Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 240 - Lần Nào Cũng Vậy, Anh Chỉ Biết Lấy Sắc Dụ Em!
/283
|
Khóe môi Úy Nam Thừa không nhịn được run rẩy, làm vẻ khóc, “Bà xã, sao em lại nhẫn tâm với anh như vậy, trong lòng anh rất lạnh, thật lạnh lẽo...”
“Vậy lỡ như sau khi sinh con gái xong anh lại muốn con trai thì như thế nào?” Thiên Ca Tuệ tự nhủ trong lòng: Không thể mềm lòng, kiên quyết không thể mềm lòng, không thể bị viên đạn bọc đường của Thừa đánh cho không còn bảnn thân, kiên trì! Kiên trì!
“Bà xã, anh là loại người thay đổi thất thường sao?” Úy Nam Thừa rất buồn bã, cực kỳ buồn bã nhìn Tuệ Tuệ.
“Dù sao anh chính là phúc hắc vô địch, chỉ biết bắt nạt em, cũng chỉ biết dụ em ngoan ngoãn bị lừa! Hừ!” Thiên Ca Tuệ hừ hừ lỗ mũi, quai hàm bành ra.
Phúc hắc vô địch? ⊙﹏⊙ Bà xã dùng từ thật chuẩn xác!
“Bà xã, em là bảo bối trong lòng anh, anh cưng chiều em còn không kịp, sao nỡ bắt nạt em.” Úy Nam Thừa tiếp tục da mặt dày nói những lời tâm tình buồn nôn, tròng mắt đen càng thêm bắn điện ra bốn phía, tách tách.
Thiên Ca Tuệ đấm một quyền tới, “Ghét! Lần nào cũng vậy, anh chỉ biết lấy sắc dụ em!”
Úy Nam Thừa vội vàng túm lấy quả đấm vung tới của bà xã, đặt ở trong miệng liếm, cười đến cực kỳ vui vẻ, “Bà xã, lời em nói ra thật sự càng ngày càng không dè dặt rồi, chỉ có điều, anh thích.”
Trên mặt Thiên Ca Tuệ nhanh chóng dâng lên một tầng đỏ ửng, hờn dỗi liếc xéo anh, mím miệng nhỏ nghiêng đầu đi, trực tiếp té trong lòng anh, làm chuyện xấu gặm loạn một trận trên người anh, gặm đến toàn thân anh tê tê, tròng mắt đen híp lại càng nhỏ, thâm thúy mê người.
“Bà xã, nhiệt tình của em khiến cho anh hơi không chịu nổi.” Khóe môi Úy Nam Thừa khẽ nhếch lên, tràn đầy nụ cười.
Vậy thì em càng nhiệt tình một chút! Thiên Ca Tuệ xấu xa nghĩ ở trong lòng, xấu xa híp mắt, một ngón tay cợt nhả nâng cằm ông xã, “Cô em, nhanh cười một cái cho đại gia.”
Úy Nam Thừa bị dáng vẻ của cô chọc cười, nhưng khiến người nào đó rất không hài lòng, không phải như vậy, hẳn là nên thẹn thùng e lệ cúi thấp đầu, “Đại gia, người ta xấu hổ chứ sao!” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
(Phụt! Yêu Yêu vô lương thổi qua, chắp tay trước ngực: A di đà Phật ~ a di đà Phật ~)
Gần như mãnh liệt đẩy ngã anh, chà đạp một trận.
Thật ra thì, Úy Nam Thừa rất hưởng thụ cảm giác bị đụng ngã này, mặc cho Tuệ Tuệ càn quấy trên người mình, cũng không có động tác gì, cười đến nhộn nhạo.
Hai người náo loạn đến thở hồng hộc, quần áo của Thiên Ca Tuệ bất tri bất giác đã bị cởi hết, laptop đã sớm bị Úy Nam Thừa bỏ qua bên ghế salon bên cạnh, tập trung mò mẫm trên người bà xã.
