“Tớ vẫn thích xe việt dã, có một sự yêu thích không giải thích được, chiếc Wrangler này do tớ chọn trúng, Thừa... Thành công trở thành chiếc xe của tớ.” Thiên Ca Tuệ âm thầm cắn đầu lưỡi, may mà lần này giật mình, lần sau không thể nói lỡ miệng.
(*) Thừa 承 và Thành 成 trong thành công đều có cách đọc là [chéng].
“Cha mẹ cậu thật thương yêu cậu, xe việt dã quý giá như vậy cũng không tiếc mua cho cậu, vậy nhà cậu chắc không ít xe nổi tiếng.” Diêu Tư nói câu có hàm ý khác, cùng là quan nhị đại, tại sao nhà Thiên Ca Tuệ lại có nhiều tiền hơn nhà cô, không thể nghi ngờ, vậy chắc chắn là do cha cô ấy tham nhiều lắm!
Chỉ có điều rất lâu sau cô mới hiểu được, là mình nghĩ sai rồi.
Đồng Tiểu Noãn lập tức hiểu ý tứ trong lời Diêu Tư nói, lặng lẽ chọc chọc cô ấy, để cho cô ấy đừng nói lung tung.
Có thể do gió quá lớn, cũng có thể do có một chiếc xe cơ giới nặng chạy qua bên cạnh, vừa lúc át tiếng Diêu Tư, Thiên Ca Tuệ hoàn toàn không nghe thấy cô ấy nói gì, nên hỏi lại một câu, “Vừa rồi cậu nói cái gì?”
“Không có gì, tớ chỉ cảm thán chưa từng được ngồi xe việt dã tốt như vậy thôi.” Diêu Tư cũng đã có kinh nghiệm, tối nay đi dự party mừng sinh nhật anh người ta, nếu như bây giờ khơi mào ra rắc rối gì, đó không phải họa từ miệng sao
Lam Tạp ngồi bên cạnh nghe thấy hết, câu nói kia của Diêu Tư đúng là mang theo mấy phần oán khí, nếu như Tuệ Tuệ nghe thấy chỉ sợ sẽ lý luận với cô ta trước mặt mọi người, thôi, giữa bạn học chung lớp không cần thiết phải làm cho bế tắc như vậy, hòa hòa thuận thuận mới là tốt nhất.
Ở thành phố W hàng năm thậm chí mỗi ngày đều tổ chức party muôn hình muôn vẻ, tất cả lớn nhỏ, đơn giản là do những thiếu gia tiểu thư kia rảnh rỗi nhàm chán mà nghĩ ra các cách tiêu khiển.
Thiên Chỉ Dương cũng không ngoại lệ, hàng năm anh cũng sẽ tổ chức mười mấy buổi party, kết giao với một vài cô gái con nhà danh giá, minh tinh người mẫu, một năm 365 ngày, anh luôn không ngừng chế tạo xì căng đan cho mình, thường lên trang đầu mấy tạp chí bát quái, giải trí, chọc cho cha càng ngày càng thất vọng về anh, ban đầu còn giúp anh dọn dẹp mấy xì căng đan không đáng, sau đó dứt khoát mặc anh giày vò.
Trưởng thành theo tuổi tác, anh đột nhiên sinh ra chút chán nản, nhiều năm chơi bụi hoa, nhưng vĩnh viễn không có một ai có thể chân chính đi vào tim anh, yêu say đắm thời còn học sinh cuối cùng cũng theo gió đã đi xa, mà xinh đẹp dễ thương kia, đã cách anh càng ngày càng xa.
Hồi tưởng lại quá khứ, thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hoa hoa công tử tiếng tăm lừng lẫy, đại thiếu phong lưu Thiên Chỉ Dương lại có thể thích một người con gái suốt tám năm, nhưng vẫn cất giấu tình cảm của mình không dám thổ lộ, nói ra chỉ sợ cười đến rụng răng.
Nhưng mà, sự thật cuối cùng vẫn là sự thật, trong cuộc tình tay ba anh (em) đuổi theo em (anh), bây giờ suy nghĩ lại đúng là một câu chuyện cười, chỉ có thể may mà mình không vì yêu đến tình trạng kia, hoặc có thể, đó vốn không phải là yêu?
Từ từ phun ra một ngụm khói, dựa nghiêng trên lan can lầu hai, áo khoác âu phục màu đen khẽ mở, nút áo sơ mi cởi hai nút, lộ ra xương quai xanh khêu gợi bên trong, lười biếng mà tùy ý. Ngón tay phải kẹp một điếu thuốc lá chưa đốt hết, cong cùi chỏ lên, đưa thuốc lá vào miệng, có một vẻ chua xót nhàn nhạt, nhắm mắt lại cực kỳ hưởng thụ hít một hơi thật sâu, sau đó từng vòng lại từng vòng khói mù tràn ngập trước mặt anh, bao trùm anh trong đó, không nhìn rõ vẻ mặt nơi đáy mắt.
