Thiên Ca Tuệ căm tức cắn môi, đều do miệng mình sai, dính dáng cả dì Trần vô tội vào, bị ông xã đánh ngược lại một quân, thật đáng ghét!
“Hừ! Nói cho cùng chính là anh không muốn, lại còn mang dì Trần tới uy hiếp em!” Tiếp tục chọc, chọc ra điểm đỏ đỏ.
“Bà xã, anh không có.” Giọng người nào đó uất ức.
“Anh rõ ràng có!” Thiên Ca Tuệ không thèm để ý đến anh, dứt khoát lật người, đưa lưng về phía anh đắp chăn ngủ.
“Bà xã, bà xã...” Úy Nam Thừa thấy Tuệ Tuệ nghiêng người không để ý đến mình, vội vàng dụ dỗ, tay càng thêm luồn vào trong chăn, đáng tiếc bị hất ra.
“Bà xã, anh không ngủ được.” Giọng giả bộ đáng thương.
Thiên Ca Tuệ: “...”
Trên giường lại truyền đến âm thanh huyên náo.
Thiên Ca Tuệ: “...”
Lại truyền đến một tiếng “Rầm”, người nào đó kêu đau ra tiếng.
Thiên Ca Tuệ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, vén chăn lên ngồi dậy.
“Ngủ một giấc cũng không yên ổn, sao anh ngây thơ vậy! Học Học và Tập Tập ngủ còn yên tĩnh hơn anh.”
Khi Tuệ Tuệ vén chăn lên, đáy mắt Úy Nam Thừa hiên lên ý cười thực hiện được, ngay sau đó biến mất, lại thay dáng vẻ uất ức.
“Bà xã, em không để ý đến anh, trong lòng anh sẽ khó chịu, một khi khó chịu đi nằm ngủ không, không ngủ được anh đi đứng như thế nào cũng không thoải mái, cho nên...”
Thiên Ca Tuệ thiếu chút nữa bị ngụy biện của anh tức chết, “Em thấy giường quá nhỏ, anh không cách nào thi triển! Em đi ngủ với con trai, một mình anh ở đây chơi.”
Nói xong, chuẩn bị rời giường, Úy Nam Thừa nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô, thế nào cũng không cho cô đi.
“Buông tay!”
“Không buông!”
...
Sau khi giằng co một lúc, tức giận phập phồng trong lòng Thiên Ca Tuệ cũng tiêu mất không ít, dần dần trở nên bình tĩnh.
Úy Nam Thừa nhân cơ hội đụng ngã bà xã, thay đổi dáng vẻ uất ức đáng thương vừa rồi, khôi phục diện mạo thật sự - sói xám lớn phúc hắc.
Ăn sạch sành sanh thỏ trắng nhỏ trong ngực, điên cuồng và nồng đậm trước sau như một.
Trong mơ mơ màng màng, Thiên Ca Tuệ cảm thấy bản chất phúc hắc của ông xã phát huy càng ngày càng vô cùng tinh tế, co duỗi tự nhiên, để cho cô sắp chống đỡ không được rồi.
Mỗi lần khi vừa mới bắt đầu cô mới là người thắng, nhưng dần dần cô rơi vào thế hạ phong rồi, đến cuối cùng, cô luôn là người bị ăn sạch sẽ.
Ặc... Mặc dù cái kết này không phải là dự đoán của cô, nhưng khiến cho cô thoải mái.
Cho nên, cô cũng không so đo.
Giữa vợ chồng, không phải là như vậy sao? Thời điểm thích hợp luôn có một phía chủ động chịu thua, co được dãn được, bao dung lẫn nhau.
Cuối cùng, tất cả đều vui vẻ.
Sau khi trở lại trường học, một tuần cuối cùng chuẩn bị rời khỏi trường học, Đồng Tiểu Noãn cũng trở về ký túc xá, xem ra vẻ mặt cô ta đặc biệt tốt, sắc mặt đỏ thắm, có một cảm giác mặt mày tưới gió xuân.
