Nếu không phải Mật Mật nhà em còn chưa hoàn toàn dứt sữa, em thật sự muốn cấu kết làm chuyện xấu với hai người.” Thư Tử Nhiễm cảm thán một tiếng.
“Này, em cũng đừng đi theo tham gia náo nhiệt, vẫn ngoan ngoãn ở nhà cho đứa bé bú thôi.” Hoắc Nhĩ Phi cười ngã trên ghế sa lon.
...
Mấy người lớn đang trò chuyện hăng say, Úy Học Nghiêu giống như cơn gió chạy vào, nước mắt lã chã nhìn mẹ mình, “Mẹ, trên người Học Học thật thúi.”
“Con tè ra quần?” Thiên Ca Tuệ cũng ngửi thấy mùi lạ, không khỏi cau mày hỏi.
“Con mới không có!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Học Học kìm nén đến đỏ bừng, mẹ thật đáng ghét, mình đã sớm không tè ra quần có được không!
Thiên Ca Tuệ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của con trai, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm?
“Cô, Mật Mật vừa rồi nhất định đòi Học Học ôm, kết quả...” Thư Nhĩ Hách ôm em gái nhỏ đang khóc thét lên đi vào, rất khó khăn định nói lại thôi.
Ồ! Thì ra không phải con trai tè ra quần, mà là tiểu Mật Mật tè ra quần. Thiên Ca Tuệ giống như an ủi sờ đầu con trai mình.
Cái miệng nhỏ nhắn của Úy Học Nghiêu trề ra, giống như định không dễ dàng tha thứ cho mẹ như vậy, lại bôi xấu bé trước mặt rất nhiều dì như thế, quá mất mặt đó ~~~
Năm người mẹ lập tức hiểu xảy ra chuyện gì rồi, hóa ra Mật Mật tè lên người Học Học rồi, nhưng vì cái gì mà Mật Mật khóc đến đau lòng như vậy?
Thư Tử Nhiễm vội vàng ôm con gái, sờ sờ mông con, quả nhiên ẩm ướt, dịu dàng dụ dỗ nói: “Ngoan nào, có phải quần ẩm ướt không thoải mái không, mẹ lập tức thay cho con nha.”
Kết quả Mật Mật mới một tuổi khóc đến càng đau lòng, hắng giọng gào khóc đến tê tâm liệt phế, đều là anh đó xấu, anh lại ghét bỏ mình! Hu hu, sao bé lại tè ra quần! Quá mất mặt...
Đây là lần giao chiến đầu tiên giữa Úy Học Nghiêu ba tuổi và Mật Mật một tuổi, không phải vô cùng tầm thường!
“Ngoan, đừng khóc, mẹ tắm cho con nha.” Thư Tử Nhiễm ôm con gái đang khóc hu hu không ngừng đi lên lầu, cô luôn cho rằng con gái rất thích sạch sẽ, mỗi một lần đi tiểu một chút đều khóc đến rất lớn tiếng, thúc giục cô rửa cho con bé.
Thiên Ca Tuệ nhìn về phía con trai, “Học Học, không phải con bắt nạt em gái chứ?”
“Con không có! Là em ấy cứ đòi con ôm, con không ôm, em ấy lại bật khóc thét lên, ôm em ấy rồi lại còn đi tiểu lên người con, mẹ, con cũng muốn tắm, trên người thúi thúi.” Học Học mím miệng vô cùng uất ức nói, bé mới sẽ không bắt nạt đứa con nít mắt xanh khóc nhè đó, một chút cũng không đáng yêu!
Ba người lớn bên cạnh cũng cười đến vui vẻ, kể từ sau khi Học Học đến, hình như Mật Mật dời mục tiêu, trước kia trừ Hách nhi ra con bé tuyệt đối sẽ không chủ động đòi ai ôm, nhưng bây giờ lại dính lên người Học Học rồi, nhìn thấy cậu bé sẽ đưa hai cánh tay nhỏ bé mập mạp, phát ra một âm tiết, “Bê...” (Giống như “Bế”)
“Tôi thấy Học Học và Mật Mật giống như một đôi oan gia vậy, nhỏ như vậy đã biết đùa giỡn lẫn nhau.” Chử Tuyết Nghê cười đến rất vui mừng.
“Đúng vậy, Hoàng Hoàng còn oán trách Mật Mật không thích thằng bé với tôi, như thế rất tốt, thằng bé chắc chắn bị đả kích rồi.” Hoắc Nhĩ Phi cũng cười giỡn.
Đang nói, Thư Nhĩ Hoàng chạy vào, trực tiếp nhào vào trong ngực mẹ mình, ngồi ở trên chân mẹ, “Mẹ, sao em gái không thích con mà thích cậu ấy!” Tay nhỏ bé không vui chỉ về phía Học Học.