Nếu Thiên Chỉ Dương anh được gọi là hoa hoa công tử đứng đầu thành phố W, như vậy tối tay hoàn toàn phóng túng đi, qua tối nay, tất cả đều sẽ khác.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, sắp rồi.
Danh sách được mời trong tối nay gần như tất cả đều là thục nữ con nhà danh giá và quý công tử quyền thế giàu sang độc thân của thành phố này, chỉ có điều vứt bỏ tất cả thân phận, tới tham dự một buổi chè chén say sưa.
Trong phòng khách, bố trí lần nữa rực rỡ hẳn lên, mơ hồ lộ ra mùi vị phản nghịch và điên cuồng.
“Thiếu gia, tất cả đều theo như dặn dò của ngài chuẩn bị thỏa đáng.” Quản gia Thiên Hỉ mặc bộ đồng phục màu đen cúi đầu bên cạnh.
Dập tắt điếu thuốc trong tay, thuận tay ném vào trong thùng rác, “Chú Thiên, chú khổ cực rồi.”
“Chỉ cần thiếu gia ngài vui vẻ là được rồi.” Đây đúng là ý nghĩ sâu trong đáy lòng Thiên Hỉ, thiếu gia luôn giấu cảm xúc của mình thật sâu, danh hiệu hoa hoa công tử chắc hẳn cũng để dùng chọc tức lão gia, haizzz...
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của chú Thiên, Thiên Chỉ Dương tự giễu nhếch miệng, khi còn bé cha và mẹ vì chuyện của công ty mà cả ngày vật lộn ở bên ngoài, đi sớm về trễ, anh muốn gặp mặt bọn họ đều là một chuyện hết sức xa xỉ, chứ đừng nói chi tới chuyện khác! Trước bảy tuổi tính tình của anh chỉ có thể dùng từ cô độc để hình dung, không giỏi nói chuyện, rất thích một mình vùi người ở trong nhà ngẩn người. May mà năm ấy ông nội ra mặt đón mình về đại viện đã lâu không thấy, có một đám bạn trai gái cùng lứa với mình chơi chung, dần dần sáng sủa ra rất nhiều; đến năm thứ hai thì em gái nhà chú nhỏ ra đờ, đúng là một cô bé phấn điêu ngọc trác *, thật đáng yêu, cũng rất dính mình, không biết vì sao tiểu Thừa và con bé rất không hợp nhau, vừa gặp đã gây gổ...
(*) phấn điêu ngọc trác: Cụm từ dùng để miêu tả những đứa bé trắng nõn, mềm mịn.
Nhưng mà, ai nào đoán được cuối cùng hai người bọn họ lại đi cùng với nhau, còn sinh hai đứa con trai đáng yêu như vậy, để cho anh người làm cậu này cũng vinh quang vô hạn!
Dọc theo cầu thang bước từng bước một đi xuống, thuận tay nhặt một chiếc mặt nạ Pharaoh, che lên mặt mình, nhếch miệng nở một nụ cười xấu xa, sở dĩ tổ chức vũ hội mặt nạ này, anh cũng chứa lòng riêng.
Sắp tới đến một đoạn nào đó, khi toàn bộ ánh đèn tắt đi, người chủ trì sẽ nói: Để cho chúng ta đi tìm hoàng tử hoặc công chúa muốn hôn theo tim mình đi, bất kể thân phận và địa vị, chỉ đi theo cảm giác của chính chúng ta.
Anh cũng hy vọng tối nay có thể gặp được cô gái khiến cho mình rung động, cũng coi như đặt dấu chấm tròn viên mãn cho hai mươi bảy năm tuổi hoa.
Nếu như gặp mặt một giây này, vậy anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Khoảng sáu giờ tối, cửa biệt thự lục tục dừng rất nhiều xe thể thao quý giá nổi tiếng, tối nay đến đây đều là nam nữ độc thân, trong nháy mắt khi xuống xe, khi đưa mắt nhìn nhau, dòng điện nảy sinh –
Khi mấy người Thiên Ca Tuệ đến nơi thì chỗ đậu xe gần như đầy rồi, không có cách nào cô chỉ có thể giao xe mình cho bảo vệ để anh ta đậu xe giúp mình, mang theo bốn người bọn họ tiến vào sảnh chính.