Thiên Ca Tuệ hoàn toàn từ ý tốt trêu ghẹo cô ta hai câu, “Sống cùng bạn trai thật dễ chịu nha! Lúc này thì được uống rượu mừng của hai người?”
Đồng Tiểu Noãn có thâm ý khác nhìn cô, nói những câu có gai, “Hồi năm nhất, mới gặp gỡ sắc mặt cậu như nước thủy triều, còn tường rằng cậu trời sinh đoan trang, lại không nghĩ rằng đã kết hôn, vậy khẳng định ông xã tẩm bổ có cách chứ sao. Còn thường đêm không về ngủ tìm nhiều lý do như vậy, cần gì chứ, nói thẳng cùng ông xã đi mướn phòng là được, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, có thể hiểu được.”
Ba chữ “Tẩm bổ”, “Thuê phòng”, “Hiểu” trong đoạn này Đồng Tiểu Noãn cắn chữ phát âm đặc biệt nặng.
Già Đại và Lam Tạp nghe cô ta nói lời không thân thiện như thế, vội vàng bất bình dùm Tuệ Tuệ.
“Tiểu Noãn, Tuệ Tuệ chỉ đùa với cậu, cậu cần phải nói chuyện khó nghe như vậy sao? Cô ấy giấu chúng ta cũng vì có nỗi khổ tâm.” Đây là giọng Già Đại.
“Tuệ Tuệ kết hôn có liên quan gì đến cậu sao? Mỗi người đều có chuyện riêng của mình, không có nghĩa vụ nhất định phải nói ra với ai.” Lam Tạp cảm thấy Đồng Tiểu Noãn cũng quá phận rồi, sau học kỳ năm hai đại học đã ra khỏi ký túc xá, bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ trở lại, quan hệ của mọi người vẫn coi như thân thiện.
Nhưng năm thứ tư đại học này, khi chia tay cần chỉnh giống như ăn sặc thuốc như vậy sao? Coi như câu đùa giỡn kia của Tuệ Tuệ có mức độ hơi lớn, vậy có cần thiết nói những câu có gai như vậy sao?
Đồng Tiểu Noãn liếc mắt nhìn Lam Tạp, hừ lạnh, “Cậu còn có tâm tình đi bất bình thay người khác? Chuyện của mình huyên náo xôn xao trong trường học, khoa y đều được tai tiếng lớn! Cũng đúng, giáo sư Khúc sao có thể thích cậu!”
Hai chữ “Tai tiếng” phát âm rất nặng.
Lam Tạp cắn chặt cánh môi, sắc mặt trong nháy mắt hoàn toàn tái nhợt, người kia vĩnh viễn là vết thương trong lòng cô, vừa đụng đã rách nát.
“Đồng Tiểu Noãn! Cậu uống lộn thuốc hay bị trúng gió vậy! Nhìn thấy ai cũng sủa loạn một trận! Giáo sư Khúc có thích Lam Tạp hay không cậu không có tư cách đi xen vào! Không lẫn vào được nữa thì nói sớm! Đừng tưởng rằng châm chọc cả ba chúng tớ thì có thể toàn thân mà lui! Không có cửa đâu!” Mấy chữ cuối cùng Thiên Ca Tuệ gần như cắn ra từ kẽ răng.
“Thiên Ca Tuệ! Đừng ỷ vào con cán bộ thì tôi sợ cậu! Đây là địa bàn của cậu thì như thế nào? Chẳng lẽ cậu còn có thể một tay che trời?” Đồng Tiểu Noãn cười lạnh.
“A! Cô nói đúng rồi! Thiên Ca Tuệ tôi bây giờ muốn ỷ vào thân phận bắt nạt cô! Cô tin cũng được không tin cũng phải tin! Tôi muốn sửa chữa cô, cô thật sự không có năng lực chống lại! Đừng cố gắng khiêu khích cực hạn của tôi! Cô, chơi, không, được!” Trong giọng nói lạnh lẽo như băng của Thiên Ca Tuệ lộ ra khí phách phong độ hùng hồn.