“Cốc cốc cốc...”
Tiếng gõ cửa bất ngờ thức tỉnh hai người đang trong nước sôi lửa bỏng, Thiên Ca Tuệ đỏ mặt hơi không kịp phản ứng, vẫn là Úy Nam Thừa tỉnh táo nhanh hơn, nhanh chóng khép lại quần áo phân tán cho bà xã.
Đợi sau khi thu thập thỏa đáng, Úy Nam Thừa mới trầm mặt nói: “Đi vào.” Trong lòng hết sức oán giận kẻ nào không biết điều quấy rối chuyện tốt của anh và Tuệ Tuệ.
Mẫn Tại Hi mặc áo blouse trắng thần thái tiêu sái tự nhiên đi vào, sau lưng còn có hai y tá đẩy xe đẩy nhỏ, khi nhìn thấy Tuệ Tuệ ngồi bên giường khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thì trong lòng anh thoáng qua vẻ khổ sở; khi nhìn thấy người ngồi trên giường chính là người đàn ông kia, trong lòng xẹt qua vẻ thưởng thức giữa đàn ông với đàn ông, ngay sau đó bình thường trở lại.
Có vài thứ, nhất định không phải là của mình; có vài người, nhất định không có duyên với mình.
“Anh Tại Hi? Sao anh lại tới đây?” Sau khi Thiên Ca Tuệ nhìn thấy người tới, nhảy lên từ trên ghế, khuôn mặt hưng phấn.
Ánh mắt Úy Nam Thừa “Vèo vèo” vòng tới vòng lui giữa hai người, lóe ra tín hiệu nguy hiểm, bà xã anh thật sự có khả năng! Lúc này mới tới bệnh viện mấy ngày, đã nhận biết một nam bác sỹ anh tuấn trẻ tuổi như vậy? Còn thân thiết hơn gọi anh ta cái gì? Anh Tại Hi?
“Hôm nay chính là ngày làm cuối cùng của anh ở đây, cho nên anh muốn thăm em một chút, tiện thể làm kiểm tra cho Úy tiên sinh.” Mẫn Tại Hi tao nhã cười nói. di3n~d@n`l3q21y'd0n
“Hả? Ngày cuối cùng?” Thiên Ca Tuệ hiển nhiên rất khó tiêu hóa từ này.
“Ngày hôm qua mẹ gọi điện thoại cho anh, nói cha bệnh nặng, cho nên... Anh phải đi về.” Trong mắt Mẫn Tại Hi thoáng qua vẻ đau thương nhàn nhạt, anh chỉ nghĩ tới bằng vào năng lực của mình ở bên ngoài xông pha thuận theo trời đất, không chịu ảnh hưởng của gia tộc. Nhưng cha vừa bị bệnh, anh cũng rốt cuộc nhìn thấy con đường ngày sau của mình, cho dù như thế nào, vẫn phải trở về thừa kế gia nghiệp, anh không thể làm một đứa con bất hiếu.
“Vậy anh nhanh đi về đi, cha mẹ vĩnh viễn là người thân nhất của chúng ta.” Thiên Ca Tuệ cũng không biết an ủi anh như thế nào cho tốt, sao mới hàn huyên với Già Đại đến giờ lại xảy ra chuyện bất hạnh như vậy?
“Khụ... Khụ...” Mặt Úy Nam Thừa đen đến như than, bà xã anh lại coi anh như không khí, trước mặt anh quan tâm người đàn ông khác như vậy!
Mẫn Tại Hi nhếch môi cười với Úy Nam Thừa, vốn có ý cười tốt nhưng nhìn vào trong mắt Úy Nam Thừa lại có thâm ý khác, giống như đang thị uy: Bản thân tôi vẫn chiếm được một vị trí nhỏ nhoi ở trong lòng Tuệ Tuệ.
