Thiên Ca Tuệ nhìn vé lên máy bay trong tay, còn nửa giờ nữa sẽ cất cánh, rất nghiêm túc nhìn Học Học, “Học Học, mẹ muốn vào kiểm tra an ninh, con có đi theo mẹ không? Hay ở đây chờ cha con?”
“Con muốn đi cùng mẹ.” Úy Học Nghiêu không chút suy nghĩ trả lời, bé biết mẹ cần bé, hơn nữa bé thích nhất là mẹ, bé không thể không có mẹ.
“Tuệ Tuệ, còn có chị!” Đôi mắt cười của Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ sáng ngời, giơ giơ vé lên máy bay trong tay, “Đã nói đi cùng nhau.”
“Chị Phi Phi, em thật sự không sao đâu, Thư đại ca tự mình đến đón chị và đứa bé, sao chị có thể vứt bỏ anh ấy mà đi chứ?” Giọng của Thiên Ca Tuệ cố gắng hết sức nhẹ nhõm, một câu cuối cùng còn chứa chút ý vị chế nhạo.
“Nhưng mà, chị không yên lòng em.” Hoắc Nhĩ Phi cũng biết Yến đến như vậy rồi, khả năng mình có thể đi là rất nhỏ, nhưng cô thật sự không yên lòng để cho Tuệ Tuệ đơn độc mang theo đứa bé đi du lịch.
“Dì Hoắc, con sẽ bảo vệ mẹ.” Úy Học Nghiêu thề son sắt vỗ ngực nhỏ của mình, vẻ mặt nghiêm túc kia khiến trong lòng Thiên Ca Tuệ chảy qua một dòng nước ấm.
Hoắc Nhĩ Phi sờ đầu bé, cưng chiều nói: “Thật biết nghe lời, nhỏ như vậy đã biết bảo vệ mẹ.”
Khi Hoắc Nhĩ Phi dắt theo Học Học di1enda4nle3qu21ydo0n chuẩn bị vào khu kiểm tra an ninh, một nhóm người đi tới, rõ ràng là mấy người Cốc Châu Dần, Thiên Tập Vũ từ xa xa nhìn thấy mẹ dắt anh trai đi, hất tay Cốc Châu Dần ra, nhấc chân chạy như điên tới, ôm lấy bắp đùi mẹ khóc ròng nói: “Mẹ, mẹ, mẹ không cần Tập Tập rồi sao? Hu Hu...”
Khóc đến rung động lòng người, dáng vẻ kia giống như bị mẹ bé vứt bỏ vậy, người nghe thấy không khỏi ê ẩm trong lòng, Thiên Ca Tuệ gỡ tay bé đang ôm lấy bắp đùi mình ra.
Thiên Tập Vũ khóc đến lớn tiếng hơn, tay nhỏ bé càng thêm ôm chặt, thế nào cũng không chịu buông ra, bé biết vừa buông lỏng mẹ sẽ không cần bé, hu hu...
Úy Học Nghiêu hơi không rõ đây là chuyện gì, chỉ ngây ngốc nhìn em trai, trong hốc mắt mơ hồ nhuốm nước mắt, đại khái đây chính là tâm linh cảm ứng giữa sinh đôi, thấy đối phương đau lòng, trong lòng mình cũng sẽ không dễ chịu.
“Con ôm chân của mẹ, mẹ dẫn con đi như thế nào?” Thiên Ca Tuệ thở dài, cô chỉ muốn ôm Tập Tập mà thôi, dứa nhỏ này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé khóc đến tê tâm liệt phế như vậy, khóc đến tim gan cô đều đau.
“Hu...” Thiên Tập Vũ ngước cặp mắt lệ mờ mịt lên, thút thít nhìn về phía mẹ.
Thiên Ca Tuệ ngồi chồm hổm xuống hôn một cái lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của con trai, vị mặn nơi khóe miệng xâm nhập đầu lưỡi cô, từ lưỡi, lan tràn đến trong lòng.
“Ngoan, sao mẹ lại không cần con chứ, con là tâm can bảo bối của mẹ mà.” Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ và dịu dàng.
Thiên Tập Vũ vẫn còn thút thít lợi hại, bé cho rằng hôm nay mình chọc mẹ tức giận, cho nên mẹ không thích bé, mang theo anh trai đi bỏ lại bé một mình nơi này.
“Tuệ Tuệ, có chuyện gì không thể ngồi xuống hàn huyên bình tĩnh một chút sao? Rời đi vốn không thể giải quyết được vấn đề.” Cốc Châu Dần tiến lên một bước khuyên nhủ.
“A Dần, em muốn yên tĩnh một chút, có chuyện gì chờ em trở lại rồi nói được không? Bây giờ em không muốn nghe cái gì.” Giọng điệu Thiên Ca Tuệ rất kiên quyết.