Đầu tiên so về khí thế Đồng Tiểu Noãn đã không bằng.
Nói như thế nào, Thiên Ca Tuệ cô khi còn bé cũng vua của các đứa bé ở trong đại viện, đánh nhau, leo cây, trèo tường rào chuyện gì mà chưa từng trải qua, chơi cứng! Hừ! Ai sợ ai?
Dám chơi cứng với cô, hừ! Xem cô chỉnh chơi người đó như thế nào!
Đồng Tiểu Noãn bị tức giận của Tuệ Tuệ làm cho cả người run run, run lẩy bẩy, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, “Được! Được! Được! Tôi không chơi nổi với cô!” Một ngày nào đó tôi sẽ khiến cô hối hận! Câu nói sau cùng nói ở trong lòng.
Nói liên tục ba tiếng “Được”, tiếng sau run rẩy lợi hại hơn tiếng trước, sau đó tông cửa xông ra.
Hôm nay cô nổi điên không phải không có nguyên nhân, đều do một chuyện của mấy ngày trước khiến cho cô hoàn toàn bộc phát.
Cô và bạn trai vốn quyết định sau khi tốt nghiệp cả hai sẽ cùng ra nước ngoài học, hộ chiếu thị thực... Toàn bộ đã làm xong, về phương diện trường học cũng đã sớm xin xong rồi, chỉ chờ lên đường.
Nhưng lại không tưởng tượng được có người tới tìm cô, minh tinh Trì Dục, cũng là bạn trai cũ của cô.
Nghe nói một năm nay thông cáo về anh ta cũng bị cấm rồi, sự nghiệp té xuống đáy cốc, rất nhiều công ty điện ảnh cũng không tìm anh ta nữa. Nguyên nhân gây ra cũng bởi vì Úy Nam Thừa đông lạnh anh ta một tháng, khiến cho bên ngoài đều biết, rối rít suy đoán ý tứ của vị Úy tổng này, âm thầm đều cho rằng Trì Dục đắc tội Úy tổng, đương nhiên không thể vì một minh tinh nhỏ mà đi đắc tội Úy Nam Thừa thương nhân kinh doanh lớn này.
Sau thời gian trước khi bài báo Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ sớm bí mật kết hôn đưa ra, Trì Dục thế mới biết bản thân mình bị một câu của người quản lý thành châm ngôn, mình thật sự thông minh quá bị thông minh hại, khiến mình chơi vào.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Úy Nam Thừa nổi giận, cho dù ai nhìn thấy người đàn ông khác lôi kéo bà xã mình cũng đều tức giận. Khi thấy bài báo, anh đã nghĩ rất nhiều, nếu như mình không chủ động đánh ra, chỉ sợ cả đời này cũng khó mà đỏ lên được rồi, nhưng anh lại không dám mù mờ đi tìm Thiên Ca Tuệ, lỡ như biến khéo thành vụng, vậy chẳng phải bết bát hơn?
Khi anh đang phiền não, trong lúc vô tình lật quyển album của mình, một gương mặt quen thuộc đột nhiên đập vào mi mắt, trong lòng tính toán một lần.
Nhất thời thấy cực kỳ may mắn vì mình có thói quen cất giữ hình bạn gái cũ, bất cứ lúc nào cũng để đề phòng tình huống bất ngờ.
Lần này, thật sự có chút công dụng rồi.
Khi Đồng Tiểu Noãn được Trì Dục hẹn ra thì tâm tình cũng tạm được, bạn trai cũ quay lại, trong lòng ít nhiều cũng hơi tự hào, nhưng anh tìm mình chỉ vì để cho mình đi cầu xin Thiên Ca Tuệ giúp một tay! Điểm này cô tuyệt đối không thể tiếp nhận!
Nhất định không đồng ý.
