Ngày Nguyên đán, một nhóm bảy người từ thành phố W bay thẳng đến Hải Nam Tam Á, dọc theo đường đi quay đầu lại quả thực đến chỗ nào cũng 100% chọc cho từng trận thét chói tai và kêu lên, đội hình có thể so với minh tinh.
Thiên Ca Tuệ phát hiện một bí mật, đó chính là anh họ luôn thích trang phục diêm dúa lòe loẹt, lần này lại rất khiêm tốn, đụng phải mấy nữ sinh thét chói tai kia cũng chỉ khẽ mỉm cười, không nhướn mày, nhếch môi, liếc mắt đưa tình, trêu hoa ghẹo nguyệt như ngày thường.
Dấu hiệu này rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Cô định hỏi chú, nhưng lại không muốn hỏi, nhìn ra được anh họ thích chị Hứa, nhưng hình như chị Hứa thích chú? Sao lại phức tạp như vậy!
Nếu mình thành toàn chị Hứa và chú, chẳng phải anh họ sẽ đau lòng.
Ôi... Sao tình yêu phiền toái vậy!
Chân mày xinh đẹp của Thiên Ca Tuệ hơi nhíu, nhìn từng cụm mây trắng phiêu đãng trên trời vẫn phiền não.
Úy Nam Thừa bên cạnh khẽ liếc cô, thầm nghĩ cô nhóc này than thở cái gì? Chẳng lẽ vẫn phiền lòng vì sự kiện “Bánh màn thầu” tối hôm qua?
Thật sự để ý như vậy?
Ánh mắt cũng không tự chủ liếc về phía bộ phận nào đó của Thiên Ca Tuệ, ghé vào bên tai cô nói nhỏ, “Thật ra thì, em có thể ăn gì đó bồi bổ, lớn hơn một chút nữa... Cũng không kém nhiều lắm.”
Cái gì? Cái gì lớn hơn chút nữa cũng không kém nhiều lắm?
Thiên Ca Tuệ ngạc nhiên quay đầu lại, sao chú lại cười đến xấu xa như vậy!
Theo ánh mắt anh chuyển qua ngực mình, sững sờ một phút, ngay sau đó không thể tin chỉ vào anh, “Anh... Anh... Có bị bệnh không!”
Không có việc gì nhìn chằm chằm vào ngực người ta, còn kêu để cho cô ăn chút gì đó bồi bổ! Quả thực hạ lưu! Vô sỉ! Khốn kiếp!
“Sao vậy?” Quế Bá Lăng bên cạnh giống như bé cưng hiếu kỳ hỏi.
“Không có chuyện của cậu.” Úy Nam Thừa lạnh lùng trả lời, tâm tình khó chịu tới cực điểm, xem ra anh nghĩ hơi nhiều.
Quế Bá Lăng rất thức thời câm miệng.
--- ---------- -----
Lúc tới khách sạn đặt trước, tất cả mọi người cố tình tán thành Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ cô dâu mới, dù sao mục đích ra ngoài lần này của bọn họ là hưởng tuần trăng mật.
“Em không muốn! Em...” Thiên Ca Tuệ phản xạ có điều kiện mà từ chối.
Năm người đàn ông cùng quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt lóe ra nghi vấn không giống nhau.
“Nếu không, em và Tuệ Tuệ một phòng đi, một mình em hơi sợ.” Hứa Nhiêu ở bên cạnh nhỏ giọng nói, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu khiến cho người ta không đành lòng từ chối.
“Đúng đúng, hai nữ sinh tụi em, nói chuyện gì cũng dễ dàng.” Thiên Ca Tuệ mong đợi nhìn mấy người khác.
Hứa Du hơi trầm ngâm, “Vậy để hai cô ấy một phòng đi, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Úy Nam Thừa cũng không tiện nói thêm gì nữa, lần này bỏ qua cho cô nhóc thúi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
Khi tất cả mọi người xoay người trở về phòng cất hành lý thì anh ý vị sâu xa liếc nhìn người nào đó tràn đầy sức sống.
