Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 167 - Lớn Lớn Nhỏ Nhỏ Chỉ Biết Bắt Nạt Một Mình Cô!
/283
|
“Mẹ, Tập Tập thật sự rất đau!” Thiên Tập Vũ bắt đầu giả bộ đáng thương làm nũng, hiệu quả rõ ràng.
Thiên Ca Tuệ thật sự bị dáng vẻ của con trai dọa sợ, cực kỳ đau lòng, không biết bao nhiêu lần cầu nguyện con trai nhất định không thể xảy ra chuyện gì, nếu không cô vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mình.
Ôm lấy con trai giận đùng đùng đi về phía bên cạnh “Cây cột”, “Con trai tôi xảy ra chuyện gì các người chịu trách nhiệm sao? Mau tránh ra!”
Hai người này cũng nghe thấy Thiên Tập Vũ kêu đau bụng, tim người dù sao cũng là thịt, đều không thể hung ác hạ quyết tâm với một đứa trẻ ba tuổi. Lại nói bọn họ cũng chỉ phụng mệnh tới đón mấy người này về, đương nhiên phải bảo đảm an toàn là hàng đầu! Đau bụng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, có thể kéo theo rất nhiều phương diện! Chểnh mảng không được!
Nhưng mà, phía bên ngoài còn đang đánh nhau, thật khó khăn...
“Các người đều tâm địa sắt đá sao? Con tôi đã đau như vậy còn chặn lại không cho đi, nếu thằng bé có chuyện không may các người đền nổi sao? Tránh ra!” Thấy hai người kia không hề có ý nhúc nhích, Thiên Ca Tuệ gấp đến mức nước mắt cũng chảy ra, không tự chủ được đề cao giọng, “Đây chính là các người nói không có ác ý sao? Rõ ràng chính là có ác ý hại chúng tôi!”
Hai “Cây cột” khó khăn liếc nhìn nhau, mạng người quan trọng, vẫn là tìm bệnh viện trước tương đối tốt, sau đó sẽ thông báo cho lão đại.
“Thiên tiểu thư, chung tôi thật sự không có ý hại ngài và đứa bé, nếu không chúng tôi đưa mọi người đến bệnh viện.”
Thiên Ca Tuệ hừ lạnh một tiếng, ôm con trai, dắt Thư Nhĩ Hoàng đi ra ngoài.
“Nếu không để tôi giúp ngài ôm con trai.” Một trong hai “Cây cột” tốt bụng mở miệng.
“Không cần!” Thiên Ca Tuệ lạnh lùng từ chối, những người này khẳng định không có ý tốt!
Tổ hợp một người phụ nữ trẻ tuổi trong ngực ôm một đứa bé, trong tay còn dắt theo một đứa bé khác, sau lưng còn có hai người to lớn thành công hấp dẫn một nhóm người vây xem, quả thật thành một quang cảnh rất khác biệt.
Suốt dọc đường đầu nhỏ của Thư Nhĩ Hoàng không ngừng xoay chuyển, phải làm sao mới có thể thoát khỏi hai thần giữ cửa ở phía sau!
Đột nhiên, phía trước xuất hiện một nhân viên an ninh của sân bay, bộ đồng phục kia nhìn thân thiết nhường nào!
“Cứu mạng với! Giết người!” Thư Nhĩ Hoàng lấy một loạt tiếng Anh chính gốc, hơn nữa giọng của cậu bé bén nhọn to rõ, vô cùng có lực xuyên thấu, rất nhanh dẫn đến sự chú ý của nhân viên an ninh sân bay.
Nhìn về phía bên này, vừa đi vừa móc bộ đàm ra nói bô bô một loạt.
Hai “Cây cột” phía sau nói thầm một tiếng không tốt, nơi này chính là Italy, không phải là địa bàn của bọn họ, nếu như rước lấy điều gì sẽ không tốt, không thể làm gì khác hơn là nháy mắt lẫn nhau, vội vàng – chạy!
Thiên Tập Vũ nằm trong ngực Thiên Ca Tuệ lập tức ngẩng đầu lên, giơ tay tư thế OK về phía Thư Nhĩ Hoàng, sau đó tụt từ trong ngực mẹ xuống.
Đi cùng với Thư Nhĩ Hoàng đến trước mặt chú an ninh nói cám ơn, cám ơn bọn họ dọa người xấu chạy.
Nhân viên an ninh vốn có rất nhiều điều muốn hỏi theo thông lệ công việc, lại bị hai bé trai khiêm tốn lễ phép nói cám ơn khiến cho ngượng ngùng, vốn quên hỏi.
