Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 61 - Thẳng Thắn Được Khoan Hồng, Chống Lại Bị Nghiêm Trị!
/283
|
Buổi tối, Thiên Ca Tuệ trở về phòng đã thấy Úy Nam Thừa vắt chéo hai chân mặt lạnh ngồi trên ghế sa lon hút thuốc lá, cau mày phun ra từng vòng khói mù, “Đi ra ngoài hút thuốc đi, hun chết rồi!”
Úy Nam Thừa cũng không nói chuyện, cố ý phun ra một dải khói mù thật dài.
“Chú, hút thuốc có hại cho sức khỏe, chú đừng ở đây tự sát chậm chạp có được không?” Thiên Ca Tuệ đi tới đoạt lấy nửa điếu thuốc còn chưa hút xong trên tay Úy Nam Thừa.
Kết quả thuốc không đoạt được, ngược lại bị Úy Nam Thừa kéo một cái, vừa đúng ngã nhào trong lòng anh, tư thế cực kỳ mập mờ.
“Để cho tôi đứng lên!” Thiên Ca Tuệ không thuận theo giãy giụa, lại bị đôi tay Úy Nam Thừa giữ chặt lại, không cách nào nhúc nhích.
“Tối nay đi đâu hả?” Giọng Úy Nam Thừa trầm thấp vẫn còn mang theo cuốn hút.
“Học thêm.” Thiên Ca Tuệ không hiểu trả lời, chú không biết sao?
“Học thêm ở đâu?”
“Nhà Cầu Cầu.” Những lời này đáp hơi chột dạ.
“Nhà Cầu Cầu?”
Không biết vì sao, Thiên Ca Tuệ cảm thấy tối nay chú rất kỳ quái, giọng nói chuyện cũng rất kỳ quái, đặc biệt là những lời này, lạnh quá! “Chú hỏi những cái này làm gì?” Thiên Ca Tuệ hỏi ngược lại.
“Tôi hỏi em trước.” Giọng khí phách hùng hồn.
“Chú, toàn thân chú hôi hôi, rất khó ngửi, nhanh đi tắm.” Tiếp tục nói sang chuyện khác.
“Không được trốn tránh vấn đề.” Giọng nói còn lạnh hơn hồi nãy.
“Cái gì trốn tránh vấn đề, tôi học thêm còn cần báo cáo toàn bộ hành trình với chú à, chú quản không khỏi quá rộng đó!” Thiên Ca Tuệ không vui khi bị người dòm ngó ép hỏi như vậy.
“Là tôi lo quá nhiều chuyện hay em coi tôi không quan trọng!” Trong giọng nói của Úy Nam Thừa mơ hồ lộ ra tức giận.
“Cái gì gọi là tôi không coi chú là quan trọng!” Thiên Ca Tuệ kêu lên.
“Thẳng thắn được khoan hồng, chống lại bị nghiêm trị!”
“Tôi thẳng thắn cái gì? Không giải thích được.” Thiên Ca Tuệ lẩm bẩm đôi câu, lần nữa giùng giằng đứng dậy, lại phát hiện hai cánh tay của chú vững vàng nhốt chặt eo cô, không thể động đậy.
Úy Nam Thừa cũng không nói chuyện, chỉ híp mắt đen chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia như có thể xuyên thấu lòng cô, thật là khủng khiếp!
“Hôm nay tôi đến trường học đón em.” Giọng nói lạnh lùng không có chút nhiệt độ.
Bởi vì lời này của anh, trái tim nhỏ bé của Thiên Ca Tuệ run rẩy, ý là chú nhìn thấy cái gì sao?
“Nói, rốt cuộc em đi đâu?” Úy Nam Thừa vô cùng quyến rũ mà nhếch môi, ngón trỏ dịu dàng ma sát cánh môi Thiên Ca Tuệ, thật giống như đang vuốt ve vật nào đó mình yêu tha thiết.
Cử động này khiến cả người Thiên Ca Tuệ nổi hết da gà, sao lại có một cảm giác chú muốn bóp chết cô, giọng nói không khỏi xót xa, “Tôi thật sự đi học thêm.”
Trời ơi, chú như vậy cô thật sự không quen, vô cùng không quen! Cô thà bị chú giận dữ mà quát cô, cô còn dám đối đầu với chú, nhưng tình cảnh bây giờ, cô lại đuối lý, hoàn toàn ở thế yếu sao!