Hai năm qua trên cơ bản cô cũng đã ra khỏi ký túc xá, đã không có giao tình gì với Thiên Ca Tuệ, hơn nữa từ trong lòng cô mâu thuẫn với Thiên Ca Tuệ vầng sáng đắp lên mình, hận nghiến răng nghiến lợi cô ta, lại không thể đắc tội với cô ta, trong lòng uất ức đó!
Trì Dục thấy cô không chịu, khó tránh khỏi giọng điệu ác liệt hơn chút, càng thêm âm hiểm lấy bức hình thân mật trước kia khi hai người ở chung, uy hiếp cô phải giúp một tay.
Đồng Tiểu Noãn vừa nhìn hình, nhất thời sinh ra xấu hổ, không ngờ Trì Dục anh ta là kẻ tiểu nhân âm hiểm, lại thừa dịp mình không biết chụp hình như vậy, còn lấy ra uy hiếp cô!
Quả thật hèn hạ vô sỉ!
“Em yên tâm, chỉ cần em giúp tôi, những hình này tôi khẳng định sẽ tiêu hủy toàn bộ, chuyện này đối với em mà nói chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, đối với tôi mà nói lại là chuyện liên quan đến tiền đồ sau này.” Trì Dục luôn đều vì mình, vì đạt được mục đích thề không bỏ qua, luôn hết khả năng lợi dụng tất cả người và vật ở bên cạnh mình tới thành toàn cho mình.
“Tôi chỉ có thể nói thử một chút, chắc hẳn anh cũng biết tôi đã hai năm không ở trong ký túc xá rồi, quan hệ với các cô ấy không tốt lắm, cho nên Thiên Ca Tuệ không nhất định sẽ nhận bút toán của tôi.” Trong lòng Đồng Tiểu Noãn thầm đánh chủ ý của mình.
“Chỉ cần em chịu giúp một tay là được.” Trong lòng Trì Dục cũng nghĩ Thiên Ca Tuệ không thể nào không giúp chỉ chút việc nhỏ này, chỉ cần cô ta nói vài lời có ích bên cạnh Úy Nam Thừa, chuyện khẳng định còn có chỗ trống để cứu vãn.
“Hừ! Nói cho cùng chính là anh không muốn, lại còn mang dì Trần tới uy hiếp em!” Tiếp tục chọc, chọc ra điểm đỏ đỏ.
“Bà xã, anh không có.” Giọng người nào đó uất ức.
“Anh rõ ràng có!” Thiên Ca Tuệ không thèm để ý đến anh, dứt khoát lật người, đưa lưng về phía anh đắp chăn ngủ.
“Bà xã, bà xã...” Úy Nam Thừa thấy Tuệ Tuệ nghiêng người không để ý đến mình, vội vàng dụ dỗ, tay càng thêm luồn vào trong chăn, đáng tiếc bị hất ra.
“Bà xã, anh không ngủ được.” Giọng giả bộ đáng thương.
Thiên Ca Tuệ: “...”
Trên giường lại truyền đến âm thanh huyên náo.
Thiên Ca Tuệ: “...”
Lại truyền đến một tiếng “Rầm”, người nào đó kêu đau ra tiếng.
Thiên Ca Tuệ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, vén chăn lên ngồi dậy.
“Ngủ một giấc cũng không yên ổn, sao anh ngây thơ vậy! Học Học và Tập Tập ngủ còn yên tĩnh hơn anh.”
Khi Tuệ Tuệ vén chăn lên, đáy mắt Úy Nam Thừa hiên lên ý cười thực hiện được, ngay sau đó biến mất, lại thay dáng vẻ uất ức.
“Bà xã, em không để ý đến anh, trong lòng anh sẽ khó chịu, một khi khó chịu đi nằm ngủ không, không ngủ được anh đi đứng như thế nào cũng không thoải mái, cho nên...”
Thiên Ca Tuệ thiếu chút nữa bị ngụy biện của anh tức chết, “Em thấy giường quá nhỏ, anh không cách nào thi triển! Em đi ngủ với con trai, một mình anh ở đây chơi.”