Úy Nam Thừa gần như mặt lạnh tiếp nhận hết tất cả kiểm tra của anh ta, sau khi xong chuyện, Mẫn Tại Hi để y tá treo bình nước truyền cho anh ta, mình ở bên cạnh sắp xếp lại dụng cụ.
Thiên Ca Tuệ thò đầu tới khẩn trương hỏi, “Anh Tại Hi, Thừa anh ấy tốt hơn nhiều đúng không?”
“Ừ, không có gì đáng ngại rồi, mấy ngày nữa có thể xuất viện, chỉ có điều sau khi xuất viện vẫn phải chú ý điều dưỡng, hơn nữa phải đặc biệt chú ý ở phương diện ẩm thực, cũng không thể thức đêm quá nhiều. Tuệ Tuệ, đến lúc đó anh kê cho em một đơn thuốc, trong khoảng thời gian này em theo đó mà phối hợp, em cũng đúng lúc mượn cơ hội thực tập.” Mẫn Tại Hi dịu dàng cười nói. dieendaanleequuydonn
“Ừm... A, thật ra thì em ở bệnh viện thực tập tám tháng.” Thiên Ca Tuệ ngượng ngùng sờ đầu, ban đầu không kịp phản ứng, sau mới biết được anh Tại Hi nói là chuyên ngành của cô.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, Mẫn Tại Hi rất tự nhiên giơ tay ra, nhưng khóe mắt tiếp xúc tới ánh mắt lạnh lẽo của ai đó, liền lúng túng đặt tay vào trong túi áo, “Tuệ Tuệ, anh đi trước, sau này còn gặp lại.” Thật ra thì anh rất muốn nói không hẹn gặp lại, đại khái cả đời này cũng gần như không gặp lại cô đấy.
“Đương nhiên là có lúc rồi, đến lúc đó gặp trong hôn lễ của Già Đại ~~” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt tiễn anh tới tận cửa.
Lúc này Mẫn Tại Hi mới nhớ tới mình quên chuyện hôn lễ của Già Đại, cố ý cười đến mặt khó lường, “Gặp trong hôn lễ.” Sau đó nhẹ nhàng rời đi.
“Bụng đau quá.” Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng rên hừ hừ yếu ớt của Úy Nam Thừa.
Thiên Ca Tuệ vội vàng chạy tới bên giường, ân cần hỏi: “Đau chỗ nào, nếu không em kêu anh Tại Hi kiểm tra một chút cho anh.”
Còn để cho anh ta kiểm tra! Anh chính là ghét tên bác sỹ nam tên Tại Hi đó!
“Không cần, em xoa xoa cho anh là được rồi.” Úy Nam Thừa nằm nghiêng trên giường, giọng yếu ớt, hiển nhiên là dáng vẻ bệnh hoạn.
“Có thật không? Xoa xoa là được rồi?” Thiên Ca Tuệ nghi ngờ hỏi.
“Ừ, xoa xoa.”
Thiên Ca Tuệ nghe lời đưa tay từ từ xoa xoa trên bụng ông xã, chậm rãi nói ra, “Ông xã, anh Tại Hi là anh họ của Già Đại, cũng là học trưởng khi chúng em học đại học, đối với chúng em rất tốt.”
“Ừ ừmh...” Úy Nam Thừa hừ hừ, đối xử tốt với các em, chỉ sợ có lòng dạ xấu xa với em đi! die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Mặc dù có một khoảng thời gian em từng thích anh ấy...” Thiên Ca Tuệ hoàn toàn tự nhiên nhớ lại chuyện cũ, không hề chú ý đến sắc mặt người nào đó nằm trên giường bệnh giả bộ đau bụng đã đổi xanh.
“Dáng vẻ của anh ấy rất hù hợp với hình tượng soái ca thiếu niên trong cảm nhận của em, vốn chuẩn bị có một đoạn tình yêu thuần khiết với anh ấy, kết quả anh nói chuyện không tính toán gì hết, làm hại mộng đẹp của người ta tan vỡ.” Nói xong còn buồn bã liếc nhìn người nào đó, phát hiện ánh mắt của anh đang như đuốc mà nhìn chằm chằm vào mình.