Chỉ có điều dặn dò bọn họ về sau nhất định phải chú ý an toàn, không thể một mình ra cửa, bên ngoài rất nhiều người xấu.
Chờ sau khi nhân viên an ninh kia đi, Thiên Ca Tuệ mới phản ứng được, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào con trai, trong mắt muốn phóng hỏa!
Thiên Tập Vũ nghịch ngợm le lưỡi một cái, ý, mẹ tức giận!
“Bụng của con không đau?” Thiên Ca Tuệ nhìn chằm chằm vào con trai, kiềm chế tức giận, thằng nhóc thúi này, lại dám lừa cô!
“Mẹ, vừa rồi không phải con giả bộ rất giống sao? Lừa gạt bọn người xấu này!” Thiên Tập Vũ lấy lòng cười nói, dù sao bé vẫn chỉ là đứa bé, mưu kế của mình được như ý, dĩ nhiên vui mừng.
“Ừ, giả bộ rất giống! Ngay cả mẹ cũng bị lừa.” Trong giọng nói của Thiên Ca Tuệ không nghe ra được buồn hay vui, vẻ mặt nhàn nhạt.
“Mẹ, nếu như nói cho mẹ biết trước, vậy chắc chắn không chân thật như vậy, cũng không sẽ không diễn giống như thật!” Hình như Thiên Tập Vũ rất hả hê với khôn vặt của mình, không biết mẹ mình đã đến ranh giới bùng nổ rồi.
Uất ức và khó chịu chất chứa trong lòng mấy ngày liên tiếp hình như lập tức bộc phát, mấy ngày nay ngoài mặt cô rất vui vẻ, trò chuyện vui vẻ với bốn chị mới quen. Nhưng vừa đến buổi tối, trong lòng cô sẽ đặc biệt khó chịu, mất ngủ như thường lệ, mà không thể nói với các con, giấu uất ức khác thường ở trong lòng.
Không có người phụ nữ nào sẽ thờ ơ khi chồng mình vượt quá giới hạn, cô dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa người phụ nữ kia còn là Tiêu Y Y, đây chính là nút thắt ở trong lòng cô, một ngày không cởi bỏ một ngày sẽ thiêu đốt cô khó chịu.
Mà ở trong lúc mấu chốt, còn bị xã hội đen bắt lại, con trai thì đột nhiên đau bụng, nghi ngờ viêm ruột thừa, đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó “Choang” vỡ bể, nếu như con trai xảy ra chuyện gì, cô khẳng định cả đời sẽ không tha thứ được cho mình!
“Con có biết mẹ lo lắng bao nhiêu không? Con có biết mẹ thật sự cho rằng con đau bụng không? Con có biết con như vậy sẽ dọa chết mẹ không?” Thiên Ca Tuệ đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ uất ức, lớn lớn nhỏ nhỏ chỉ biết lừa cô!
Thiên Tập Vũ bị khuôn mặt vương nước mắt của mẹ dọa sợ, bé vốn cho rằng mình rất thông minh, dùng kế man thiên quá hải * lừa gạt người xấu, để cho mẹ và bé thành công thoát khỏi khống chế của người xấu, mẹ nhất định sẽ ngợi khen bé.
(*) man thiên quá hải: một trong ba mươi sáu kế của Trung Quốc cổ đại, có nghĩa giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn.
Lại không nghĩ tới mẹ lại tức giận như vậy, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bé thấy mẹ tức giận như vậy, dùng giọng nói sao lạnh lẽo hung dữ với bé, không khỏi rụt bả vai lại, hàm răng cắn thật chặt môi dưới, nhìn trọn vẹn quật cường trong mắt.
“Không cho phép cắn môi!” Thiên Ca Tuệ vừa thấy khuôn mặt con trai giống khuôn mặt người nào đó, giận ghê gớm, một lớn một nhỏ chỉ biết bắt nạt một mình cô!
Đôi môi Thiên Tập Vũ cắn càng chặt hơn, trong mắt cũng nổi lên nước mắt, nhưng chịu đựng không khóc, dáng vẻ quật cường nhìn vào trong mắt Thiên Ca Tuệ, càng bốc lửa giận hơn!
“Bảo con đừng cắn môi không nghe thấy hả!” Giọng Thiên Ca Tuệ đề cao mấy phần, một mặt đau lòng đôi môi thằng bé cắn sắp thấy máu, một mặt lại tức giận.
