Editor: Puck - Diễn đàn
“Xin lỗi, Trình tiên sinh, tôi xin lỗi không tiếp chuyện được.” Ánh mắt Thư Nhĩ Hoàng chỉ cho anh ta 0,1 giây, rồi lập tức đuổi theo bóng dáng màu vàng nhạt, thoáng qua trong mắt vẻ tức giận, nhấc chân vội vàng đi theo.
Vị Trình kia chỉ kịp “A” một tiếng, đã bị từ bỏ, không khỏi nhỏ giọng thì thầm, “Hừ! Mỗi một người đều giở trò ngôi sao lớn với tôi! Đều cho rằng mình giống như có bao nhiêu ghê gớm! Cái thứ gì chứ! Tôi nịnh bợ mấy người cũng không phải để mắt tới mấy người!”
(Thư Nhĩ Hoàng: Tôi cứ giở trò ngôi sao lớn thì sao? Không chịu nổi có thể cút đi! Ai hiếm lạ gì ông!)
Hợp Hợp đang ăn bánh phô mai, ăn thật ngon đó ~~ cảm thấy có người đi tới sau lưng, cô cho rằng là Lục Thiệu Đình đã lấy thức uống về cho cô.
“Anh Thiệu, anh có muốn ăn một miếng không?” Cô cầm một muỗng bánh ngọt rất thân thiết quay người lại, kết quả thấy một khuôn mặt phóng đại khác, hoảng hốt tay run lên một cái, cái muỗng – rất anh dũng hy sinh.
“Sao anh lại ở đây?” Cô trợn tròn mắt nhìn, kinh ngạc há mồm, sao châu chấu thúi lại ở đây! Không phải anh nên ở Hương Cảng sao?
Khóe miệng Thư Nhĩ Hoàng co quắp, tại sao Hợp Hợp nhìn thấy anh thì không biểu hiện được… Vui mừng một chút? Ví dụ như nhào tới hôn anh, hoặc đến ôm nhiệt tình, hoặc là một câu xã giao cực kỳ đơn giản, “Anh Hoàng, nhìn thấy anh thật vui vẻ.”
Thì ra tất cả đều là mây bay, những thứ kia chỉ xuất hiện trong mộng thôi!
“Vì sao anh không thể ở đây?” Trong giọng nói có khó chịu nhàn nhạt.
Hợp Hợp nhìn anh hai giây, phát hiện hai mắt lấp lánh của anh nhìn mình chằm chằm, còn mang theo chút tức giận, không khỏi gãi gãi đầu, mình chọc tới anh khi nào? Dường như không có? Vậy sao anh lại dùng ánh mắt không giải thích được nhìn mình chằm chằm vậy?
“Người ta không nói anh không thể tới, chỉ có điều hơi kỳ quái thôi!” Hợp Hợp phồng má nói, thật đáng ghét! Còn để cho bản thân giống như rất áy náy. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Hợp Hợp, trà sữa Wow ha ha của em.” Đúng lúc ấy, Lục Thiệu Đình lấy xong đồ uống quay lại, thấy Thư Nhĩ Hoàng đứng đó, còn rất lễ phép chào, “Anh Hoàng.”
Thư Nhĩ Hoàng “Ừ” một tiếng tỏ ý trả lời, anh vẫn không có ý thù địch với Lục Thiệu Đình, nhưng nếu mơ ước Hợp Hợp của anh thì tuyệt đối không được, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía cậu ta, hơi có ý cảnh cáo.
“Wow! Vẫn là thứ này uống ngon, rượu đỏ gì đó quả thật muốn mạng người!” Hợp Hợp một hơi uống hết nửa chai, giống như khát tới không xong, khóe môi còn dính chút chất lỏng màu trắng, cô thè lưỡi ra liếm liếm, động tác tự nhiên như vậy lại khiến cổ họng Thư Nhĩ Hoàng phát khô, cướp lấy nửa chai trà sữa còn lại trong tay Hợp Hợp uống một hơi cạn sạch.