“Bởi vì tôi lớn lên điển trai hơn cậu.” Úy Học Nghiêu nghe được cậu ấy nói, đột nhiên dâng lên cảm giác tự hào, nghịch ngợm làm mặt quỷ về phía cậu ấy, lôi kéo mẹ muốn đi tắm.
“Rõ ràng tôi đẹp trai hơn!” Thư Nhĩ Hoàng không chịu, mắt trừng được tròn trịa.
Bốn người lớn đầu đầy vạch đen, lúc này mới ba tuổi đã biết so sánh ai đẹp trai hơn? Sau khi lớn lên còn gì nữa?Thiên Ca Tuệ càng thêm kịp thời lôi kéo con trai đi, vừa tắm vừa dặn dò bé phải biết lễ phép, muốn tạo quan hệ tốt với mỗi bạn nhỏ ở đây, không thể cãi vã giống như vừa rồi.
Úy Học Nghiêu chu môi không vui, “Mẹ, Thư Nhĩ Hoàng nó đang ghen tỵ với con!”
“Ừ, Học Học của mẹ cho dù đi tới đâu cũng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, là một tiểu soái ca mà.” Thiên Ca Tuệ hung hăng “Chụt” một cái lên mặt con trai.
“Khách khách...” Úy Học Nghiêu nghe ra mẹ đang khen mình, cười đến khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.
--- -----
Sau vườn xây dựng một tòa giống như cái đình trên nước, chậu cây và các loại hoa cỏ nói không ra tên đặt từng chậu xuôi trên đình, chiếu xuống làm tôn lên nước hồ trong suốt nhìn thấy đáy, rất giống một bức tranh.
Ngay chính giữa chỗ lớn nhất trong đình, ngồi bốn đứa trẻ khoảng ba tuổi, hai nam hai nữ, rất nghiêm túc ngồi trên băng ghế, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào bàn cờ vua phương Tây đặt trên bàn đá.
Không sai, bốn người bạn nhỏ chính là Thiên Tập Vũ, Thư Cách Gia, Đoạn Tư Lam, Thư Tinh Sở, đang chơi cờ vua phương Tây đấy.
“Tập Tập, tại sao anh không ra quân mã?” Thư Tinh Sở chống cằm ngồi bên cạnh Thiên Tập Vũ, thỉnh thoảng líu ríu mấy câu.
“Quân tượng của cô ấy đang ở đó canh chừng anh.” Thiên Tập Vũ đơn giản tóm tắt giải thích.
“Hì hì, không nhìn ra cậu còn rất thông minh!” Thư Cách Gia nở một nụ cười xấu xa về phía Tập Tập.
Thiên Tập Vũ lạnh lùng nhíu mày, “Dĩ nhiên.”
“Thật không khiêm tốn.” Đoạn Tư Lam bĩu môi, bé rất không vui lòng khi Cách Cách đi khen bé trai khác.
“Ah? Em trai chạy đi đâu rồi?” Thư Cách Gia đột nhiên phát hiện em trai rắm thúi của mình không có ở đây.
“Hoàng Hoàng đi tìm thím tố cáo rồi, nói Mật Mật không thích mình.” Thư Tinh Sở cười híp mắt nói.
“Em trai thật sự ngây thơ chết rồi, khó trách Mật Mật không cần nó ôm.” Thư Cách Gia cảm thấy em trai rắm thúi có lúc rất phiền, khiến cho bé rất tức giận.
Thiên Tập Vũ liếc mắt nhìn Thư Cách Gia đối diện, mặc dù bé chưa từng thấy bao nhiêu bé gái, nhưng quỷ linh tinh, bá đạo dã man giống như Cách Cách vậy vẫn là lần đầu tiên, cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bé.
Rảnh rỗi một lúc sau, Thư Tinh Sở lại bắt đầu, “Cách Cách, sau khi lớn lên em định làm gì?”
“Lão đại hắc bang!” Thư Cách Gia trả lời rất lớn lối.
Giọng nói kiên định vả lại khẳng định như vậy làm ba người bọn họ ngây ngẩn cả người, nhất là Thiên Tập Vũ, bé nhìn Thư Cách Gia giống như nhìn quái vật, ý tưởng trong đầu bạn ấy quả thật còn quái gở hơn mẹ!
Đoạn Tư Lam và Thư Tinh Sở đã không phải là lần đầu tiên nghe nói như thế, cho nên tương đối mà nói trấn định hơn chút.
“Cách Cách, có phải em nói đùa chơi thôi không?” Thư Tinh Sở cảm thấy nào có bé gái nào lập chí muốn làm lão đại hắc bang chứ?
