấu với tôi.” Thiên Ca Tuệ cảm thấy chú không phải người xấu, mặc dù trong mấy tháng này chú thường hung dữ với mình, nhưng vẫn đối xử rất tốt với mình, ví dụ như dạy thêm cho cô, chú chỉ có hơn chứ không kém anh Hứa.
Còn có tối hôm qua, nếu không phải là chú, đoán chừng cô đã lăn lộn kêu rên một đêm trên giường.
Úy Nam Thừa nhìn Tuệ Tuệ mắt to vô tội, trong lòng thở dài, thật sự thua cô rồi!
Tròng mắt đen nhìn chằm chằm người nào đó ngồi trên trên đùi anh, “Mẹ nói với em những gì sao?”
Thiên Ca Tuệ lắc lắc đầu, “Mẹ Nam không nói gì, là tự tôi quyết định.”
“Em biết sinh con là như thế nào sao?” Úy Nam Thừa cố nén kích động muốn đánh mông cô.
“Không biết, cho nên mới muốn chú phối hợp.” Mặt Thiên Ca Tuệ vô tội, đứa bé rốt cuộc chui ra từ rốn hay từ lỗ đít?
Những lời này thành công khiến Úy Nam Thừa giận dữ, “Muốn tôi phối hợp?”
“Ừmh.” Thiên Ca Tuệ nghe lời gật đầu, cái mông còn xê dịch vào bên trong, càng gần sát Úy Nam Thừa hơn.
“Thật sự nghĩ kỹ?” Trong mắt Úy Nam Thừa lóe lên tia sáng rỡ.
“Ừ.” Gật đầu lần nữa.
“Không hối hận.”
Lắc đầu tiếp, không thử một chút mới hối hận!
“Ưmh...” Đôi môi bị ngậm lấy, vừa cắn vừa hút, đau quá! Đầu lưỡi cũng bị ngậm vào, trơn trượt, thật nóng đó ~
Không cách nào hít thở, đôi môi hai người dây dưa không dứt càng lúc càng thâm nhập, trong da tiếp xúc gần sát nhau có đốm lửa tán loạn, đầu lưỡi càng vuốt ve quấn quít một chỗ, khiêu vũ quyết liệt.
Lưng thật mát! Lúc này Thiên Ca Tuệ mới giật mình, không biết khăn tắm bị rớt từ lúc nào, nhưng động tác tiếp theo của chú, hoàn toàn để cho cô cứng lại.
Tay chú... Lại giày xéo bánh bao nhỏ của cô, cảm giác tốt đẹp của sự sụp đổ!
Hô hấp của Úy Nam Thừa hơi gấp rút, anh quả thật đã cấm dục nhiều năm, nhưng tối nay rõ ràng là cô nhóc này gây sự trước, nhưng vì cái gì người càng ngày càng không khống chế được lại là anh!
Hơn nữa, ghê tởm là cô nhóc thúi này lại mặc đồ lót khêu gợi như vậy, cố ý quyến rũ anh!
Đôi môi chuyển sang chỗ xương quai xanh của cô, ra sức gặm nuốt, mút cắn.
Thiên Ca Tuệ đột nhiên nghĩ đến lần trước mình gặp chuyện xấu hổ, nếu không phải Yên Nhi nói cho cô biết đó là dấu hôn, cô còn khờ dại mà cho rằng bị sâu bò lên, thật quá mất mặt!
Yên Nhi nói được gọi là dâu tây phấn hồng, nhưng ở đâu ra màu hồng, rõ ràng chính là màu đỏ tím.
“A!” Thiên Ca Tuệ bị đau mà kêu một tiếng, lại phát hiện sao giọng mình lại nũng nịu như vậy.
Úy Nam Thừa cắn một cái lên trái nho nhỏ trước ngực Thiên Ca Tuệ, hàm răng gặm nuốt từng vòng, mút vào rất dùng sức, cho nên mới để cho cô kêu đau thành tiếng.
Nói thầm trong lòng: Chú nhất định cầm tinh con chó! Thích cắn người như vậy!
Trong cơ thể có một ngọn lửa ngùn ngụt tán loạn, sau lưng lại lạnh lẽo, thật khó chịu! Cô khó nhịn uốn éo người, lại phát hiện có thứ gì đó cứng rắn chống lấy cô, không thoải mái!
“Đừng lộn xộn!” Giọng Úy Nam Thừa khàn khàn đến dọa người.
“Chú cắn người ta đau quá.” Thiên Ca Tuệ cong môi tố cáo.
Trong tròng mắt đen tràn ngập tình dục của Úy Nam Thừa hơi bất đắc dĩ, cô nhóc vốn đang đùa với lửa!