“Trên mặt em có gì sao?” Thiên Ca Tuệ ngây ngốc sờ mặt, không có gì cả mà, cô thuần túy chỉ nhớ lại thời kỳ học đại học mà thôi, nó coi như là một chuyện cũ, nhưng chưa từng nghĩ đến người nào đó để ý rồi.
Úy Nam Thừa mới chợt hiểu ra, thì ra “Anh Tại Hi” này chính là đối tượng khi đó Tuệ Tuệ náo loạn phải yêu, mình quả nhiên nhìn xa, sớm một chút đã dập tắt mầm mống tình yêu này từ trong trứng nước rồi.
Chỉ có điều vô cùng không tán thành từ “Mộng đẹp” trong miệng bà xã, rõ ràng nên là cơn ác mộng mới đúng!
“Tới đây.”
“Làm gì?” Thiên Ca Tuệ nghi ngờ há mồm.
“Trên mặt em có gì đó.”
Thấy vẻ mặt thành thật của ông xã, Thiên Ca Tuệ không khỏi tin tưởng, tiến tới, người nào đó thật sự giống như có chuyện như vậy sờ sờ, sau đó tự nhiên lạnh nhạt rút tay về, “Được rồi.”
“Rốt cuộc có gì sao?”
Úy Nam Thừa lạnh lùng không để ý đến cô, tiếp tục giả vờ đáng thương, “Đau bụng.”
Thiên Ca Tuệ rất quan tâm nằm bên cạnh anh xoa xoa giúp anh, kỳ quái hỏi, “Không phải đã tốt không sai biệt lắm sao?”
“Lang băm mới nói tốt không sai biệt lắm.” Người nào đó tội nghiệp rúc đầu trong cổ bà xã, buồn rầu nói.
→00→│││
“Anh Tại Hi không phải lang băm, y thuật của anh ấy rất tốt.” Thiên Ca Tuệ cãi lại.
Úy Nam Thừa cắn một phát lên xương quai xanh của cô, “Anh ta chính là lang băm!”
“Vậy lỡ như sau khi sinh con gái xong anh lại muốn con trai thì như thế nào?” Thiên Ca Tuệ tự nhủ trong lòng: Không thể mềm lòng, kiên quyết không thể mềm lòng, không thể bị viên đạn bọc đường của Thừa đánh cho không còn bảnn thân, kiên trì! Kiên trì!
“Bà xã, anh là loại người thay đổi thất thường sao?” Úy Nam Thừa rất buồn bã, cực kỳ buồn bã nhìn Tuệ Tuệ.
“Dù sao anh chính là phúc hắc vô địch, chỉ biết bắt nạt em, cũng chỉ biết dụ em ngoan ngoãn bị lừa! Hừ!” Thiên Ca Tuệ hừ hừ lỗ mũi, quai hàm bành ra.
Phúc hắc vô địch? ⊙﹏⊙ Bà xã dùng từ thật chuẩn xác!
“Bà xã, em là bảo bối trong lòng anh, anh cưng chiều em còn không kịp, sao nỡ bắt nạt em.” Úy Nam Thừa tiếp tục da mặt dày nói những lời tâm tình buồn nôn, tròng mắt đen càng thêm bắn điện ra bốn phía, tách tách.
Thiên Ca Tuệ đấm một quyền tới, “Ghét! Lần nào cũng vậy, anh chỉ biết lấy sắc dụ em!”
Úy Nam Thừa vội vàng túm lấy quả đấm vung tới của bà xã, đặt ở trong miệng liếm, cười đến cực kỳ vui vẻ, “Bà xã, lời em nói ra thật sự càng ngày càng không dè dặt rồi, chỉ có điều, anh thích.”
