Mỗi năm trước khi mùa xuân tới, mọi nhà lại bắt đầu đặt mua đồ tết, khắp nơi trên đường phố đều là cảnh tượng náo nhiệt, các siêu thị lớn đều đầy ắp cả người, đứng thành hàng dài chờ tính tiền; các trung tâm mua sắm lớn cũng đông nghẹt, mọi người đều sắm đồ đạc mới.
Thiên Ca Tuệ cũng không ngoại lệ, mới sáng sớm hai mươi bảy tháng chạp liền bị mẹ lôi từ trên giường dậy, đến trung tâm mua sắm, mua quần áo mới.
Dọc theo đường đi cô đều mê mang đi dạo tới dạo lui theo mẹ cô, trong đầu toàn nhớ lại cảnh thức dậy lúc nãy.
Mẹ, mẹ tha cho con đi, khó khăn lắm con mới được về nhà ngủ một giấc! Mẹ hãy thương cho cái giường của con? Thương cho con thỏ nhỏ của con sao? Bọn nó rất nhớ con! Thiên Ca Tuệ ôm con thỏ nhỏ cô thích nhất lã chã chực khóc.
Con nhóc thúi, bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn suốt ngày ôm con thỏ nhỏ ngủ. Kể từ khi nghỉ đông ngày nào con cũng ngủ tới mặt trời lên cao mới rời giường, đừng tưởng mẹ không biết, thật vất vả trở về một lần, còn muốn ngủ nướng! Không có cửa đâu, ngoan ngoãn thức dậy đánh răng rửa mặt theo mẹ đi mua sắm đi. Đinh Như không nhường bước, lôi con gái từ trong chăn ra ngoài, lấy quần áo từ trong tủ ra nhanh nhẫu giúp cô mặc.
Mẹ, mẹ không thương con, huhu. . . . . . Thiên Ca Tuệ mím miệng bật khóc lên.
Làm nũng cũng vô dụng! Đúng rồi, bảo bối ngoan, mặc dù bây giờ con còn thiếu sót hương vị của con gái, nhưng công phu nũng nịu là số một, từ nhỏ ba mẹ đã rèn luyện cho con rất tốt, dùng ở trên người Thừa nhi bảo đảm linh nghiệm. Suy nghĩ của Đinh Như lại bắt đầu bay xa, trong mắt lộ ra ánh sáng chói lóa.
Tâm trạng của Thiên Ca Tuệ lúc này chỉ có thể dùng: túng quẫn, mồ hôi đổ như thác, bi kịch! Đây là ba từ để hình dung.
Tục ngữ nói rất hay: cha mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng thuận mắt, nhưng cái này quá thuận mắt! Thuận mắt đến nỗi trong mắt mẹ cô chỉ có con rể không có con gái !
Bảo bối ngoan, cái áo khoác màu vàng nhạt này rất đẹp, con mặc thử xem? Đột nhiên Đinh Như lên tiếng cắt đứt dòng hồi tưởng của Thiên Ca Tuệ.
Mẹ, cái này. . . . . . Không hợp với con đâu. Thiên Ca Tuệ không muốn, mặc dù cô không phủ nhận là mắt của mẹ rất tốt, thế nhưng áo khoác màu vàng nhạt không phải là gu của cô.
Cô à, mẹ của cô rất có mắt, cái áo khoác màu vàng nhạt này là kiểu mới nhất của năm nay, thiết kế đơn giản mới lạ, không bao giờ lỗi thời, cô xem lông dê ở trên cổ áo này có thể giữ ấm rất tốt. Cô bán hàng ở một bên cười giới thiệu.
Cái con nhỏ này, không thử thì làm sao biết không hợp. Đinh Như gõ đầu của con gái một cái.
Thiên Ca Tuệ xụ mặt, đầu hàng trước uy quyền của mẹ, ngoan ngoãn cởi áo khoác xuống mặc thử cái áo khoác màu vàng nhạt này.
Cô à, da của cô trắng noãn, mặc cái áo khoác màu vàng nhạt này vào, duyên dáng xinh đẹp như hoa sen mới nở, rất là xuất chúng! Cô bán hàng phát huy hết tài nhanh mồm nhanh miệng của cô ấy, cố gắng khen ngợi hết sức có thể.