Trong lòng Cốc Châu Dần biết nhiều lời vô ích, chỉ thầm mắng trong lòng: Nam Nam thằng quỷ thúi này! Chết ở đâu rồi?
Úy Nam Thừa thật sự rất oan uổng, sau khi Tuệ Tuệ hất tay anh ra chạy đi thì anh vẫn luôn đi tìm bọn họ, Dieễn ddàn lee quiy đôn nhưng sân bay thật sự quá lớn, vòng tới vòng lui vẫn không thấy bóng người, vẫn là tiếng khóc tê tâm liệt phế của con trai dẫn anh qua.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, chỉ thấy bóng lưng Tuệ Tuệ dắt đứa bé đi qua khu vực kiểm tra an ninh, cũng ở đó, khi đến chỗ kiểm tra an ninh, anh bị chặn ở bên ngoài.
Nện một đấm lên kính bên cạnh, máu theo ngón tay anh chảy xuống, anh chỉ nhíu chặt chân mày, môi mỏng mím thành đường mỏng, tập trung nhìn theo bóng lưng Tuệ Tuệ.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn ánh mắt của Úy Nam Thừa, biết người đàn ông này nhất định yêu Tuệ Tuệ, thật sự có chút chuyện không phải chỉ một chữ yêu là có thể giải quyết, giống như cô và Yến, bỏ lỡ rất nhiều. May mà, cuối cùng không bỏ lỡ nhau.
Trong lòng hy vọng chuyến đi Hy Lạp lần này của Tuệ Tuệ có thể khiến cho tâm tình của cô ấy thoải mái một chút, có một số việc chỉ cần nghĩ thông suốt thì dễ làm, ai tốt với ai? Ai không tốt với ai? Trong lòng mọi người đều biết rõ, mà thời gian có thể chứng minh tất cả.
Tuệ Tuệ, chị Phi Phi hy vọng em có thể hạnh phúc.
Á Đặc nhìn bóng lưng Thiên Ca Tuệ dứt khoát như vậy, trong lòng khen một câu: Rất có cá tính! Không trách được Nam bị giày vò thảm như vậy! Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Thư Yến Tả nhìn dáng vẻ khổ sở kia của Úy Nam Thừa, đột nhiên liên tưởng đến mình trước kia, thấy vậy mỗi đoạn tình cảm đều cần phải trải qua, không thể thiếu.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Úy Nam Thừa biết trong khoảng thời gian này Tuệ Tuệ không muốn nhìn thấy mình, chỉ có thể nhờ Á Đặc phái người đi theo ba mẹ con bọn họ, bảo vệ an toàn cho bọn họ, bất kỳ lúc nào chụp hình gửi về cho anh, thông qua hình hiểu được bà xã và đứa bé sống có tốt không, thỉnh thoảng cũng nhìn bọn họ từ rất xa, cũng không đến gần, cho Tuệ Tuệ đầy đủ không gian.
Bởi vì anh biết rõ lấy tính tình của Tuệ Tuệ, nếu như phát hiện mình vẫn đi theo cô ấy mà nói, nhất định sẽ nổi giận.
Cho nên phần lớn thời gian anh chỉ có thể mượn công việc tới tê dại mình, nhất là khi a Dần đi chỗ Á Đặc, công việc anh phụ trách lập tức khổng lồ rất nhiều, anh dứt khoát sống ở công ty chính ở Newyork, cả ngày lẫn đêm vùi đầu trong công ty, người lập tức héo hon rất nhiều.
Bên chỗ ông nội và cha mẹ, die nd da nl e q uu ydo n hai người đều rất ăn ý giữ bí mật này, không muốn làm cho bọn họ lo lắng.
Mà để cho anh tuyệt đối không ngờ chính là, Tiêu Y Y lại nói chuyện không hề tính toán gì hết, anh bỏ ra giá lớn như vậy thành tát nước rồi! Bài báo chứa nội dung công kích người vẫn còn tiếp tục, thậm chí càng có khuynh hướng phát huy nóng hơn.
Trong khoảng thời gian này Hứa Du trôi qua rất khổ sở, thường bị điều tra, làm cho anh kiệt sức, nhưng anh biết mình không thể nhận thua, nếu không sẽ làm người kia chế giễu sau lưng!
Người phía sau màn nhất định là kẻ thù của nhà họ Hứa bọn họ, quyền lợi nắm trong tay vẫn còn rất lớn, thật ra thì dùng phương pháp loại trừ vẫn có thể đoán ra được đại khái là ai, nhưng không có bằng chứng nên anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Anh nhịn được, Hứa Nhiêu lại không nhịn được. Ý vị gọi số điện thoại của Úy Nam Thừa, đều thấy giọng chuyển vào hộp thư, cô biết anh Thừa cố ý trốn tránh mình, nhưng Tiêu Y Y nói lời không giữ lời! Lừa bọn họ, chẳng lẽ anh Thừa không tức giận? Không muốn tìm cô ta tính sổ sao?
