Khúc Lại biết chuyện này không thể tìm người khác tình nguyện rồi, hơn nữa anh không thể ích kỷ như thế, trong lòng hiểu rõ ràng chuyện này đã thành tất nhiên, trong lòng chỉ cảm thấy buồn bã.
Lam Tạp dĩ nhiên không biết ý tưởng lần này của Khúc Lại, lần này cô quyết tâm đi vùng núi nghèo khó, cho dù ai khuyên cũng vô dụng.
Thiên Ca Tuệ và Già Đại nghe xong lời Tạp Tạp nói, đều rất lý trí suy nghĩ, không tiếp tục nói nhiều.
“Tạp Tạp, cầu cầm theo đèn pin năng lượng mặt trời cầm tay của tớ này, ban ngày đặt dưới mặt trời sạc là điện là được rồi, ánh đèn rất mạnh, bị cúp điện còn có thể mang ra chiếu sáng.” Đây là giọng Thiên Ca Tuệ.
“Tạp Tạp, cậu mang theo cả máy ảnh Canon SLR này của tớ, chụp nhiều hình một chút mang về, mỗi một ngày đều phải chụp, sang năm mang về cho chúng tớ xem.” Đây là giọng Già Đại.
“Tạp Tạp, cậu mang cả Ipad này của tớ, bên trong có không ít game offline, buổi tối lúc nhàm chán cậu có thể mang ra chơi một chút.”
“Tạp Tạp, mang theo nhiều urgo thuốc cảm một chút, ở đó chắc không mua được những thứ này đâu?”
“Tạp Tạp, mang theo nhiều quần áo và mũ, khăn quàng cổ, găng tay, túi nước ấm, trong núi khẳng định rất lạnh.”
“Tạp Tạp, trong núi chắc chắn không mua được đồ ăn, cậu nhất định phải mang theo nhiều chút, ví dụ như bánh bích quy, đậu phộng tẩm đủ vị, kẹo bơ socola...”
...
Hai người cứ tớ một câu cậu một câu, phối hợp vô cùng ăn ý.
Lam Tạp mím chặt môi, nước mắt trong suốt đảo quanh trong hốc mắt, lại cố nén không để cho nó rơi xuống, các bạn của cô, nghĩ chu đáo vì cô như thế.
Buổi tối, hai người cũng bắt đầu hành động, sắp xếp đầy ba cái vali lớn, nếu không phải Lam Tạp cưỡng chế can ngăn, đoán chừng bốn vali, năm vali nhất định không thành vấn đề.
Sáng hôm sau, ba người khó có được dậy thật sớm, cùng đi căn tin ăn điểm tâm, bình thường mất mười phút giải quyết thì hôm nay dùng toàn bộ nửa giờ.
Ba người trầm mặc không nói, chậm rãi ăn phần điểm tâm của từng người.
Sau đó, đưa Tạp Tạp lên xe.
Sắp tới lúc chia tay, Thiên Ca Tuệ và Già Đại cuối cùng không nhịn được nữa, ôm Lam Tạp gào khóc, thật ra thì không riêng gì bởi cậu ấy đi vùng núi, hơn nữa là vẻ buồn bã lúc chia tay, bốn năm cùng tiến cùng lùi, ba người đã sớm tốt đẹp giống như chị em gái thân mật khăng khít, bây giờ lại phải tách ra thời gian dài như vậy, thật sự khó có thể thích ứng.
Năm tư, thật sự là thời gian khiến người ta đau buồn, giống như bài hát “Tạm biệt” của Trương Chấn Nhạc hát:
Tôi sợ tôi không có cơ hội
Nói một tiếng tạm biệt với bạn
Bởi vì có lẽ lập tức sẽ không thấy được bạn
Nói với bạn một tiếng tạm biệt
Ngày mai tôi phải rời đi
Rời xa nơi quen thuộc với bạn
Phải chia lìa
Nước mắt tôi rơi xuống
Tôi sẽ nhớ mãi không quên khuôn mặt của bạn
Tôi sẽ quý trọng những kỷ niệm với bạn
Những thứ này ở trong lòng tôi vĩnh viễn sẽ không xóa đi
Tôi không thể đồng ý với bạn
Tôi có cơ hội trở về hay không
Không quay đầu lại
Không quay đầu lại để đi tiếp
...
Khi hai cậu ấy khóc, Lam Tạp nhịn nước mắt. Nhưng khi ngồi lên xe, khoảnh khắc khi xe chạy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không nhịn được nữa mà nước mắt tuôn trào, ướt gương mặt, ướt váy, nhỏ xuống vào trong lòng cô.