“Anh… Anh…” Hợp Hợp bị hành động bất ngờ của anh làm cho ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới phản ứng được, nhìn chai trong tay anh, lại nhìn anh, tròng mắt tròn vo đảo tới đảo lui, bờ môi run rẩy: Đây không phải là.. Gián tiếp hôn môi sao?
“Anh khát nước, rượu không thể giải khát, mà trà sữa gì đó này… Cũng không tệ lắm.” Đáy mắt Thư Nhĩ Hoàng đều là nụ cười được như ý, quyến rũ nâng khóe môi lên, thè lưỡi liếm chất lỏng xung quanh, dáng vẻ mùi vị quả thật không tệ.
Hợp Hợp nuốt một ngụm nước bọt, cô không thể không thừa nhận dáng vẻ châu chấu thúi thật ngon miệng, hơn nữa mặc âu phục màu đen cắt xén vừa người như vậy, nổi bật lên vóc dáng cao lớn tuấn tú của anh, vóc người hoàn mỹ đến khiến cho người ta hâm mộ.Khi người này không cười có vẻ quyến rũ lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm, lúc cười lên tròng mắt đen như mực giống như thắp một trăm cái bóng dèn, sáng trưng ép cho người ta không dám nhìn thẳng, đẹp lộng lẫy vô cùng phong tình!
Vậy mà, Hợp Hợp không biết rằng – khi Thư Nhĩ Hoàng nhìn người khác thì trước nay luôn lạnh nhạt như vậy, chỉ có khi nhìn cô, tròng mắt mới có thể đen bóng khác thường, cùng với ấm áp nho nhỏ nơi đáy mắt, giấu cũng không giấu được. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Đó là thứ em đã uống!” Hợp Hợp tức giận đến quai hàm phình lên, trước mặt sắc đẹp cô sẽ không đánh mất mình.
“Có liên quan gì sao? Của em chính là của anh, của anh chính là của em.” Đáy mắt Thư Nhĩ Hoàng có tình ý dào dạt nổi lên từng vòng, nhếch miệng lên cười, dưới cái nhìn của Hợp Hợp lại chói mắt như vậy.
Đồng thời lời này cũng kích thích một người khác, đó chính là Lục Thiệu Đình vẫn đứng ở bên cạnh, mới vừa rồi khi anh tới đây cũng cảm thấy không khí là lạ, cho đến giờ phút này anh rốt cuộc mới hiểu rõ thoáng nhìn vừa rồi của Thư Nhĩ Hoàng có thâm ý khác, anh ta đây là đang biểu thị công khai quyền sở hữu với mình, cảnh cáo mình cách Hợp Hợp xa một chút.
Mà hành động uống đồ uống vừa rồi càng thêm nói rõ lòng dạ Tư Mã Chiêu của anh ta, những lời “Của em chính là của anh, của anh chính là của em” này quả thật tức chết người, anh ta dựa vào cái gì mà quy Hợp Hợp về làm sở hữu! Hợp Hợp lại chưa từng nói thích anh ta!
“Của cái mông! Em và anh không có bất cứ quan hệ gì! Của anh không phải của em, của em càng không phải là của anh!” Hợp Hợp giận đến nói lời thô tục, cô mới không muốn dính líu quan hệ với châu chấu thúi này!
“Em chắc chắn chứ? Có cần anh liệt kê từng chứng cứ không?” Thư Nhĩ Hoàng khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng qua vẻ tà ác.
“Hừ!” Hợp Hợp thở phì phò hừ hừ, mặc dù chỉ là nửa chai đồ uống, nhưng hành động của châu chấu thúi thật sự quá đáng ghét! Căn bản không có sự đồng ý của cô đã uống cạn sạch!
“Lần trước ở nhà anh, em cường …” Thư Nhĩ Hoàng cố ý nói rất chậm cực kỳ chậm, kết quả còn chưa nói hết đã bị Hợp Hợp nhào tới bụm miệng, trợn tròn tròng mắt đen hung dữ nhìn anh chằm chằm.