“Tôi muốn mặc quần áo, lưng tôi lạnh quá.” Thiên Ca Tuệ thấy chú hoàn toàn không để ý đến cô, chỉ lo lưu lại dâu tây, không khỏi rất uất ức.
“Không phải em nói muốn sinh con sao?” Úy Nam Thừa cảm nhận thất bại sâu sắc!
“Nhưng người ta lạnh quá.” Thiên Ca Tuệ dứt khoát nhào vào trong ngực Úy Nam Thừa, ôm chặt hông anh, nằm trong ngực anh không chịu đứng dậy, tư tưởng xấu mà thầm nghĩ: Như vậy, chú, cũng không có cách nào cắn mình!
Cô nhóc này! Đùa lửa lại không chịu dập lửa!
Thôi, cô còn quá nhỏ, không biết ý nghĩa sinh đứa trẻ, mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, nói không chừng ngày mai sẽ hối hận tìm anh liều mạng, anh cần chính là cô cam tâm tình nguyện
Huống chi, sinh con là chuyện cả đời, anh hy vọng xây dựng trên cơ sở tình yêu, đối với Tuệ Tuệ, anh đã không nói được rõ ràng là tình cảm gì, bao dung cô, cưng chiều cô, thậm chí thích cô.
Nhưng, hình như cách yêu còn kém chút như vậy.
Than nhỏ giọng, nhặt khăn tắm trên đất bao lấy lưng trần cho cô, ôm lấy cô đặt lên giường, xoay người đi phòng tắm, không ngờ vạt áo bị người kéo lấy.
“Còn thế nào đây?” Giọng nói khó tránh khỏi hơi không tốt.
“Chú không ngủ sao?” Thiên Ca Tuệ sợ hãi hỏi, mẹ Nam nói phải ngủ cùng nhau mới có em bé!
Úy Nam Thừa bỗng dưng chán nản, cô nhóc thối rốt cuộc là cố ý hay có toan tính, có trêu chọc, đẩy người như vậy sao?
“Tôi đi tắm rửa trước.” Dứt lời, chạy vào phòng tắm như trốn.
Thiên Ca Tuệ nhìn theo bóng lưng chú, ngáp một cái: Buồn ngủ quá đó ~ sao sinh con lại phiền toái như vậy!
Chờ Úy Nam Thừa tắm xong trở lại, Thiên Ca Tuệ đã ngủ ngon lành rồi, sờ khuôn mặt cô nhóc ngủ không đề phòng chút nào, nhếch miệng nở nụ cười cưng chiều, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô.
Trong lòng đang buồn bực, tại sao Tuệ Tuệ đột nhiên nghĩ đến sinh con đây? Nhất định là mẹ nói gì với cô? Chỉ có điều mẹ thuyết phục cô như thế nào, anh thật sự tò mò đấy.
Có lẽ cái ôm của anh quá ấm áp, Thiên Ca Tuệ vẫn chui vào trong lòng anh, đầu tóc bù xù dụi tới dụi lui trong ngực anh, còn gác chân lên eo anh, tư thế ngủ này! Cũng quá không đàng hoàng rồi!
Úy Nam Thừa nhíu chân mày, hai người ôm nhau ngủ chung như vậy cũng được mấy ngày rồi, lý do vốn chính là đêm dì cả của Tuệ Tuệ tới, kể từ đó càng không thể cứu vãn được.
Vốn tối ngày hôm sau anh đã trải xong chăn đệm nằm dưới đất rồi, nhưng cô nhóc kia lại mím miệng nói: “Bụng người ta đau.”
Anh hơi dở khóc dở cười, đây chính là cô muốn mời mình lên giường ngủ trá hình sao?
“Em không sợ tôi làm chuyện xấu với em sao?” Úy Nam Thừa cảm thấy ở phương diện nào đó Tuệ Tuệ chính là con thỏ trắng nhỏ thuần khiết, không trách được trên đồ lót của cô cũng có hình thỏ trắng nhỏ, quả thực danh xứng với thực.
“Tối hôm qua chú cũng không làm chuyện xấu với tôi.” Thiên Ca Tuệ cảm thấy chú không phải người xấu, mặc dù trong mấy tháng này chú thường hung dữ với mình, nhưng vẫn đối xử rất tốt với mình, ví dụ như dạy thêm cho cô, chú chỉ có hơn chứ không kém anh Hứa.
Còn có tối hôm qua, nếu không phải là chú, đoán chừng cô đã lăn lộn kêu rên một đêm trên giường.
Úy Nam Thừa nhìn Tuệ Tuệ mắt to vô tội, trong lòng thở dài, thật sự thua cô rồi!
/283
|