Trên mặt Thiên Ca Tuệ nhanh chóng dâng lên một tầng đỏ ửng, hờn dỗi liếc xéo anh, mím miệng nhỏ nghiêng đầu đi, trực tiếp té trong lòng anh, làm chuyện xấu gặm loạn một trận trên người anh, gặm đến toàn thân anh tê tê, tròng mắt đen híp lại càng nhỏ, thâm thúy mê người.
“Bà xã, nhiệt tình của em khiến cho anh hơi không chịu nổi.” Khóe môi Úy Nam Thừa khẽ nhếch lên, tràn đầy nụ cười.
Vậy thì em càng nhiệt tình một chút! Thiên Ca Tuệ xấu xa nghĩ ở trong lòng, xấu xa híp mắt, một ngón tay cợt nhả nâng cằm ông xã, “Cô em, nhanh cười một cái cho đại gia.”
Úy Nam Thừa bị dáng vẻ của cô chọc cười, nhưng khiến người nào đó rất không hài lòng, không phải như vậy, hẳn là nên thẹn thùng e lệ cúi thấp đầu, “Đại gia, người ta xấu hổ chứ sao!” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
(Phụt! Yêu Yêu vô lương thổi qua, chắp tay trước ngực: A di đà Phật ~ a di đà Phật ~)
Gần như mãnh liệt đẩy ngã anh, chà đạp một trận.
Thật ra thì, Úy Nam Thừa rất hưởng thụ cảm giác bị đụng ngã này, mặc cho Tuệ Tuệ càn quấy trên người mình, cũng không có động tác gì, cười đến nhộn nhạo.
Hai người náo loạn đến thở hồng hộc, quần áo của Thiên Ca Tuệ bất tri bất giác đã bị cởi hết, laptop đã sớm bị Úy Nam Thừa bỏ qua bên ghế salon bên cạnh, tập trung mò mẫm trên người bà xã.
“Cốc cốc cốc...”
Tiếng gõ cửa bất ngờ thức tỉnh hai người đang trong nước sôi lửa bỏng, Thiên Ca Tuệ đỏ mặt hơi không kịp phản ứng, vẫn là Úy Nam Thừa tỉnh táo nhanh hơn, nhanh chóng khép lại quần áo phân tán cho bà xã.
Đợi sau khi thu thập thỏa đáng, Úy Nam Thừa mới trầm mặt nói: “Đi vào.” Trong lòng hết sức oán giận kẻ nào không biết điều quấy rối chuyện tốt của anh và Tuệ Tuệ.
Mẫn Tại Hi mặc áo blouse trắng thần thái tiêu sái tự nhiên đi vào, sau lưng còn có hai y tá đẩy xe đẩy nhỏ, khi nhìn thấy Tuệ Tuệ ngồi bên giường khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thì trong lòng anh thoáng qua vẻ khổ sở; khi nhìn thấy người ngồi trên giường chính là người đàn ông kia, trong lòng xẹt qua vẻ thưởng thức giữa đàn ông với đàn ông, ngay sau đó bình thường trở lại.
Có vài thứ, nhất định không phải là của mình; có vài người, nhất định không có duyên với mình.
“Anh Tại Hi? Sao anh lại tới đây?” Sau khi Thiên Ca Tuệ nhìn thấy người tới, nhảy lên từ trên ghế, khuôn mặt hưng phấn.
Ánh mắt Úy Nam Thừa “Vèo vèo” vòng tới vòng lui giữa hai người, lóe ra tín hiệu nguy hiểm, bà xã anh thật sự có khả năng! Lúc này mới tới bệnh viện mấy ngày, đã nhận biết một nam bác sỹ anh tuấn trẻ tuổi như vậy? Còn thân thiết hơn gọi anh ta cái gì? Anh Tại Hi?
“Hôm nay chính là ngày làm cuối cùng của anh ở đây, cho nên anh muốn thăm em một chút, tiện thể làm kiểm tra cho Úy tiên sinh.” Mẫn Tại Hi tao nhã cười nói. di3n~d@n`l3q21y'd0n
“Hả? Ngày cuối cùng?” Thiên Ca Tuệ hiển nhiên rất khó tiêu hóa từ này.