Tất cả nơi này đều là kỷ niệm trân quý của cô, nơi ngây người bốn năm, chị em chung sống bốn năm, cứ tách ra như vậy, trong lòng sao có thể không đau lòng?
Còn có người kia, có lẽ, lần đi này, sẽ không bao giờ gặp lại nữa; có lẽ, sang năm khi cô trở về thì anh đã kết hôn, mà cô, cũng quên anh.
Chiếc xe buýt từ từ cách xa tầm mắt các cô, Thiên Ca Tuệ và Già Đại nhìn chấm màu đen càng ngày càng nhỏ, lưu luyến trở về ký túc xá.
Mà bóng người núp sau cây cột kia, sau khi họ rời đi, cũng quay người đi, từng bước từng bước đi xa, bóng lưng cao lớn nhưng hơi cô đơn.
Thiên Ca Tuệ năm tư hiện giờ đang bận rộn đau lòng chia tay, bạn thân nhất Đổng Yên đã sớm trải qua nỗi đau “Tạm biệt” này, bây giờ tập trung tinh thần trên sự nghiệp, chỉ cầu làm được tốt nhất.
Khiến cô không ngờ chính là khi mình làm việc chính thức, buổi phỏng vấn khách quý đầu tiên lại chính là Lục Kiều Thâm đã gặp khi ăn cơm ở “Bình Tuyền”.
Anh là giám đốc điều hành tập đoàn khách sạn Missha, tuổi còn trẻ lại có thành tựu như thế, mặc dù xuất thân phú nhị đại *, nhưng bên ngoài cũng có lời đồn anh hoàn toàn dựa vào cố gắng của chính mình ngồi lên vị trí bây giờ, cũng bởi vì anh, “Missha” mới có thể có thành tựu như bây giờ.
(*) phú nhị đại: thế hệ giàu có thứ hai, chỉ con nhà giàu
Đổng Yên thấy mà hơi trợn mắt há hốc mồm, thật đúng là không phải lợi hại bình thường!
Lãnh đạo phía trên ngàn căn vạn dặn phỏng vấn lần này có được không dễ, rất quan trọng, nhất định phải cẩn thận và nghiêm túc xử lý, cố gắng làm được hoàn mỹ. dfienddn lieqiudoon
“Dạ, phó đài Trương, tôi hiểu.” Đổng Yên đương nhiên biết được mức độ lợi hại trong đó, gật đầu đồng ý.
Trương tiên sinh rất thưởng thức cô bé mới đến này, cho nên ông mới cường điệu bồi dưỡng cô.
Lục Kiều Thâm cảm thấy thế giới này thật đúng là nhỏ, chưa tới mười ngày, anh đã gặp được cô gái dịu dàng Đổng Yên đã gặp ở “Bình Tuyền” lần trước. Càng khiến cho anh ngạc nhiên hơn chính là cô lại là người dẫn chương trình ở đài truyền hình thành phố, nhếch miệng lên nở nụ cười nhàn nhạt, “Không ngờ còn có thể gặp được Đổng tiểu thư ở đây, hân hạnh hân hạnh.”
Không cố ý thân cận cũng không biểu hiện quá xa cách, cân nhắc vừa phải, đây chính là bản sắc của thương nhân.
“Lần trước mắt vụng về không biết Lục tổng, thất kính thất kính.” Đổng Yên cười đến dịu dàng hào phóng.
Lục Kiều Thâm hít mắt đánh giá cô gái tên Đổng Yên này, người cũng như tên, cười nói xinh đẹp.
Lần phỏng vấn này rất thành công, đơn giản hỏi đến xác định vị trí sau này của khách sạn “Missha”, dự đoán tương lai phát triển thị trường trong nước, còn có vấn đề tình cảm mà quần chúng cảm thấy hứng thú nhất.
Lục Kiều Thâm là một người cực kỳ thông minh, trả lời từng vấn đề đến giọt nước không lọt.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Lục Kiều Thâm có việc đi trước, Đổng Yên có thể hiểu, bọn họ những chủ tịch tập đoàn này đều một ngày kiếm tỷ bạc, có thể rút ra nửa giờ làm thời gian phỏng vấn cũng coi như vô cùng tốt rồi.
Cô vốn cho rằng cô và anh sẽ không còn cơ hội gặp lại, nhưng mấy ngày sau cô ở quán cà phê gặp được một mình Lục Kiều Thâm thì không khỏi cảm thán thế giới này thật sự quá nhỏ.