Mắt Úy Nam Thừa sắc lạnh một phần, anh ghét nhất người khác lừa anh, nhất là cô nhóc thúi và Hứa Du!
Úy Nam Thừa cũng không nói chuyện, cố ý phun ra một dải khói mù thật dài.
“Chú, hút thuốc có hại cho sức khỏe, chú đừng ở đây tự sát chậm chạp có được không?” Thiên Ca Tuệ đi tới đoạt lấy nửa điếu thuốc còn chưa hút xong trên tay Úy Nam Thừa.
Kết quả thuốc không đoạt được, ngược lại bị Úy Nam Thừa kéo một cái, vừa đúng ngã nhào trong lòng anh, tư thế cực kỳ mập mờ.
“Để cho tôi đứng lên!” Thiên Ca Tuệ không thuận theo giãy giụa, lại bị đôi tay Úy Nam Thừa giữ chặt lại, không cách nào nhúc nhích.
“Tối nay đi đâu hả?” Giọng Úy Nam Thừa trầm thấp vẫn còn mang theo cuốn hút.
“Học thêm.” Thiên Ca Tuệ không hiểu trả lời, chú không biết sao?
“Học thêm ở đâu?”
“Nhà Cầu Cầu.” Những lời này đáp hơi chột dạ.
“Nhà Cầu Cầu?”
Không biết vì sao, Thiên Ca Tuệ cảm thấy tối nay chú rất kỳ quái, giọng nói chuyện cũng rất kỳ quái, đặc biệt là những lời này, lạnh quá! “Chú hỏi những cái này làm gì?” Thiên Ca Tuệ hỏi ngược lại.
“Tôi hỏi em trước.” Giọng khí phách hùng hồn.
“Chú, toàn thân chú hôi hôi, rất khó ngửi, nhanh đi tắm.” Tiếp tục nói sang chuyện khác.
“Không được trốn tránh vấn đề.” Giọng nói còn lạnh hơn hồi nãy.
“Cái gì trốn tránh vấn đề, tôi học thêm còn cần báo cáo toàn bộ hành trình với chú à, chú quản không khỏi quá rộng đó!” Thiên Ca Tuệ không vui khi bị người dòm ngó ép hỏi như vậy.
“Là tôi lo quá nhiều chuyện hay em coi tôi không quan trọng!” Trong giọng nói của Úy Nam Thừa mơ hồ lộ ra tức giận.
“Cái gì gọi là tôi không coi chú là quan trọng!” Thiên Ca Tuệ kêu lên.
“Thẳng thắn được khoan hồng, chống lại bị nghiêm trị!”
“Tôi thẳng thắn cái gì? Không giải thích được.” Thiên Ca Tuệ lẩm bẩm đôi câu, lần nữa giùng giằng đứng dậy, lại phát hiện hai cánh tay của chú vững vàng nhốt chặt eo cô, không thể động đậy.
Úy Nam Thừa cũng không nói chuyện, chỉ híp mắt đen chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia như có thể xuyên thấu lòng cô, thật là khủng khiếp!
“Hôm nay tôi đến trường học đón em.” Giọng nói lạnh lùng không có chút nhiệt độ.
Bởi vì lời này của anh, trái tim nhỏ bé của Thiên Ca Tuệ run rẩy, ý là chú nhìn thấy cái gì sao?
“Nói, rốt cuộc em đi đâu?” Úy Nam Thừa vô cùng quyến rũ mà nhếch môi, ngón trỏ dịu dàng ma sát cánh môi Thiên Ca Tuệ, thật giống như đang vuốt ve vật nào đó mình yêu tha thiết.
Cử động này khiến cả người Thiên Ca Tuệ nổi hết da gà, sao lại có một cảm giác chú muốn bóp chết cô, giọng nói không khỏi xót xa, “Tôi thật sự đi học thêm.”
Trời ơi, chú như vậy cô thật sự không quen, vô cùng không quen! Cô thà bị chú giận dữ mà quát cô, cô còn dám đối đầu với chú, nhưng tình cảnh bây giờ, cô lại đuối lý, hoàn toàn ở thế yếu sao!
Mắt Úy Nam Thừa sắc lạnh một phần, anh ghét nhất người khác lừa anh, nhất là cô nhóc thúi và Hứa Du!
/283
|