Thật ra thì, Thư Nhĩ Hoàng vẫn rất hưởng thụ cảm giác bị Hợp Hợp “Bổ nhào”, hơn nữa hôm nay Hợp Hợp giống như một đóa hoa sen nhỏ mát mẽ, mới lộ nhọn hoắt, đã sáng rỡ động lòng người như vậy, mấy năm tiếp theo, chỉ sợ ——
“Không được nói! Anh đồng ý em đấy!” Hợp Hợp thấp hơn anh gần một cái đầu, lúc này hoàn toàn nhón chân, hơi cố hết sức, lòng bàn tay còn dán lên cánh môi mềm mại của người nào đó, hơi ngứa, gãi lòng người.
Lục Thiệu Đình nhìn một cảnh này càng thêm buồn bực, chẳng lẽ lần trước Hợp Hợp đi Hương Cảng đã xảy ra chuyện gì với Thư Nhĩ Hoàng sao?
“Wow! Hợp cục cưng em trở nên mãnh liệt như vậy từ khi nào?” Giọng Thiên Mộ Triêu đột nhiên vang lên bên cạnh, bên người còn có Hứa An Sanh tĩnh nhược xử nữ * đi theo, một bộ váy trắng tao nhã, làm nổi bật dáng vẻ tao nhã như đóa hoa sen của cô.
(*) tĩnh nhược xử nữ: câu đầy đủ, Tĩnh nhược xử nữ, động nhược thoát thỏ. Là triết học đạo gia Trung Quốc. Chỉ quân đội chưa hành động thì trầm tĩnh cẩn thận như cô gái chưa lấy chồng (xử nữ), một khi hành động thì nhanh nhẹn nhanh chóng như con thỏ chạy như bay.
Hợp Hợp vội vàng buông tay che miệng Thư Nhĩ Hoàng ra, trừng mắt liếc anh một cái, dùng khẩu hình miệng nói: Không được nói!
“Anh Mộ, chị An.”
“Cái gì không được nói vậy? Có phải có bí mật gì thật thú vị? Nói cho anh biết đi!” Thiên Mộ Triêu cợt nhả nhếch miệng
“Xin lỗi, Trình tiên sinh, tôi xin lỗi không tiếp chuyện được.” Ánh mắt Thư Nhĩ Hoàng chỉ cho anh ta 0,1 giây, rồi lập tức đuổi theo bóng dáng màu vàng nhạt, thoáng qua trong mắt vẻ tức giận, nhấc chân vội vàng đi theo.
Vị Trình kia chỉ kịp “A” một tiếng, đã bị từ bỏ, không khỏi nhỏ giọng thì thầm, “Hừ! Mỗi một người đều giở trò ngôi sao lớn với tôi! Đều cho rằng mình giống như có bao nhiêu ghê gớm! Cái thứ gì chứ! Tôi nịnh bợ mấy người cũng không phải để mắt tới mấy người!”
(Thư Nhĩ Hoàng: Tôi cứ giở trò ngôi sao lớn thì sao? Không chịu nổi có thể cút đi! Ai hiếm lạ gì ông!)
Hợp Hợp đang ăn bánh phô mai, ăn thật ngon đó ~~ cảm thấy có người đi tới sau lưng, cô cho rằng là Lục Thiệu Đình đã lấy thức uống về cho cô.
“Anh Thiệu, anh có muốn ăn một miếng không?” Cô cầm một muỗng bánh ngọt rất thân thiết quay người lại, kết quả thấy một khuôn mặt phóng đại khác, hoảng hốt tay run lên một cái, cái muỗng – rất anh dũng hy sinh.
“Sao anh lại ở đây?” Cô trợn tròn mắt nhìn, kinh ngạc há mồm, sao châu chấu thúi lại ở đây! Không phải anh nên ở Hương Cảng sao?
Khóe miệng Thư Nhĩ Hoàng co quắp, tại sao Hợp Hợp nhìn thấy anh thì không biểu hiện được… Vui mừng một chút? Ví dụ như nhào tới hôn anh, hoặc đến ôm nhiệt tình, hoặc là một câu xã giao cực kỳ đơn giản, “Anh Hoàng, nhìn thấy anh thật vui vẻ.”