“Con muốn đi cùng mẹ.” Úy Học Nghiêu không chút suy nghĩ trả lời, bé biết mẹ cần bé, hơn nữa bé thích nhất là mẹ, bé không thể không có mẹ.
“Tuệ Tuệ, còn có chị!” Đôi mắt cười của Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ sáng ngời, giơ giơ vé lên máy bay trong tay, “Đã nói đi cùng nhau.”
“Chị Phi Phi, em thật sự không sao đâu, Thư đại ca tự mình đến đón chị và đứa bé, sao chị có thể vứt bỏ anh ấy mà đi chứ?” Giọng của Thiên Ca Tuệ cố gắng hết sức nhẹ nhõm, một câu cuối cùng còn chứa chút ý vị chế nhạo.
“Nhưng mà, chị không yên lòng em.” Hoắc Nhĩ Phi cũng biết Yến đến như vậy rồi, khả năng mình có thể đi là rất nhỏ, nhưng cô thật sự không yên lòng để cho Tuệ Tuệ đơn độc mang theo đứa bé đi du lịch.
“Dì Hoắc, con sẽ bảo vệ mẹ.” Úy Học Nghiêu thề son sắt vỗ ngực nhỏ của mình, vẻ mặt nghiêm túc kia khiến trong lòng Thiên Ca Tuệ chảy qua một dòng nước ấm.
Hoắc Nhĩ Phi sờ đầu bé, cưng chiều nói: “Thật biết nghe lời, nhỏ như vậy đã biết bảo vệ mẹ.”
Khi Hoắc Nhĩ Phi dắt theo Học Học di1enda4nle3qu21ydo0n chuẩn bị vào khu kiểm tra an ninh, một nhóm người đi tới, rõ ràng là mấy người Cốc Châu Dần, Thiên Tập Vũ từ xa xa nhìn thấy mẹ dắt anh trai đi, hất tay Cốc Châu Dần ra, nhấc chân chạy như điên tới, ôm lấy bắp đùi mẹ khóc ròng nói: “Mẹ, mẹ, mẹ không cần Tập Tập rồi sao? Hu Hu...”
Khóc đến rung động lòng người, dáng vẻ kia giống như bị mẹ bé vứt bỏ vậy, người nghe thấy không khỏi ê ẩm trong lòng, Thiên Ca Tuệ gỡ tay bé đang ôm lấy bắp đùi mình ra.
Thiên Tập Vũ khóc đến lớn tiếng hơn, tay nhỏ bé càng thêm ôm chặt, thế nào cũng không chịu buông ra, bé biết vừa buông lỏng mẹ sẽ không cần bé, hu hu...
Úy Học Nghiêu hơi không rõ đây là chuyện gì, chỉ ngây ngốc nhìn em trai, trong hốc mắt mơ hồ nhuốm nước mắt, đại khái đây chính là tâm linh cảm ứng giữa sinh đôi, thấy đối phương đau lòng, trong lòng mình cũng sẽ không dễ chịu.
“Con ôm chân của mẹ, mẹ dẫn con đi như thế nào?” Thiên Ca Tuệ thở dài, cô chỉ muốn ôm Tập Tập mà thôi, dứa nhỏ này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé khóc đến tê tâm liệt phế như vậy, khóc đến tim gan cô đều đau.
“Hu...” Thiên Tập Vũ ngước cặp mắt lệ mờ mịt lên, thút thít nhìn về phía mẹ.
Thiên Ca Tuệ ngồi chồm hổm xuống hôn một cái lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của con trai, vị mặn nơi khóe miệng xâm nhập đầu lưỡi cô, từ lưỡi, lan tràn đến trong lòng.
“Ngoan, sao mẹ lại không cần con chứ, con là tâm can bảo bối của mẹ mà.” Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ và dịu dàng.
Thiên Tập Vũ vẫn còn thút thít lợi hại, bé cho rằng hôm nay mình chọc mẹ tức giận, cho nên mẹ không thích bé, mang theo anh trai đi bỏ lại bé một mình nơi này.
“Tuệ Tuệ, có chuyện gì không thể ngồi xuống hàn huyên bình tĩnh một chút sao? Rời đi vốn không thể giải quyết được vấn đề.” Cốc Châu Dần tiến lên một bước khuyên nhủ.
“A Dần, em muốn yên tĩnh một chút, có chuyện gì chờ em trở lại rồi nói được không? Bây giờ em không muốn nghe cái gì.” Giọng điệu Thiên Ca Tuệ rất kiên quyết.
Trong lòng Cốc Châu Dần biết nhiều lời vô ích, chỉ thầm mắng trong lòng: Nam Nam thằng quỷ thúi này! Chết ở đâu rồi?