“Đổng tiểu thư, xem ra nhân sinh hà xứ bất tương phùng * rồi! Nếu như có duyên, vậy chủ động mời không bằng có duyên gặp mặt, ngồi xuống uống ly cà phê?” Môi mỏng Lục Kiều Thâm nhếch lên một đường cong đẹp mắt.
(*) Nhân sinh hà xứ bất tương phùng: Là một vế của hai câu thơ: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ/ Nhân gian hà xứ bất tương phùng: Chỉ cần có duyên thì dù xa ngàn dặm vẫn sẽ gặp lại/ Trong đời con người thế nào cũng sẽ gặp lại nhau.
“Lục tổng mời khách, đương nhiên phải đi.” Đổng Yên không biểu hiện quá dè dặt, theo vốn có mà thôi.
Hai người ngồi chung một chỗ không nói chuyện công việc, ngược lại nhắc tới chuyện của mình khi còn bé, nói đến chỗ vui vẻ, cũng không nhịn được mà vui vẻ cười to.
Hơi không e dè.
Lục Kiều Thâm nghĩ, đây đại khái là lần cười đến vui vẻ nhất duy nhất trong gần một năm qua của anh, cũng là lần anh buông lỏng nhất, cái gì cũng không cần nghĩ, trong mắt chỉ có cô gái dịu dàng kia, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ mặt dí dỏm đáng yêu, giống như còn nhiều bí mật chờ anh khám phá.
Sau đó, tần suất hai người cùng đi ăn cơm cao lên, rất nhiều phụ nữ chưa cưới và phụ nữ đã kết hôn ở đài truyền hình đều hâm mộ ghen tỵ Đổng Yên, tại sao cô vừa mới tới trong đài đã có thể phỏng vấn Lục Kiều Thâm con rể rùa vàng như vậy? Mà buồn bực chính là Lục Kiều Thâm sao có thể thích cô một người hũ nút như vậy?
Đổng Yên đã sớm luyện tập nghe vào tai trái nghe ra tai phải với những lời đồn đãi thêu dệt kia, đường mình mình đi, để cho người khác không đường để đi! E dè nhiều quá ngược lại không cách nào sống được.
Đối với Lục Kiều Thâm này, cô không ghét, nhưng cũng không thể nói đặc biệt thích, mơ hồ có chút ấn tượng tốt mà thôi.
Lam Tạp dĩ nhiên không biết ý tưởng lần này của Khúc Lại, lần này cô quyết tâm đi vùng núi nghèo khó, cho dù ai khuyên cũng vô dụng.
Thiên Ca Tuệ và Già Đại nghe xong lời Tạp Tạp nói, đều rất lý trí suy nghĩ, không tiếp tục nói nhiều.
“Tạp Tạp, cầu cầm theo đèn pin năng lượng mặt trời cầm tay của tớ này, ban ngày đặt dưới mặt trời sạc là điện là được rồi, ánh đèn rất mạnh, bị cúp điện còn có thể mang ra chiếu sáng.” Đây là giọng Thiên Ca Tuệ.
“Tạp Tạp, cậu mang theo cả máy ảnh Canon SLR này của tớ, chụp nhiều hình một chút mang về, mỗi một ngày đều phải chụp, sang năm mang về cho chúng tớ xem.” Đây là giọng Già Đại.
“Tạp Tạp, cậu mang cả Ipad này của tớ, bên trong có không ít game offline, buổi tối lúc nhàm chán cậu có thể mang ra chơi một chút.”
“Tạp Tạp, mang theo nhiều urgo thuốc cảm một chút, ở đó chắc không mua được những thứ này đâu?”
“Tạp Tạp, mang theo nhiều quần áo và mũ, khăn quàng cổ, găng tay, túi nước ấm, trong núi khẳng định rất lạnh.”
“Tạp Tạp, trong núi chắc chắn không mua được đồ ăn, cậu nhất định phải mang theo nhiều chút, ví dụ như bánh bích quy, đậu phộng tẩm đủ vị, kẹo bơ socola...”
...
Hai người cứ tớ một câu cậu một câu, phối hợp vô cùng ăn ý.
Lam Tạp mím chặt môi, nước mắt trong suốt đảo quanh trong hốc mắt, lại cố nén không để cho nó rơi xuống, các bạn của cô, nghĩ chu đáo vì cô như thế.
Buổi tối, hai người cũng bắt đầu hành động, sắp xếp đầy ba cái vali lớn, nếu không phải Lam Tạp cưỡng chế can ngăn, đoán chừng bốn vali, năm vali nhất định không thành vấn đề.