Nói xong, chuẩn bị rời giường, Úy Nam Thừa nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô, thế nào cũng không cho cô đi.
“Buông tay!”
“Không buông!”
...
Sau khi giằng co một lúc, tức giận phập phồng trong lòng Thiên Ca Tuệ cũng tiêu mất không ít, dần dần trở nên bình tĩnh.
Úy Nam Thừa nhân cơ hội đụng ngã bà xã, thay đổi dáng vẻ uất ức đáng thương vừa rồi, khôi phục diện mạo thật sự - sói xám lớn phúc hắc.
Ăn sạch sành sanh thỏ trắng nhỏ trong ngực, điên cuồng và nồng đậm trước sau như một.
Trong mơ mơ màng màng, Thiên Ca Tuệ cảm thấy bản chất phúc hắc của ông xã phát huy càng ngày càng vô cùng tinh tế, co duỗi tự nhiên, để cho cô sắp chống đỡ không được rồi.
Mỗi lần khi vừa mới bắt đầu cô mới là người thắng, nhưng dần dần cô rơi vào thế hạ phong rồi, đến cuối cùng, cô luôn là người bị ăn sạch sẽ.
Ặc... Mặc dù cái kết này không phải là dự đoán của cô, nhưng khiến cho cô thoải mái.
Cho nên, cô cũng không so đo.
Giữa vợ chồng, không phải là như vậy sao? Thời điểm thích hợp luôn có một phía chủ động chịu thua, co được dãn được, bao dung lẫn nhau.
Cuối cùng, tất cả đều vui vẻ.
Sau khi trở lại trường học, một tuần cuối cùng chuẩn bị rời khỏi trường học, Đồng Tiểu Noãn cũng trở về ký túc xá, xem ra vẻ mặt cô ta đặc biệt tốt, sắc mặt đỏ thắm, có một cảm giác mặt mày tưới gió xuân.
Thiên Ca Tuệ hoàn toàn từ ý tốt trêu ghẹo cô ta hai câu, “Sống cùng bạn trai thật dễ chịu nha! Lúc này thì được uống rượu mừng của hai người?”
Đồng Tiểu Noãn có thâm ý khác nhìn cô, nói những câu có gai, “Hồi năm nhất, mới gặp gỡ sắc mặt cậu như nước thủy triều, còn tường rằng cậu trời sinh đoan trang, lại không nghĩ rằng đã kết hôn, vậy khẳng định ông xã tẩm bổ có cách chứ sao. Còn thường đêm không về ngủ tìm nhiều lý do như vậy, cần gì chứ, nói thẳng cùng ông xã đi mướn phòng là được, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, có thể hiểu được.”
Ba chữ “Tẩm bổ”, “Thuê phòng”, “Hiểu” trong đoạn này Đồng Tiểu Noãn cắn chữ phát âm đặc biệt nặng.
Già Đại và Lam Tạp nghe cô ta nói lời không thân thiện như thế, vội vàng bất bình dùm Tuệ Tuệ.
“Tiểu Noãn, Tuệ Tuệ chỉ đùa với cậu, cậu cần phải nói chuyện khó nghe như vậy sao? Cô ấy giấu chúng ta cũng vì có nỗi khổ tâm.” Đây là giọng Già Đại.
“Tuệ Tuệ kết hôn có liên quan gì đến cậu sao? Mỗi người đều có chuyện riêng của mình, không có nghĩa vụ nhất định phải nói ra với ai.” Lam Tạp cảm thấy Đồng Tiểu Noãn cũng quá phận rồi, sau học kỳ năm hai đại học đã ra khỏi ký túc xá, bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ trở lại, quan hệ của mọi người vẫn coi như thân thiện.
Nhưng năm thứ tư đại học này, khi chia tay cần chỉnh giống như ăn sặc thuốc như vậy sao? Coi như câu đùa giỡn kia của Tuệ Tuệ có mức độ hơi lớn, vậy có cần thiết nói những câu có gai như vậy sao?