Đinh Như cũng cẩn thận xem xét con gái, quả nhiên sau khi kết hôn đẹp hơn trước không ít, cũng là nhờ Thừa nhi tưới nước!
Thiên Ca Tuệ cũng không ngoại lệ, mới sáng sớm hai mươi bảy tháng chạp liền bị mẹ lôi từ trên giường dậy, đến trung tâm mua sắm, mua quần áo mới.
Dọc theo đường đi cô đều mê mang đi dạo tới dạo lui theo mẹ cô, trong đầu toàn nhớ lại cảnh thức dậy lúc nãy.
Mẹ, mẹ tha cho con đi, khó khăn lắm con mới được về nhà ngủ một giấc! Mẹ hãy thương cho cái giường của con? Thương cho con thỏ nhỏ của con sao? Bọn nó rất nhớ con! Thiên Ca Tuệ ôm con thỏ nhỏ cô thích nhất lã chã chực khóc.
Con nhóc thúi, bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn suốt ngày ôm con thỏ nhỏ ngủ. Kể từ khi nghỉ đông ngày nào con cũng ngủ tới mặt trời lên cao mới rời giường, đừng tưởng mẹ không biết, thật vất vả trở về một lần, còn muốn ngủ nướng! Không có cửa đâu, ngoan ngoãn thức dậy đánh răng rửa mặt theo mẹ đi mua sắm đi. Đinh Như không nhường bước, lôi con gái từ trong chăn ra ngoài, lấy quần áo từ trong tủ ra nhanh nhẫu giúp cô mặc.
Mẹ, mẹ không thương con, huhu. . . . . . Thiên Ca Tuệ mím miệng bật khóc lên.
Làm nũng cũng vô dụng! Đúng rồi, bảo bối ngoan, mặc dù bây giờ con còn thiếu sót hương vị của con gái, nhưng công phu nũng nịu là số một, từ nhỏ ba mẹ đã rèn luyện cho con rất tốt, dùng ở trên người Thừa nhi bảo đảm linh nghiệm. Suy nghĩ của Đinh Như lại bắt đầu bay xa, trong mắt lộ ra ánh sáng chói lóa.
Tâm trạng của Thiên Ca Tuệ lúc này chỉ có thể dùng: túng quẫn, mồ hôi đổ như thác, bi kịch! Đây là ba từ để hình dung.
Tục ngữ nói rất hay: cha mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng thuận mắt, nhưng cái này quá thuận mắt! Thuận mắt đến nỗi trong mắt mẹ cô chỉ có con rể không có con gái !
Bảo bối ngoan, cái áo khoác màu vàng nhạt này rất đẹp, con mặc thử xem? Đột nhiên Đinh Như lên tiếng cắt đứt dòng hồi tưởng của Thiên Ca Tuệ.
Mẹ, cái này. . . . . . Không hợp với con đâu. Thiên Ca Tuệ không muốn, mặc dù cô không phủ nhận là mắt của mẹ rất tốt, thế nhưng áo khoác màu vàng nhạt không phải là gu của cô.
Cô à, mẹ của cô rất có mắt, cái áo khoác màu vàng nhạt này là kiểu mới nhất của năm nay, thiết kế đơn giản mới lạ, không bao giờ lỗi thời, cô xem lông dê ở trên cổ áo này có thể giữ ấm rất tốt. Cô bán hàng ở một bên cười giới thiệu.
Cái con nhỏ này, không thử thì làm sao biết không hợp. Đinh Như gõ đầu của con gái một cái.
Thiên Ca Tuệ xụ mặt, đầu hàng trước uy quyền của mẹ, ngoan ngoãn cởi áo khoác xuống mặc thử cái áo khoác màu vàng nhạt này.
Cô à, da của cô trắng noãn, mặc cái áo khoác màu vàng nhạt này vào, duyên dáng xinh đẹp như hoa sen mới nở, rất là xuất chúng! Cô bán hàng phát huy hết tài nhanh mồm nhanh miệng của cô ấy, cố gắng khen ngợi hết sức có thể.
Đinh Như cũng cẩn thận xem xét con gái, quả nhiên sau khi kết hôn đẹp hơn trước không ít, cũng là nhờ Thừa nhi tưới nước!
/283
|