Hứa Nhiêu, em gái ruột của Hứa Du, một cô con gái được cưng chiều khác.
Cô lớn hơn Thiên Ca Tuệ sáu tuổi, lại xấp xỉ tuổi với mấy người bọn Úy Nam Thừa. Khi đó lúc nào bên cạnh bốn nam sinh cũng có một con bé nũng nịu theo đuôi, mọi người đều cưng chiều và che chở.
Hai người đều là công chúa nhỏ nhận được muôn vàn cưng chiều, tính tình lại khác nhau hoàn toàn.
Một nóng nảy, một dịu dàng nhã nhặn lịch sự; một linh động hoạt bát, một người tri thức; một trẻ trung xinh đẹp, một thành thục quyến rũ.
Nếu như nói Thiên Ca Tuệ như một đóa hoa đầy sức sống, thì Hứa Nhiêu như một ánh trắng quyến rũ.
Vậy mà, bởi vì do tuổi tác và tính cách, từ nhỏ hai người cũng không có qua lại gì, không quen không biết.
Cho nên, khi biết cô hai nhà họ Hứa du học trở về nước thì Thiên Ca Tuệ không có phản ứng gì.
Thậm chí cô còn nghĩ, Hứa Nhiêu? Dáng dấp như thế nào? Không nhớ được.
Vốn là rằng Hứa Nhiêu quay về không có liên quan tới Úy Nam Thừa, nhưng cố tình thằng nhóc A Dần cũng ngồi cùng chuyến bay trở về nước, hơn nữa chỉ đích danh muốn anh mang theo vợ mới cưới đến sân bay đón.
Nếu không, cả đời đừng mong gặp lại!
( chú thích: có lẽ mọi người sẽ thắc mắc vì sao Úy Nam Thừa gọi A Dần là thằng nhóc thúi, mặc dù chương trước có nói A Dần lớn hơn Úy Nam Thừa một tuổi, nhưng số tuổi không quan trọng, gọi gì có thể tùy ý. . . . . . )
Úy Nam Thừa rất bất đắc dĩ, có cần làm nghiêm trọng như thế sao?
Sau này Thiên Ca Tuệ biết chuyện này, phản ứng đầu tiên là: Cốc Châu Dần là cọng rễ nào? Tại sao mình phải đi đón anh ta?
Anh ta là bạn thân của tôi, hiếm khi về nước một chuyến, cô làm vợ của tôi, chút lễ nghi chắc cũng phải có chứ. Úy Nam Thừa ăn mặc chỉnh tề, nhìn người nào đó ngồi ở trên sô pha ăn vặt.
Chú à, chú cũng nói là bạn thân của chú, tôi lại không quen biết, tôi đi làm gì? Thiên Ca Tuệ vừa nhai khoai tây chiên, vừa lơ đễnh nói.
Cũng bởi vì nhóc không biết, cho nên tôi dẫn nhóc đi làm quen. Úy Nam Thừa cười đến rất ẩn nhẫn.
Tôi có thể nói không sao? Thiên Ca Tuệ rút một tờ khăn giấy, lau miệng.
Không thể.
Thiên Ca Tuệ cau mày, Vậy có phải sau này bạn của tôi muốn gặp chú, chú cũng sẽ đi sao?
Đó là đương nhiên. Úy Nam Thừa đáp rất kiên quyết.
OK, nếu như vậy thì đi thôi, bạn của chú đẹp trai không? Đừng là một người xấu xí nha! Thiên Ca Tuệ xoa xoa bột khoai tây chiên đầy tay, đứng dậy.
Đi thay quần áo khác. Úy Nam Thừa cau mày, cô định mặc cái này sao?
Áo thun hình nhân vật trong phim hoạt hình, quần jean, như học sinh trung học!
Cái gì? Thay quần áo? Cần long trọng như vậy sao? Bạn của chú chắc không phải là lãnh đạo gì chứ? Thiên Ca Tuệ không vui, ăn mặc thế này thì sao? Không thể đi ra ngoài gặp người sao! Vậy thì thật là tốt, bản tiểu thư không thèm đi !
Hai người cứ giằng co mấy phút như vậy, Thiên Ca Tuệ vẫn phải đi thay đồ.
Không vì cái gì khác, thật sự là ánh mắt của ông chú quá mức sắc bén, làm cho cô không chiến mà bại.