Mà tâm tình người nào đó hiển nhiên rất tốt, hoàn toàn không nhìn ánh mắt hắn, còn nghịch ngợm trả lại hắn một mặt quỷ, sau đó nhảy nhảy nhót nhót đi về phòng.
Thiên Ca Tuệ phát hiện một bí mật, đó chính là anh họ luôn thích trang phục diêm dúa lòe loẹt, lần này lại rất khiêm tốn, đụng phải mấy nữ sinh thét chói tai kia cũng chỉ khẽ mỉm cười, không nhướn mày, nhếch môi, liếc mắt đưa tình, trêu hoa ghẹo nguyệt như ngày thường.
Dấu hiệu này rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Cô định hỏi chú, nhưng lại không muốn hỏi, nhìn ra được anh họ thích chị Hứa, nhưng hình như chị Hứa thích chú? Sao lại phức tạp như vậy!
Nếu mình thành toàn chị Hứa và chú, chẳng phải anh họ sẽ đau lòng.
Ôi... Sao tình yêu phiền toái vậy!
Chân mày xinh đẹp của Thiên Ca Tuệ hơi nhíu, nhìn từng cụm mây trắng phiêu đãng trên trời vẫn phiền não.
Úy Nam Thừa bên cạnh khẽ liếc cô, thầm nghĩ cô nhóc này than thở cái gì? Chẳng lẽ vẫn phiền lòng vì sự kiện “Bánh màn thầu” tối hôm qua?
Thật sự để ý như vậy?
Ánh mắt cũng không tự chủ liếc về phía bộ phận nào đó của Thiên Ca Tuệ, ghé vào bên tai cô nói nhỏ, “Thật ra thì, em có thể ăn gì đó bồi bổ, lớn hơn một chút nữa... Cũng không kém nhiều lắm.”
Cái gì? Cái gì lớn hơn chút nữa cũng không kém nhiều lắm?
Thiên Ca Tuệ ngạc nhiên quay đầu lại, sao chú lại cười đến xấu xa như vậy!
Theo ánh mắt anh chuyển qua ngực mình, sững sờ một phút, ngay sau đó không thể tin chỉ vào anh, “Anh... Anh... Có bị bệnh không!”
Không có việc gì nhìn chằm chằm vào ngực người ta, còn kêu để cho cô ăn chút gì đó bồi bổ! Quả thực hạ lưu! Vô sỉ! Khốn kiếp!
“Sao vậy?” Quế Bá Lăng bên cạnh giống như bé cưng hiếu kỳ hỏi.
“Không có chuyện của cậu.” Úy Nam Thừa lạnh lùng trả lời, tâm tình khó chịu tới cực điểm, xem ra anh nghĩ hơi nhiều.
Quế Bá Lăng rất thức thời câm miệng.
--- ---------- -----
Lúc tới khách sạn đặt trước, tất cả mọi người cố tình tán thành Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ cô dâu mới, dù sao mục đích ra ngoài lần này của bọn họ là hưởng tuần trăng mật.
“Em không muốn! Em...” Thiên Ca Tuệ phản xạ có điều kiện mà từ chối.
Năm người đàn ông cùng quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt lóe ra nghi vấn không giống nhau.
“Nếu không, em và Tuệ Tuệ một phòng đi, một mình em hơi sợ.” Hứa Nhiêu ở bên cạnh nhỏ giọng nói, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu khiến cho người ta không đành lòng từ chối.
“Đúng đúng, hai nữ sinh tụi em, nói chuyện gì cũng dễ dàng.” Thiên Ca Tuệ mong đợi nhìn mấy người khác.
Hứa Du hơi trầm ngâm, “Vậy để hai cô ấy một phòng đi, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Úy Nam Thừa cũng không tiện nói thêm gì nữa, lần này bỏ qua cho cô nhóc thúi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
Khi tất cả mọi người xoay người trở về phòng cất hành lý thì anh ý vị sâu xa liếc nhìn người nào đó tràn đầy sức sống.
Mà tâm tình người nào đó hiển nhiên rất tốt, hoàn toàn không nhìn ánh mắt hắn, còn nghịch ngợm trả lại hắn một mặt quỷ, sau đó nhảy nhảy nhót nhót đi về phòng.
/283
|