Đồng Tiểu Noãn liếc mắt nhìn Lam Tạp, hừ lạnh, “Cậu còn có tâm tình đi bất bình thay người khác? Chuyện của mình huyên náo xôn xao trong trường học, khoa y đều được tai tiếng lớn! Cũng đúng, giáo sư Khúc sao có thể thích cậu!”
Hai chữ “Tai tiếng” phát âm rất nặng.
Lam Tạp cắn chặt cánh môi, sắc mặt trong nháy mắt hoàn toàn tái nhợt, người kia vĩnh viễn là vết thương trong lòng cô, vừa đụng đã rách nát.
“Đồng Tiểu Noãn! Cậu uống lộn thuốc hay bị trúng gió vậy! Nhìn thấy ai cũng sủa loạn một trận! Giáo sư Khúc có thích Lam Tạp hay không cậu không có tư cách đi xen vào! Không lẫn vào được nữa thì nói sớm! Đừng tưởng rằng châm chọc cả ba chúng tớ thì có thể toàn thân mà lui! Không có cửa đâu!” Mấy chữ cuối cùng Thiên Ca Tuệ gần như cắn ra từ kẽ răng.
“Thiên Ca Tuệ! Đừng ỷ vào con cán bộ thì tôi sợ cậu! Đây là địa bàn của cậu thì như thế nào? Chẳng lẽ cậu còn có thể một tay che trời?” Đồng Tiểu Noãn cười lạnh.
“A! Cô nói đúng rồi! Thiên Ca Tuệ tôi bây giờ muốn ỷ vào thân phận bắt nạt cô! Cô tin cũng được không tin cũng phải tin! Tôi muốn sửa chữa cô, cô thật sự không có năng lực chống lại! Đừng cố gắng khiêu khích cực hạn của tôi! Cô, chơi, không, được!” Trong giọng nói lạnh lẽo như băng của Thiên Ca Tuệ lộ ra khí phách phong độ hùng hồn.
Đầu tiên so về khí thế Đồng Tiểu Noãn đã không bằng.
Nói như thế nào, Thiên Ca Tuệ cô khi còn bé cũng vua của các đứa bé ở trong đại viện, đánh nhau, leo cây, trèo tường rào chuyện gì mà chưa từng trải qua, chơi cứng! Hừ! Ai sợ ai?
Dám chơi cứng với cô, hừ! Xem cô chỉnh chơi người đó như thế nào!
Đồng Tiểu Noãn bị tức giận của Tuệ Tuệ làm cho cả người run run, run lẩy bẩy, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, “Được! Được! Được! Tôi không chơi nổi với cô!” Một ngày nào đó tôi sẽ khiến cô hối hận! Câu nói sau cùng nói ở trong lòng.
Nói liên tục ba tiếng “Được”, tiếng sau run rẩy lợi hại hơn tiếng trước, sau đó tông cửa xông ra.
Hôm nay cô nổi điên không phải không có nguyên nhân, đều do một chuyện của mấy ngày trước khiến cho cô hoàn toàn bộc phát.
Cô và bạn trai vốn quyết định sau khi tốt nghiệp cả hai sẽ cùng ra nước ngoài học, hộ chiếu thị thực... Toàn bộ đã làm xong, về phương diện trường học cũng đã sớm xin xong rồi, chỉ chờ lên đường.
Nhưng lại không tưởng tượng được có người tới tìm cô, minh tinh Trì Dục, cũng là bạn trai cũ của cô.
Nghe nói một năm nay thông cáo về anh ta cũng bị cấm rồi, sự nghiệp té xuống đáy cốc, rất nhiều công ty điện ảnh cũng không tìm anh ta nữa. Nguyên nhân gây ra cũng bởi vì Úy Nam Thừa đông lạnh anh ta một tháng, khiến cho bên ngoài đều biết, rối rít suy đoán ý tứ của vị Úy tổng này, âm thầm đều cho rằng Trì Dục đắc tội Úy tổng, đương nhiên không thể vì một minh tinh nhỏ mà đi đắc tội Úy Nam Thừa thương nhân kinh doanh lớn này.