Cô lớn hơn Thiên Ca Tuệ sáu tuổi, lại xấp xỉ tuổi với mấy người bọn Úy Nam Thừa. Khi đó lúc nào bên cạnh bốn nam sinh cũng có một con bé nũng nịu theo đuôi, mọi người đều cưng chiều và che chở.
Hai người đều là công chúa nhỏ nhận được muôn vàn cưng chiều, tính tình lại khác nhau hoàn toàn.
Một nóng nảy, một dịu dàng nhã nhặn lịch sự; một linh động hoạt bát, một người tri thức; một trẻ trung xinh đẹp, một thành thục quyến rũ.
Nếu như nói Thiên Ca Tuệ như một đóa hoa đầy sức sống, thì Hứa Nhiêu như một ánh trắng quyến rũ.
Vậy mà, bởi vì do tuổi tác và tính cách, từ nhỏ hai người cũng không có qua lại gì, không quen không biết.
Cho nên, khi biết cô hai nhà họ Hứa du học trở về nước thì Thiên Ca Tuệ không có phản ứng gì.
Thậm chí cô còn nghĩ, Hứa Nhiêu? Dáng dấp như thế nào? Không nhớ được.
Vốn là rằng Hứa Nhiêu quay về không có liên quan tới Úy Nam Thừa, nhưng cố tình thằng nhóc A Dần cũng ngồi cùng chuyến bay trở về nước, hơn nữa chỉ đích danh muốn anh mang theo vợ mới cưới đến sân bay đón.
Nếu không, cả đời đừng mong gặp lại!
( chú thích: có lẽ mọi người sẽ thắc mắc vì sao Úy Nam Thừa gọi A Dần là thằng nhóc thúi, mặc dù chương trước có nói A Dần lớn hơn Úy Nam Thừa một tuổi, nhưng số tuổi không quan trọng, gọi gì có thể tùy ý. . . . . . )
Úy Nam Thừa rất bất đắc dĩ, có cần làm nghiêm trọng như thế sao?
Sau này Thiên Ca Tuệ biết chuyện này, phản ứng đầu tiên là: Cốc Châu Dần là cọng rễ nào? Tại sao mình phải đi đón anh ta?
Anh ta là bạn thân của tôi, hiếm khi về nước một chuyến, cô làm vợ của tôi, chút lễ nghi chắc cũng phải có chứ. Úy Nam Thừa ăn mặc chỉnh tề, nhìn người nào đó ngồi ở trên sô pha ăn vặt.
Chú à, chú cũng nói là bạn thân của chú, tôi lại không quen biết, tôi đi làm gì? Thiên Ca Tuệ vừa nhai khoai tây chiên, vừa lơ đễnh nói.
Cũng bởi vì nhóc không biết, cho nên tôi dẫn nhóc đi làm quen. Úy Nam Thừa cười đến rất ẩn nhẫn.
Tôi có thể nói không sao? Thiên Ca Tuệ rút một tờ khăn giấy, lau miệng.
Không thể.
Thiên Ca Tuệ cau mày, Vậy có phải sau này bạn của tôi muốn gặp chú, chú cũng sẽ đi sao?
Đó là đương nhiên. Úy Nam Thừa đáp rất kiên quyết.
OK, nếu như vậy thì đi thôi, bạn của chú đẹp trai không? Đừng là một người xấu xí nha! Thiên Ca Tuệ xoa xoa bột khoai tây chiên đầy tay, đứng dậy.
Đi thay quần áo khác. Úy Nam Thừa cau mày, cô định mặc cái này sao?
Áo thun hình nhân vật trong phim hoạt hình, quần jean, như học sinh trung học!
Cái gì? Thay quần áo? Cần long trọng như vậy sao? Bạn của chú chắc không phải là lãnh đạo gì chứ? Thiên Ca Tuệ không vui, ăn mặc thế này thì sao? Không thể đi ra ngoài gặp người sao! Vậy thì thật là tốt, bản tiểu thư không thèm đi !
Hai người cứ giằng co mấy phút như vậy, Thiên Ca Tuệ vẫn phải đi thay đồ.
Không vì cái gì khác, thật sự là ánh mắt của ông chú quá mức sắc bén, làm cho cô không chiến mà bại.
/283
|