Thì ra tất cả đều là mây bay, những thứ kia chỉ xuất hiện trong mộng thôi!
“Vì sao anh không thể ở đây?” Trong giọng nói có khó chịu nhàn nhạt.
Hợp Hợp nhìn anh hai giây, phát hiện hai mắt lấp lánh của anh nhìn mình chằm chằm, còn mang theo chút tức giận, không khỏi gãi gãi đầu, mình chọc tới anh khi nào? Dường như không có? Vậy sao anh lại dùng ánh mắt không giải thích được nhìn mình chằm chằm vậy?
“Người ta không nói anh không thể tới, chỉ có điều hơi kỳ quái thôi!” Hợp Hợp phồng má nói, thật đáng ghét! Còn để cho bản thân giống như rất áy náy. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Hợp Hợp, trà sữa Wow ha ha của em.” Đúng lúc ấy, Lục Thiệu Đình lấy xong đồ uống quay lại, thấy Thư Nhĩ Hoàng đứng đó, còn rất lễ phép chào, “Anh Hoàng.”
Thư Nhĩ Hoàng “Ừ” một tiếng tỏ ý trả lời, anh vẫn không có ý thù địch với Lục Thiệu Đình, nhưng nếu mơ ước Hợp Hợp của anh thì tuyệt đối không được, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía cậu ta, hơi có ý cảnh cáo.
“Wow! Vẫn là thứ này uống ngon, rượu đỏ gì đó quả thật muốn mạng người!” Hợp Hợp một hơi uống hết nửa chai, giống như khát tới không xong, khóe môi còn dính chút chất lỏng màu trắng, cô thè lưỡi ra liếm liếm, động tác tự nhiên như vậy lại khiến cổ họng Thư Nhĩ Hoàng phát khô, cướp lấy nửa chai trà sữa còn lại trong tay Hợp Hợp uống một hơi cạn sạch.
“Anh… Anh…” Hợp Hợp bị hành động bất ngờ của anh làm cho ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới phản ứng được, nhìn chai trong tay anh, lại nhìn anh, tròng mắt tròn vo đảo tới đảo lui, bờ môi run rẩy: Đây không phải là.. Gián tiếp hôn môi sao?
“Anh khát nước, rượu không thể giải khát, mà trà sữa gì đó này… Cũng không tệ lắm.” Đáy mắt Thư Nhĩ Hoàng đều là nụ cười được như ý, quyến rũ nâng khóe môi lên, thè lưỡi liếm chất lỏng xung quanh, dáng vẻ mùi vị quả thật không tệ.
Hợp Hợp nuốt một ngụm nước bọt, cô không thể không thừa nhận dáng vẻ châu chấu thúi thật ngon miệng, hơn nữa mặc âu phục màu đen cắt xén vừa người như vậy, nổi bật lên vóc dáng cao lớn tuấn tú của anh, vóc người hoàn mỹ đến khiến cho người ta hâm mộ.Khi người này không cười có vẻ quyến rũ lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm, lúc cười lên tròng mắt đen như mực giống như thắp một trăm cái bóng dèn, sáng trưng ép cho người ta không dám nhìn thẳng, đẹp lộng lẫy vô cùng phong tình!
Vậy mà, Hợp Hợp không biết rằng – khi Thư Nhĩ Hoàng nhìn người khác thì trước nay luôn lạnh nhạt như vậy, chỉ có khi nhìn cô, tròng mắt mới có thể đen bóng khác thường, cùng với ấm áp nho nhỏ nơi đáy mắt, giấu cũng không giấu được. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Đó là thứ em đã uống!” Hợp Hợp tức giận đến quai hàm phình lên, trước mặt sắc đẹp cô sẽ không đánh mất mình.
“Có liên quan gì sao? Của em chính là của anh, của anh chính là của em.” Đáy mắt Thư Nhĩ Hoàng có tình ý dào dạt nổi lên từng vòng, nhếch miệng lên cười, dưới cái nhìn của Hợp Hợp lại chói mắt như vậy.