Sau thời gian trước khi bài báo Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ sớm bí mật kết hôn đưa ra, Trì Dục thế mới biết bản thân mình bị một câu của người quản lý thành châm ngôn, mình thật sự thông minh quá bị thông minh hại, khiến mình chơi vào.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Úy Nam Thừa nổi giận, cho dù ai nhìn thấy người đàn ông khác lôi kéo bà xã mình cũng đều tức giận. Khi thấy bài báo, anh đã nghĩ rất nhiều, nếu như mình không chủ động đánh ra, chỉ sợ cả đời này cũng khó mà đỏ lên được rồi, nhưng anh lại không dám mù mờ đi tìm Thiên Ca Tuệ, lỡ như biến khéo thành vụng, vậy chẳng phải bết bát hơn?
Khi anh đang phiền não, trong lúc vô tình lật quyển album của mình, một gương mặt quen thuộc đột nhiên đập vào mi mắt, trong lòng tính toán một lần.
Nhất thời thấy cực kỳ may mắn vì mình có thói quen cất giữ hình bạn gái cũ, bất cứ lúc nào cũng để đề phòng tình huống bất ngờ.
Lần này, thật sự có chút công dụng rồi.
Khi Đồng Tiểu Noãn được Trì Dục hẹn ra thì tâm tình cũng tạm được, bạn trai cũ quay lại, trong lòng ít nhiều cũng hơi tự hào, nhưng anh tìm mình chỉ vì để cho mình đi cầu xin Thiên Ca Tuệ giúp một tay! Điểm này cô tuyệt đối không thể tiếp nhận!
Nhất định không đồng ý.
Hai năm qua trên cơ bản cô cũng đã ra khỏi ký túc xá, đã không có giao tình gì với Thiên Ca Tuệ, hơn nữa từ trong lòng cô mâu thuẫn với Thiên Ca Tuệ vầng sáng đắp lên mình, hận nghiến răng nghiến lợi cô ta, lại không thể đắc tội với cô ta, trong lòng uất ức đó!
Trì Dục thấy cô không chịu, khó tránh khỏi giọng điệu ác liệt hơn chút, càng thêm âm hiểm lấy bức hình thân mật trước kia khi hai người ở chung, uy hiếp cô phải giúp một tay.
Đồng Tiểu Noãn vừa nhìn hình, nhất thời sinh ra xấu hổ, không ngờ Trì Dục anh ta là kẻ tiểu nhân âm hiểm, lại thừa dịp mình không biết chụp hình như vậy, còn lấy ra uy hiếp cô!
Quả thật hèn hạ vô sỉ!
“Em yên tâm, chỉ cần em giúp tôi, những hình này tôi khẳng định sẽ tiêu hủy toàn bộ, chuyện này đối với em mà nói chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, đối với tôi mà nói lại là chuyện liên quan đến tiền đồ sau này.” Trì Dục luôn đều vì mình, vì đạt được mục đích thề không bỏ qua, luôn hết khả năng lợi dụng tất cả người và vật ở bên cạnh mình tới thành toàn cho mình.
“Tôi chỉ có thể nói thử một chút, chắc hẳn anh cũng biết tôi đã hai năm không ở trong ký túc xá rồi, quan hệ với các cô ấy không tốt lắm, cho nên Thiên Ca Tuệ không nhất định sẽ nhận bút toán của tôi.” Trong lòng Đồng Tiểu Noãn thầm đánh chủ ý của mình.
“Chỉ cần em chịu giúp một tay là được.” Trong lòng Trì Dục cũng nghĩ Thiên Ca Tuệ không thể nào không giúp chỉ chút việc nhỏ này, chỉ cần cô ta nói vài lời có ích bên cạnh Úy Nam Thừa, chuyện khẳng định còn có chỗ trống để cứu vãn.
/283
|