Úy Nam Thừa thật sự rất oan uổng, sau khi Tuệ Tuệ hất tay anh ra chạy đi thì anh vẫn luôn đi tìm bọn họ, Dieễn ddàn lee quiy đôn nhưng sân bay thật sự quá lớn, vòng tới vòng lui vẫn không thấy bóng người, vẫn là tiếng khóc tê tâm liệt phế của con trai dẫn anh qua.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, chỉ thấy bóng lưng Tuệ Tuệ dắt đứa bé đi qua khu vực kiểm tra an ninh, cũng ở đó, khi đến chỗ kiểm tra an ninh, anh bị chặn ở bên ngoài.
Nện một đấm lên kính bên cạnh, máu theo ngón tay anh chảy xuống, anh chỉ nhíu chặt chân mày, môi mỏng mím thành đường mỏng, tập trung nhìn theo bóng lưng Tuệ Tuệ.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn ánh mắt của Úy Nam Thừa, biết người đàn ông này nhất định yêu Tuệ Tuệ, thật sự có chút chuyện không phải chỉ một chữ yêu là có thể giải quyết, giống như cô và Yến, bỏ lỡ rất nhiều. May mà, cuối cùng không bỏ lỡ nhau.
Trong lòng hy vọng chuyến đi Hy Lạp lần này của Tuệ Tuệ có thể khiến cho tâm tình của cô ấy thoải mái một chút, có một số việc chỉ cần nghĩ thông suốt thì dễ làm, ai tốt với ai? Ai không tốt với ai? Trong lòng mọi người đều biết rõ, mà thời gian có thể chứng minh tất cả.
Tuệ Tuệ, chị Phi Phi hy vọng em có thể hạnh phúc.
Á Đặc nhìn bóng lưng Thiên Ca Tuệ dứt khoát như vậy, trong lòng khen một câu: Rất có cá tính! Không trách được Nam bị giày vò thảm như vậy! Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Thư Yến Tả nhìn dáng vẻ khổ sở kia của Úy Nam Thừa, đột nhiên liên tưởng đến mình trước kia, thấy vậy mỗi đoạn tình cảm đều cần phải trải qua, không thể thiếu.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Úy Nam Thừa biết trong khoảng thời gian này Tuệ Tuệ không muốn nhìn thấy mình, chỉ có thể nhờ Á Đặc phái người đi theo ba mẹ con bọn họ, bảo vệ an toàn cho bọn họ, bất kỳ lúc nào chụp hình gửi về cho anh, thông qua hình hiểu được bà xã và đứa bé sống có tốt không, thỉnh thoảng cũng nhìn bọn họ từ rất xa, cũng không đến gần, cho Tuệ Tuệ đầy đủ không gian.
Bởi vì anh biết rõ lấy tính tình của Tuệ Tuệ, nếu như phát hiện mình vẫn đi theo cô ấy mà nói, nhất định sẽ nổi giận.
Cho nên phần lớn thời gian anh chỉ có thể mượn công việc tới tê dại mình, nhất là khi a Dần đi chỗ Á Đặc, công việc anh phụ trách lập tức khổng lồ rất nhiều, anh dứt khoát sống ở công ty chính ở Newyork, cả ngày lẫn đêm vùi đầu trong công ty, người lập tức héo hon rất nhiều.
Bên chỗ ông nội và cha mẹ, die nd da nl e q uu ydo n hai người đều rất ăn ý giữ bí mật này, không muốn làm cho bọn họ lo lắng.
Mà để cho anh tuyệt đối không ngờ chính là, Tiêu Y Y lại nói chuyện không hề tính toán gì hết, anh bỏ ra giá lớn như vậy thành tát nước rồi! Bài báo chứa nội dung công kích người vẫn còn tiếp tục, thậm chí càng có khuynh hướng phát huy nóng hơn.
Trong khoảng thời gian này Hứa Du trôi qua rất khổ sở, thường bị điều tra, làm cho anh kiệt sức, nhưng anh biết mình không thể nhận thua, nếu không sẽ làm người kia chế giễu sau lưng!
Người phía sau màn nhất định là kẻ thù của nhà họ Hứa bọn họ, quyền lợi nắm trong tay vẫn còn rất lớn, thật ra thì dùng phương pháp loại trừ vẫn có thể đoán ra được đại khái là ai, nhưng không có bằng chứng nên anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Anh nhịn được, Hứa Nhiêu lại không nhịn được. Ý vị gọi số điện thoại của Úy Nam Thừa, đều thấy giọng chuyển vào hộp thư, cô biết anh Thừa cố ý trốn tránh mình, nhưng Tiêu Y Y nói lời không giữ lời! Lừa bọn họ, chẳng lẽ anh Thừa không tức giận? Không muốn tìm cô ta tính sổ sao?
/283
|