Sáng hôm sau, ba người khó có được dậy thật sớm, cùng đi căn tin ăn điểm tâm, bình thường mất mười phút giải quyết thì hôm nay dùng toàn bộ nửa giờ.
Ba người trầm mặc không nói, chậm rãi ăn phần điểm tâm của từng người.
Sau đó, đưa Tạp Tạp lên xe.
Sắp tới lúc chia tay, Thiên Ca Tuệ và Già Đại cuối cùng không nhịn được nữa, ôm Lam Tạp gào khóc, thật ra thì không riêng gì bởi cậu ấy đi vùng núi, hơn nữa là vẻ buồn bã lúc chia tay, bốn năm cùng tiến cùng lùi, ba người đã sớm tốt đẹp giống như chị em gái thân mật khăng khít, bây giờ lại phải tách ra thời gian dài như vậy, thật sự khó có thể thích ứng.
Năm tư, thật sự là thời gian khiến người ta đau buồn, giống như bài hát “Tạm biệt” của Trương Chấn Nhạc hát:
Tôi sợ tôi không có cơ hội
Nói một tiếng tạm biệt với bạn
Bởi vì có lẽ lập tức sẽ không thấy được bạn
Nói với bạn một tiếng tạm biệt
Ngày mai tôi phải rời đi
Rời xa nơi quen thuộc với bạn
Phải chia lìa
Nước mắt tôi rơi xuống
Tôi sẽ nhớ mãi không quên khuôn mặt của bạn
Tôi sẽ quý trọng những kỷ niệm với bạn
Những thứ này ở trong lòng tôi vĩnh viễn sẽ không xóa đi
Tôi không thể đồng ý với bạn
Tôi có cơ hội trở về hay không
Không quay đầu lại
Không quay đầu lại để đi tiếp
...
Khi hai cậu ấy khóc, Lam Tạp nhịn nước mắt. Nhưng khi ngồi lên xe, khoảnh khắc khi xe chạy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không nhịn được nữa mà nước mắt tuôn trào, ướt gương mặt, ướt váy, nhỏ xuống vào trong lòng cô.
Tất cả nơi này đều là kỷ niệm trân quý của cô, nơi ngây người bốn năm, chị em chung sống bốn năm, cứ tách ra như vậy, trong lòng sao có thể không đau lòng?
Còn có người kia, có lẽ, lần đi này, sẽ không bao giờ gặp lại nữa; có lẽ, sang năm khi cô trở về thì anh đã kết hôn, mà cô, cũng quên anh.
Chiếc xe buýt từ từ cách xa tầm mắt các cô, Thiên Ca Tuệ và Già Đại nhìn chấm màu đen càng ngày càng nhỏ, lưu luyến trở về ký túc xá.
Mà bóng người núp sau cây cột kia, sau khi họ rời đi, cũng quay người đi, từng bước từng bước đi xa, bóng lưng cao lớn nhưng hơi cô đơn.
Thiên Ca Tuệ năm tư hiện giờ đang bận rộn đau lòng chia tay, bạn thân nhất Đổng Yên đã sớm trải qua nỗi đau “Tạm biệt” này, bây giờ tập trung tinh thần trên sự nghiệp, chỉ cầu làm được tốt nhất.
Khiến cô không ngờ chính là khi mình làm việc chính thức, buổi phỏng vấn khách quý đầu tiên lại chính là Lục Kiều Thâm đã gặp khi ăn cơm ở “Bình Tuyền”.
Anh là giám đốc điều hành tập đoàn khách sạn Missha, tuổi còn trẻ lại có thành tựu như thế, mặc dù xuất thân phú nhị đại *, nhưng bên ngoài cũng có lời đồn anh hoàn toàn dựa vào cố gắng của chính mình ngồi lên vị trí bây giờ, cũng bởi vì anh, “Missha” mới có thể có thành tựu như bây giờ.
(*) phú nhị đại: thế hệ giàu có thứ hai, chỉ con nhà giàu
Đổng Yên thấy mà hơi trợn mắt há hốc mồm, thật đúng là không phải lợi hại bình thường!
Lãnh đạo phía trên ngàn căn vạn dặn phỏng vấn lần này có được không dễ, rất quan trọng, nhất định phải cẩn thận và nghiêm túc xử lý, cố gắng làm được hoàn mỹ. dfienddn lieqiudoon
“Dạ, phó đài Trương, tôi hiểu.” Đổng Yên đương nhiên biết được mức độ lợi hại trong đó, gật đầu đồng ý.