“Oa hu hu...” Thiên Tập Vũ cũng không nhịn được nữa, mím miệng bật khóc lên, mẹ thật hung dữ! Mẹ khẳng định không thích bé! Giọng của bé thật to.
Thiên Ca Tuệ thật sự bị dáng vẻ của con trai dọa sợ, cực kỳ đau lòng, không biết bao nhiêu lần cầu nguyện con trai nhất định không thể xảy ra chuyện gì, nếu không cô vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mình.
Ôm lấy con trai giận đùng đùng đi về phía bên cạnh “Cây cột”, “Con trai tôi xảy ra chuyện gì các người chịu trách nhiệm sao? Mau tránh ra!”
Hai người này cũng nghe thấy Thiên Tập Vũ kêu đau bụng, tim người dù sao cũng là thịt, đều không thể hung ác hạ quyết tâm với một đứa trẻ ba tuổi. Lại nói bọn họ cũng chỉ phụng mệnh tới đón mấy người này về, đương nhiên phải bảo đảm an toàn là hàng đầu! Đau bụng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, có thể kéo theo rất nhiều phương diện! Chểnh mảng không được!
Nhưng mà, phía bên ngoài còn đang đánh nhau, thật khó khăn...
“Các người đều tâm địa sắt đá sao? Con tôi đã đau như vậy còn chặn lại không cho đi, nếu thằng bé có chuyện không may các người đền nổi sao? Tránh ra!” Thấy hai người kia không hề có ý nhúc nhích, Thiên Ca Tuệ gấp đến mức nước mắt cũng chảy ra, không tự chủ được đề cao giọng, “Đây chính là các người nói không có ác ý sao? Rõ ràng chính là có ác ý hại chúng tôi!”
Hai “Cây cột” khó khăn liếc nhìn nhau, mạng người quan trọng, vẫn là tìm bệnh viện trước tương đối tốt, sau đó sẽ thông báo cho lão đại.
“Thiên tiểu thư, chung tôi thật sự không có ý hại ngài và đứa bé, nếu không chúng tôi đưa mọi người đến bệnh viện.”
Thiên Ca Tuệ hừ lạnh một tiếng, ôm con trai, dắt Thư Nhĩ Hoàng đi ra ngoài.
“Nếu không để tôi giúp ngài ôm con trai.” Một trong hai “Cây cột” tốt bụng mở miệng.
“Không cần!” Thiên Ca Tuệ lạnh lùng từ chối, những người này khẳng định không có ý tốt!
Tổ hợp một người phụ nữ trẻ tuổi trong ngực ôm một đứa bé, trong tay còn dắt theo một đứa bé khác, sau lưng còn có hai người to lớn thành công hấp dẫn một nhóm người vây xem, quả thật thành một quang cảnh rất khác biệt.
Suốt dọc đường đầu nhỏ của Thư Nhĩ Hoàng không ngừng xoay chuyển, phải làm sao mới có thể thoát khỏi hai thần giữ cửa ở phía sau!
Đột nhiên, phía trước xuất hiện một nhân viên an ninh của sân bay, bộ đồng phục kia nhìn thân thiết nhường nào!
“Cứu mạng với! Giết người!” Thư Nhĩ Hoàng lấy một loạt tiếng Anh chính gốc, hơn nữa giọng của cậu bé bén nhọn to rõ, vô cùng có lực xuyên thấu, rất nhanh dẫn đến sự chú ý của nhân viên an ninh sân bay.
Nhìn về phía bên này, vừa đi vừa móc bộ đàm ra nói bô bô một loạt.
Hai “Cây cột” phía sau nói thầm một tiếng không tốt, nơi này chính là Italy, không phải là địa bàn của bọn họ, nếu như rước lấy điều gì sẽ không tốt, không thể làm gì khác hơn là nháy mắt lẫn nhau, vội vàng – chạy!
Thiên Tập Vũ nằm trong ngực Thiên Ca Tuệ lập tức ngẩng đầu lên, giơ tay tư thế OK về phía Thư Nhĩ Hoàng, sau đó tụt từ trong ngực mẹ xuống.
Đi cùng với Thư Nhĩ Hoàng đến trước mặt chú an ninh nói cám ơn, cám ơn bọn họ dọa người xấu chạy.
Nhân viên an ninh vốn có rất nhiều điều muốn hỏi theo thông lệ công việc, lại bị hai bé trai khiêm tốn lễ phép nói cám ơn khiến cho ngượng ngùng, vốn quên hỏi.
Chỉ có điều dặn dò bọn họ về sau nhất định phải chú ý an toàn, không thể một mình ra cửa, bên ngoài rất nhiều người xấu.