“Dĩ nhiên không phải! Em rất nghiêm túc.” Thư Cách Gia phồng quai hàm lên, hình như rất không vui sao chị lại không tin tưởng mình.
“Này, em cũng đừng đi theo tham gia náo nhiệt, vẫn ngoan ngoãn ở nhà cho đứa bé bú thôi.” Hoắc Nhĩ Phi cười ngã trên ghế sa lon.
...
Mấy người lớn đang trò chuyện hăng say, Úy Học Nghiêu giống như cơn gió chạy vào, nước mắt lã chã nhìn mẹ mình, “Mẹ, trên người Học Học thật thúi.”
“Con tè ra quần?” Thiên Ca Tuệ cũng ngửi thấy mùi lạ, không khỏi cau mày hỏi.
“Con mới không có!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Học Học kìm nén đến đỏ bừng, mẹ thật đáng ghét, mình đã sớm không tè ra quần có được không!
Thiên Ca Tuệ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của con trai, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm?
“Cô, Mật Mật vừa rồi nhất định đòi Học Học ôm, kết quả...” Thư Nhĩ Hách ôm em gái nhỏ đang khóc thét lên đi vào, rất khó khăn định nói lại thôi.
Ồ! Thì ra không phải con trai tè ra quần, mà là tiểu Mật Mật tè ra quần. Thiên Ca Tuệ giống như an ủi sờ đầu con trai mình.
Cái miệng nhỏ nhắn của Úy Học Nghiêu trề ra, giống như định không dễ dàng tha thứ cho mẹ như vậy, lại bôi xấu bé trước mặt rất nhiều dì như thế, quá mất mặt đó ~~~
Năm người mẹ lập tức hiểu xảy ra chuyện gì rồi, hóa ra Mật Mật tè lên người Học Học rồi, nhưng vì cái gì mà Mật Mật khóc đến đau lòng như vậy?
Thư Tử Nhiễm vội vàng ôm con gái, sờ sờ mông con, quả nhiên ẩm ướt, dịu dàng dụ dỗ nói: “Ngoan nào, có phải quần ẩm ướt không thoải mái không, mẹ lập tức thay cho con nha.”
Kết quả Mật Mật mới một tuổi khóc đến càng đau lòng, hắng giọng gào khóc đến tê tâm liệt phế, đều là anh đó xấu, anh lại ghét bỏ mình! Hu hu, sao bé lại tè ra quần! Quá mất mặt...
Đây là lần giao chiến đầu tiên giữa Úy Học Nghiêu ba tuổi và Mật Mật một tuổi, không phải vô cùng tầm thường!
“Ngoan, đừng khóc, mẹ tắm cho con nha.” Thư Tử Nhiễm ôm con gái đang khóc hu hu không ngừng đi lên lầu, cô luôn cho rằng con gái rất thích sạch sẽ, mỗi một lần đi tiểu một chút đều khóc đến rất lớn tiếng, thúc giục cô rửa cho con bé.
Thiên Ca Tuệ nhìn về phía con trai, “Học Học, không phải con bắt nạt em gái chứ?”
“Con không có! Là em ấy cứ đòi con ôm, con không ôm, em ấy lại bật khóc thét lên, ôm em ấy rồi lại còn đi tiểu lên người con, mẹ, con cũng muốn tắm, trên người thúi thúi.” Học Học mím miệng vô cùng uất ức nói, bé mới sẽ không bắt nạt đứa con nít mắt xanh khóc nhè đó, một chút cũng không đáng yêu!
Ba người lớn bên cạnh cũng cười đến vui vẻ, kể từ sau khi Học Học đến, hình như Mật Mật dời mục tiêu, trước kia trừ Hách nhi ra con bé tuyệt đối sẽ không chủ động đòi ai ôm, nhưng bây giờ lại dính lên người Học Học rồi, nhìn thấy cậu bé sẽ đưa hai cánh tay nhỏ bé mập mạp, phát ra một âm tiết, “Bê...” (Giống như “Bế”)
“Tôi thấy Học Học và Mật Mật giống như một đôi oan gia vậy, nhỏ như vậy đã biết đùa giỡn lẫn nhau.” Chử Tuyết Nghê cười đến rất vui mừng.
“Đúng vậy, Hoàng Hoàng còn oán trách Mật Mật không thích thằng bé với tôi, như thế rất tốt, thằng bé chắc chắn bị đả kích rồi.” Hoắc Nhĩ Phi cũng cười giỡn.
Đang nói, Thư Nhĩ Hoàng chạy vào, trực tiếp nhào vào trong ngực mẹ mình, ngồi ở trên chân mẹ, “Mẹ, sao em gái không thích con mà thích cậu ấy!” Tay nhỏ bé không vui chỉ về phía Học Học.