Đồng thời lời này cũng kích thích một người khác, đó chính là Lục Thiệu Đình vẫn đứng ở bên cạnh, mới vừa rồi khi anh tới đây cũng cảm thấy không khí là lạ, cho đến giờ phút này anh rốt cuộc mới hiểu rõ thoáng nhìn vừa rồi của Thư Nhĩ Hoàng có thâm ý khác, anh ta đây là đang biểu thị công khai quyền sở hữu với mình, cảnh cáo mình cách Hợp Hợp xa một chút.
Mà hành động uống đồ uống vừa rồi càng thêm nói rõ lòng dạ Tư Mã Chiêu của anh ta, những lời “Của em chính là của anh, của anh chính là của em” này quả thật tức chết người, anh ta dựa vào cái gì mà quy Hợp Hợp về làm sở hữu! Hợp Hợp lại chưa từng nói thích anh ta!
“Của cái mông! Em và anh không có bất cứ quan hệ gì! Của anh không phải của em, của em càng không phải là của anh!” Hợp Hợp giận đến nói lời thô tục, cô mới không muốn dính líu quan hệ với châu chấu thúi này!
“Em chắc chắn chứ? Có cần anh liệt kê từng chứng cứ không?” Thư Nhĩ Hoàng khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng qua vẻ tà ác.
“Hừ!” Hợp Hợp thở phì phò hừ hừ, mặc dù chỉ là nửa chai đồ uống, nhưng hành động của châu chấu thúi thật sự quá đáng ghét! Căn bản không có sự đồng ý của cô đã uống cạn sạch!
“Lần trước ở nhà anh, em cường …” Thư Nhĩ Hoàng cố ý nói rất chậm cực kỳ chậm, kết quả còn chưa nói hết đã bị Hợp Hợp nhào tới bụm miệng, trợn tròn tròng mắt đen hung dữ nhìn anh chằm chằm.
Thật ra thì, Thư Nhĩ Hoàng vẫn rất hưởng thụ cảm giác bị Hợp Hợp “Bổ nhào”, hơn nữa hôm nay Hợp Hợp giống như một đóa hoa sen nhỏ mát mẽ, mới lộ nhọn hoắt, đã sáng rỡ động lòng người như vậy, mấy năm tiếp theo, chỉ sợ ——
“Không được nói! Anh đồng ý em đấy!” Hợp Hợp thấp hơn anh gần một cái đầu, lúc này hoàn toàn nhón chân, hơi cố hết sức, lòng bàn tay còn dán lên cánh môi mềm mại của người nào đó, hơi ngứa, gãi lòng người.
Lục Thiệu Đình nhìn một cảnh này càng thêm buồn bực, chẳng lẽ lần trước Hợp Hợp đi Hương Cảng đã xảy ra chuyện gì với Thư Nhĩ Hoàng sao?
“Wow! Hợp cục cưng em trở nên mãnh liệt như vậy từ khi nào?” Giọng Thiên Mộ Triêu đột nhiên vang lên bên cạnh, bên người còn có Hứa An Sanh tĩnh nhược xử nữ * đi theo, một bộ váy trắng tao nhã, làm nổi bật dáng vẻ tao nhã như đóa hoa sen của cô.
(*) tĩnh nhược xử nữ: câu đầy đủ, Tĩnh nhược xử nữ, động nhược thoát thỏ. Là triết học đạo gia Trung Quốc. Chỉ quân đội chưa hành động thì trầm tĩnh cẩn thận như cô gái chưa lấy chồng (xử nữ), một khi hành động thì nhanh nhẹn nhanh chóng như con thỏ chạy như bay.
Hợp Hợp vội vàng buông tay che miệng Thư Nhĩ Hoàng ra, trừng mắt liếc anh một cái, dùng khẩu hình miệng nói: Không được nói!
“Anh Mộ, chị An.”
“Cái gì không được nói vậy? Có phải có bí mật gì thật thú vị? Nói cho anh biết đi!” Thiên Mộ Triêu cợt nhả nhếch miệng
/283
|