Chờ sau khi nhân viên an ninh kia đi, Thiên Ca Tuệ mới phản ứng được, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào con trai, trong mắt muốn phóng hỏa!
Thiên Tập Vũ nghịch ngợm le lưỡi một cái, ý, mẹ tức giận!
“Bụng của con không đau?” Thiên Ca Tuệ nhìn chằm chằm vào con trai, kiềm chế tức giận, thằng nhóc thúi này, lại dám lừa cô!
“Mẹ, vừa rồi không phải con giả bộ rất giống sao? Lừa gạt bọn người xấu này!” Thiên Tập Vũ lấy lòng cười nói, dù sao bé vẫn chỉ là đứa bé, mưu kế của mình được như ý, dĩ nhiên vui mừng.
“Ừ, giả bộ rất giống! Ngay cả mẹ cũng bị lừa.” Trong giọng nói của Thiên Ca Tuệ không nghe ra được buồn hay vui, vẻ mặt nhàn nhạt.
“Mẹ, nếu như nói cho mẹ biết trước, vậy chắc chắn không chân thật như vậy, cũng không sẽ không diễn giống như thật!” Hình như Thiên Tập Vũ rất hả hê với khôn vặt của mình, không biết mẹ mình đã đến ranh giới bùng nổ rồi.
Uất ức và khó chịu chất chứa trong lòng mấy ngày liên tiếp hình như lập tức bộc phát, mấy ngày nay ngoài mặt cô rất vui vẻ, trò chuyện vui vẻ với bốn chị mới quen. Nhưng vừa đến buổi tối, trong lòng cô sẽ đặc biệt khó chịu, mất ngủ như thường lệ, mà không thể nói với các con, giấu uất ức khác thường ở trong lòng.
Không có người phụ nữ nào sẽ thờ ơ khi chồng mình vượt quá giới hạn, cô dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa người phụ nữ kia còn là Tiêu Y Y, đây chính là nút thắt ở trong lòng cô, một ngày không cởi bỏ một ngày sẽ thiêu đốt cô khó chịu.
Mà ở trong lúc mấu chốt, còn bị xã hội đen bắt lại, con trai thì đột nhiên đau bụng, nghi ngờ viêm ruột thừa, đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó “Choang” vỡ bể, nếu như con trai xảy ra chuyện gì, cô khẳng định cả đời sẽ không tha thứ được cho mình!
“Con có biết mẹ lo lắng bao nhiêu không? Con có biết mẹ thật sự cho rằng con đau bụng không? Con có biết con như vậy sẽ dọa chết mẹ không?” Thiên Ca Tuệ đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ uất ức, lớn lớn nhỏ nhỏ chỉ biết lừa cô!
Thiên Tập Vũ bị khuôn mặt vương nước mắt của mẹ dọa sợ, bé vốn cho rằng mình rất thông minh, dùng kế man thiên quá hải * lừa gạt người xấu, để cho mẹ và bé thành công thoát khỏi khống chế của người xấu, mẹ nhất định sẽ ngợi khen bé.
(*) man thiên quá hải: một trong ba mươi sáu kế của Trung Quốc cổ đại, có nghĩa giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn.
Lại không nghĩ tới mẹ lại tức giận như vậy, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bé thấy mẹ tức giận như vậy, dùng giọng nói sao lạnh lẽo hung dữ với bé, không khỏi rụt bả vai lại, hàm răng cắn thật chặt môi dưới, nhìn trọn vẹn quật cường trong mắt.
“Không cho phép cắn môi!” Thiên Ca Tuệ vừa thấy khuôn mặt con trai giống khuôn mặt người nào đó, giận ghê gớm, một lớn một nhỏ chỉ biết bắt nạt một mình cô!
Đôi môi Thiên Tập Vũ cắn càng chặt hơn, trong mắt cũng nổi lên nước mắt, nhưng chịu đựng không khóc, dáng vẻ quật cường nhìn vào trong mắt Thiên Ca Tuệ, càng bốc lửa giận hơn!
“Bảo con đừng cắn môi không nghe thấy hả!” Giọng Thiên Ca Tuệ đề cao mấy phần, một mặt đau lòng đôi môi thằng bé cắn sắp thấy máu, một mặt lại tức giận.
“Oa hu hu...” Thiên Tập Vũ cũng không nhịn được nữa, mím miệng bật khóc lên, mẹ thật hung dữ! Mẹ khẳng định không thích bé! Giọng của bé thật to.
/283
|