Trương tiên sinh rất thưởng thức cô bé mới đến này, cho nên ông mới cường điệu bồi dưỡng cô.
Lục Kiều Thâm cảm thấy thế giới này thật đúng là nhỏ, chưa tới mười ngày, anh đã gặp được cô gái dịu dàng Đổng Yên đã gặp ở “Bình Tuyền” lần trước. Càng khiến cho anh ngạc nhiên hơn chính là cô lại là người dẫn chương trình ở đài truyền hình thành phố, nhếch miệng lên nở nụ cười nhàn nhạt, “Không ngờ còn có thể gặp được Đổng tiểu thư ở đây, hân hạnh hân hạnh.”
Không cố ý thân cận cũng không biểu hiện quá xa cách, cân nhắc vừa phải, đây chính là bản sắc của thương nhân.
“Lần trước mắt vụng về không biết Lục tổng, thất kính thất kính.” Đổng Yên cười đến dịu dàng hào phóng.
Lục Kiều Thâm hít mắt đánh giá cô gái tên Đổng Yên này, người cũng như tên, cười nói xinh đẹp.
Lần phỏng vấn này rất thành công, đơn giản hỏi đến xác định vị trí sau này của khách sạn “Missha”, dự đoán tương lai phát triển thị trường trong nước, còn có vấn đề tình cảm mà quần chúng cảm thấy hứng thú nhất.
Lục Kiều Thâm là một người cực kỳ thông minh, trả lời từng vấn đề đến giọt nước không lọt.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Lục Kiều Thâm có việc đi trước, Đổng Yên có thể hiểu, bọn họ những chủ tịch tập đoàn này đều một ngày kiếm tỷ bạc, có thể rút ra nửa giờ làm thời gian phỏng vấn cũng coi như vô cùng tốt rồi.
Cô vốn cho rằng cô và anh sẽ không còn cơ hội gặp lại, nhưng mấy ngày sau cô ở quán cà phê gặp được một mình Lục Kiều Thâm thì không khỏi cảm thán thế giới này thật sự quá nhỏ.
“Đổng tiểu thư, xem ra nhân sinh hà xứ bất tương phùng * rồi! Nếu như có duyên, vậy chủ động mời không bằng có duyên gặp mặt, ngồi xuống uống ly cà phê?” Môi mỏng Lục Kiều Thâm nhếch lên một đường cong đẹp mắt.
(*) Nhân sinh hà xứ bất tương phùng: Là một vế của hai câu thơ: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ/ Nhân gian hà xứ bất tương phùng: Chỉ cần có duyên thì dù xa ngàn dặm vẫn sẽ gặp lại/ Trong đời con người thế nào cũng sẽ gặp lại nhau.
“Lục tổng mời khách, đương nhiên phải đi.” Đổng Yên không biểu hiện quá dè dặt, theo vốn có mà thôi.
Hai người ngồi chung một chỗ không nói chuyện công việc, ngược lại nhắc tới chuyện của mình khi còn bé, nói đến chỗ vui vẻ, cũng không nhịn được mà vui vẻ cười to.
Hơi không e dè.
Lục Kiều Thâm nghĩ, đây đại khái là lần cười đến vui vẻ nhất duy nhất trong gần một năm qua của anh, cũng là lần anh buông lỏng nhất, cái gì cũng không cần nghĩ, trong mắt chỉ có cô gái dịu dàng kia, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ mặt dí dỏm đáng yêu, giống như còn nhiều bí mật chờ anh khám phá.
Sau đó, tần suất hai người cùng đi ăn cơm cao lên, rất nhiều phụ nữ chưa cưới và phụ nữ đã kết hôn ở đài truyền hình đều hâm mộ ghen tỵ Đổng Yên, tại sao cô vừa mới tới trong đài đã có thể phỏng vấn Lục Kiều Thâm con rể rùa vàng như vậy? Mà buồn bực chính là Lục Kiều Thâm sao có thể thích cô một người hũ nút như vậy?
Đổng Yên đã sớm luyện tập nghe vào tai trái nghe ra tai phải với những lời đồn đãi thêu dệt kia, đường mình mình đi, để cho người khác không đường để đi! E dè nhiều quá ngược lại không cách nào sống được.
Đối với Lục Kiều Thâm này, cô không ghét, nhưng cũng không thể nói đặc biệt thích, mơ hồ có chút ấn tượng tốt mà thôi.
/283
|