“Bởi vì tôi lớn lên điển trai hơn cậu.” Úy Học Nghiêu nghe được cậu ấy nói, đột nhiên dâng lên cảm giác tự hào, nghịch ngợm làm mặt quỷ về phía cậu ấy, lôi kéo mẹ muốn đi tắm.
“Rõ ràng tôi đẹp trai hơn!” Thư Nhĩ Hoàng không chịu, mắt trừng được tròn trịa.
Bốn người lớn đầu đầy vạch đen, lúc này mới ba tuổi đã biết so sánh ai đẹp trai hơn? Sau khi lớn lên còn gì nữa?Thiên Ca Tuệ càng thêm kịp thời lôi kéo con trai đi, vừa tắm vừa dặn dò bé phải biết lễ phép, muốn tạo quan hệ tốt với mỗi bạn nhỏ ở đây, không thể cãi vã giống như vừa rồi.
Úy Học Nghiêu chu môi không vui, “Mẹ, Thư Nhĩ Hoàng nó đang ghen tỵ với con!”
“Ừ, Học Học của mẹ cho dù đi tới đâu cũng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, là một tiểu soái ca mà.” Thiên Ca Tuệ hung hăng “Chụt” một cái lên mặt con trai.
“Khách khách...” Úy Học Nghiêu nghe ra mẹ đang khen mình, cười đến khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.
--- -----
Sau vườn xây dựng một tòa giống như cái đình trên nước, chậu cây và các loại hoa cỏ nói không ra tên đặt từng chậu xuôi trên đình, chiếu xuống làm tôn lên nước hồ trong suốt nhìn thấy đáy, rất giống một bức tranh.
Ngay chính giữa chỗ lớn nhất trong đình, ngồi bốn đứa trẻ khoảng ba tuổi, hai nam hai nữ, rất nghiêm túc ngồi trên băng ghế, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào bàn cờ vua phương Tây đặt trên bàn đá.
Không sai, bốn người bạn nhỏ chính là Thiên Tập Vũ, Thư Cách Gia, Đoạn Tư Lam, Thư Tinh Sở, đang chơi cờ vua phương Tây đấy.
“Tập Tập, tại sao anh không ra quân mã?” Thư Tinh Sở chống cằm ngồi bên cạnh Thiên Tập Vũ, thỉnh thoảng líu ríu mấy câu.
“Quân tượng của cô ấy đang ở đó canh chừng anh.” Thiên Tập Vũ đơn giản tóm tắt giải thích.
“Hì hì, không nhìn ra cậu còn rất thông minh!” Thư Cách Gia nở một nụ cười xấu xa về phía Tập Tập.
Thiên Tập Vũ lạnh lùng nhíu mày, “Dĩ nhiên.”
“Thật không khiêm tốn.” Đoạn Tư Lam bĩu môi, bé rất không vui lòng khi Cách Cách đi khen bé trai khác.
“Ah? Em trai chạy đi đâu rồi?” Thư Cách Gia đột nhiên phát hiện em trai rắm thúi của mình không có ở đây.
“Hoàng Hoàng đi tìm thím tố cáo rồi, nói Mật Mật không thích mình.” Thư Tinh Sở cười híp mắt nói.
“Em trai thật sự ngây thơ chết rồi, khó trách Mật Mật không cần nó ôm.” Thư Cách Gia cảm thấy em trai rắm thúi có lúc rất phiền, khiến cho bé rất tức giận.
Thiên Tập Vũ liếc mắt nhìn Thư Cách Gia đối diện, mặc dù bé chưa từng thấy bao nhiêu bé gái, nhưng quỷ linh tinh, bá đạo dã man giống như Cách Cách vậy vẫn là lần đầu tiên, cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bé.
Rảnh rỗi một lúc sau, Thư Tinh Sở lại bắt đầu, “Cách Cách, sau khi lớn lên em định làm gì?”
“Lão đại hắc bang!” Thư Cách Gia trả lời rất lớn lối.
Giọng nói kiên định vả lại khẳng định như vậy làm ba người bọn họ ngây ngẩn cả người, nhất là Thiên Tập Vũ, bé nhìn Thư Cách Gia giống như nhìn quái vật, ý tưởng trong đầu bạn ấy quả thật còn quái gở hơn mẹ!
Đoạn Tư Lam và Thư Tinh Sở đã không phải là lần đầu tiên nghe nói như thế, cho nên tương đối mà nói trấn định hơn chút.
“Cách Cách, có phải em nói đùa chơi thôi không?” Thư Tinh Sở cảm thấy nào có bé gái nào lập chí muốn làm lão đại hắc bang chứ?
“Dĩ nhiên không phải! Em rất nghiêm túc.” Thư Cách Gia phồng quai hàm lên, hình như rất không vui sao chị lại không tin tưởng mình.
/283
|