“Ngày hôm qua mẹ gọi điện thoại cho anh, nói cha bệnh nặng, cho nên... Anh phải đi về.” Trong mắt Mẫn Tại Hi thoáng qua vẻ đau thương nhàn nhạt, anh chỉ nghĩ tới bằng vào năng lực của mình ở bên ngoài xông pha thuận theo trời đất, không chịu ảnh hưởng của gia tộc. Nhưng cha vừa bị bệnh, anh cũng rốt cuộc nhìn thấy con đường ngày sau của mình, cho dù như thế nào, vẫn phải trở về thừa kế gia nghiệp, anh không thể làm một đứa con bất hiếu.
“Vậy anh nhanh đi về đi, cha mẹ vĩnh viễn là người thân nhất của chúng ta.” Thiên Ca Tuệ cũng không biết an ủi anh như thế nào cho tốt, sao mới hàn huyên với Già Đại đến giờ lại xảy ra chuyện bất hạnh như vậy?
“Khụ... Khụ...” Mặt Úy Nam Thừa đen đến như than, bà xã anh lại coi anh như không khí, trước mặt anh quan tâm người đàn ông khác như vậy!
Mẫn Tại Hi nhếch môi cười với Úy Nam Thừa, vốn có ý cười tốt nhưng nhìn vào trong mắt Úy Nam Thừa lại có thâm ý khác, giống như đang thị uy: Bản thân tôi vẫn chiếm được một vị trí nhỏ nhoi ở trong lòng Tuệ Tuệ.
Úy Nam Thừa gần như mặt lạnh tiếp nhận hết tất cả kiểm tra của anh ta, sau khi xong chuyện, Mẫn Tại Hi để y tá treo bình nước truyền cho anh ta, mình ở bên cạnh sắp xếp lại dụng cụ.
Thiên Ca Tuệ thò đầu tới khẩn trương hỏi, “Anh Tại Hi, Thừa anh ấy tốt hơn nhiều đúng không?”
“Ừ, không có gì đáng ngại rồi, mấy ngày nữa có thể xuất viện, chỉ có điều sau khi xuất viện vẫn phải chú ý điều dưỡng, hơn nữa phải đặc biệt chú ý ở phương diện ẩm thực, cũng không thể thức đêm quá nhiều. Tuệ Tuệ, đến lúc đó anh kê cho em một đơn thuốc, trong khoảng thời gian này em theo đó mà phối hợp, em cũng đúng lúc mượn cơ hội thực tập.” Mẫn Tại Hi dịu dàng cười nói. dieendaanleequuydonn
“Ừm... A, thật ra thì em ở bệnh viện thực tập tám tháng.” Thiên Ca Tuệ ngượng ngùng sờ đầu, ban đầu không kịp phản ứng, sau mới biết được anh Tại Hi nói là chuyên ngành của cô.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, Mẫn Tại Hi rất tự nhiên giơ tay ra, nhưng khóe mắt tiếp xúc tới ánh mắt lạnh lẽo của ai đó, liền lúng túng đặt tay vào trong túi áo, “Tuệ Tuệ, anh đi trước, sau này còn gặp lại.” Thật ra thì anh rất muốn nói không hẹn gặp lại, đại khái cả đời này cũng gần như không gặp lại cô đấy.
“Đương nhiên là có lúc rồi, đến lúc đó gặp trong hôn lễ của Già Đại ~~” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt tiễn anh tới tận cửa.
Lúc này Mẫn Tại Hi mới nhớ tới mình quên chuyện hôn lễ của Già Đại, cố ý cười đến mặt khó lường, “Gặp trong hôn lễ.” Sau đó nhẹ nhàng rời đi.
“Bụng đau quá.” Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng rên hừ hừ yếu ớt của Úy Nam Thừa.
Thiên Ca Tuệ vội vàng chạy tới bên giường, ân cần hỏi: “Đau chỗ nào, nếu không em kêu anh Tại Hi kiểm tra một chút cho anh.”
Còn để cho anh ta kiểm tra! Anh chính là ghét tên bác sỹ nam tên Tại Hi đó!
“Không cần, em xoa xoa cho anh là được rồi.” Úy Nam Thừa nằm nghiêng trên giường, giọng yếu ớt, hiển nhiên là dáng vẻ bệnh hoạn.
“Có thật không? Xoa xoa là được rồi?” Thiên Ca Tuệ nghi ngờ hỏi.
“Ừ, xoa xoa.”
Thiên Ca Tuệ nghe lời đưa tay từ từ xoa xoa trên bụng ông xã, chậm rãi nói ra, “Ông xã, anh Tại Hi là anh họ của Già Đại, cũng là học trưởng khi chúng em học đại học, đối với chúng em rất tốt.”
“Ừ ừmh...” Úy Nam Thừa hừ hừ, đối xử tốt với các em, chỉ sợ có lòng dạ xấu xa với em đi! die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Mặc dù có một khoảng thời gian em từng thích anh ấy...” Thiên Ca Tuệ hoàn toàn tự nhiên nhớ lại chuyện cũ, không hề chú ý đến sắc mặt người nào đó nằm trên giường bệnh giả bộ đau bụng đã đổi xanh.
“Dáng vẻ của anh ấy rất hù hợp với hình tượng soái ca thiếu niên trong cảm nhận của em, vốn chuẩn bị có một đoạn tình yêu thuần khiết với anh ấy, kết quả anh nói chuyện không tính toán gì hết, làm hại mộng đẹp của người ta tan vỡ.” Nói xong còn buồn bã liếc nhìn người nào đó, phát hiện ánh mắt của anh đang như đuốc mà nhìn chằm chằm vào mình.
“Trên mặt em có gì sao?” Thiên Ca Tuệ ngây ngốc sờ mặt, không có gì cả mà, cô thuần túy chỉ nhớ lại thời kỳ học đại học mà thôi, nó coi như là một chuyện cũ, nhưng chưa từng nghĩ đến người nào đó để ý rồi.
Úy Nam Thừa mới chợt hiểu ra, thì ra “Anh Tại Hi” này chính là đối tượng khi đó Tuệ Tuệ náo loạn phải yêu, mình quả nhiên nhìn xa, sớm một chút đã dập tắt mầm mống tình yêu này từ trong trứng nước rồi.
Chỉ có điều vô cùng không tán thành từ “Mộng đẹp” trong miệng bà xã, rõ ràng nên là cơn ác mộng mới đúng!
“Tới đây.”
“Làm gì?” Thiên Ca Tuệ nghi ngờ há mồm.
“Trên mặt em có gì đó.”
Thấy vẻ mặt thành thật của ông xã, Thiên Ca Tuệ không khỏi tin tưởng, tiến tới, người nào đó thật sự giống như có chuyện như vậy sờ sờ, sau đó tự nhiên lạnh nhạt rút tay về, “Được rồi.”
“Rốt cuộc có gì sao?”
Úy Nam Thừa lạnh lùng không để ý đến cô, tiếp tục giả vờ đáng thương, “Đau bụng.”
Thiên Ca Tuệ rất quan tâm nằm bên cạnh anh xoa xoa giúp anh, kỳ quái hỏi, “Không phải đã tốt không sai biệt lắm sao?”
“Lang băm mới nói tốt không sai biệt lắm.” Người nào đó tội nghiệp rúc đầu trong cổ bà xã, buồn rầu nói.
→00→│││
“Anh Tại Hi không phải lang băm, y thuật của anh ấy rất tốt.” Thiên Ca Tuệ cãi lại.
Úy Nam Thừa cắn một phát lên xương quai xanh của cô, “Anh ta chính là lang băm!”
/283
|