“Wow! Lại là vũ hội hóa trang? Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ! Xem ra có cảm giác thật thần bí ~” Già Đại khoa trương kêu lên, lập tức hưng phấn cầm một chiếc mặt nạ, cuối cùng chọn trúng mặt nạ thiên nga đen lộng lẫy lòe loẹt, lông màu đen thật dài tương xứng với chiếc váy trắng mềm mại của cô, càng tăng thêm một phần sắc thái thần bí, thế này gọi là tương phản cực hạn, càng có sức hấp dẫn.
(*) Thừa 承 và Thành 成 trong thành công đều có cách đọc là [chéng].
“Cha mẹ cậu thật thương yêu cậu, xe việt dã quý giá như vậy cũng không tiếc mua cho cậu, vậy nhà cậu chắc không ít xe nổi tiếng.” Diêu Tư nói câu có hàm ý khác, cùng là quan nhị đại, tại sao nhà Thiên Ca Tuệ lại có nhiều tiền hơn nhà cô, không thể nghi ngờ, vậy chắc chắn là do cha cô ấy tham nhiều lắm!
Chỉ có điều rất lâu sau cô mới hiểu được, là mình nghĩ sai rồi.
Đồng Tiểu Noãn lập tức hiểu ý tứ trong lời Diêu Tư nói, lặng lẽ chọc chọc cô ấy, để cho cô ấy đừng nói lung tung.
Có thể do gió quá lớn, cũng có thể do có một chiếc xe cơ giới nặng chạy qua bên cạnh, vừa lúc át tiếng Diêu Tư, Thiên Ca Tuệ hoàn toàn không nghe thấy cô ấy nói gì, nên hỏi lại một câu, “Vừa rồi cậu nói cái gì?”
“Không có gì, tớ chỉ cảm thán chưa từng được ngồi xe việt dã tốt như vậy thôi.” Diêu Tư cũng đã có kinh nghiệm, tối nay đi dự party mừng sinh nhật anh người ta, nếu như bây giờ khơi mào ra rắc rối gì, đó không phải họa từ miệng sao
Lam Tạp ngồi bên cạnh nghe thấy hết, câu nói kia của Diêu Tư đúng là mang theo mấy phần oán khí, nếu như Tuệ Tuệ nghe thấy chỉ sợ sẽ lý luận với cô ta trước mặt mọi người, thôi, giữa bạn học chung lớp không cần thiết phải làm cho bế tắc như vậy, hòa hòa thuận thuận mới là tốt nhất.
Ở thành phố W hàng năm thậm chí mỗi ngày đều tổ chức party muôn hình muôn vẻ, tất cả lớn nhỏ, đơn giản là do những thiếu gia tiểu thư kia rảnh rỗi nhàm chán mà nghĩ ra các cách tiêu khiển.
Thiên Chỉ Dương cũng không ngoại lệ, hàng năm anh cũng sẽ tổ chức mười mấy buổi party, kết giao với một vài cô gái con nhà danh giá, minh tinh người mẫu, một năm 365 ngày, anh luôn không ngừng chế tạo xì căng đan cho mình, thường lên trang đầu mấy tạp chí bát quái, giải trí, chọc cho cha càng ngày càng thất vọng về anh, ban đầu còn giúp anh dọn dẹp mấy xì căng đan không đáng, sau đó dứt khoát mặc anh giày vò.
Trưởng thành theo tuổi tác, anh đột nhiên sinh ra chút chán nản, nhiều năm chơi bụi hoa, nhưng vĩnh viễn không có một ai có thể chân chính đi vào tim anh, yêu say đắm thời còn học sinh cuối cùng cũng theo gió đã đi xa, mà xinh đẹp dễ thương kia, đã cách anh càng ngày càng xa.
Hồi tưởng lại quá khứ, thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hoa hoa công tử tiếng tăm lừng lẫy, đại thiếu phong lưu Thiên Chỉ Dương lại có thể thích một người con gái suốt tám năm, nhưng vẫn cất giấu tình cảm của mình không dám thổ lộ, nói ra chỉ sợ cười đến rụng răng.
Nhưng mà, sự thật cuối cùng vẫn là sự thật, trong cuộc tình tay ba anh (em) đuổi theo em (anh), bây giờ suy nghĩ lại đúng là một câu chuyện cười, chỉ có thể may mà mình không vì yêu đến tình trạng kia, hoặc có thể, đó vốn không phải là yêu?
Từ từ phun ra một ngụm khói, dựa nghiêng trên lan can lầu hai, áo khoác âu phục màu đen khẽ mở, nút áo sơ mi cởi hai nút, lộ ra xương quai xanh khêu gợi bên trong, lười biếng mà tùy ý. Ngón tay phải kẹp một điếu thuốc lá chưa đốt hết, cong cùi chỏ lên, đưa thuốc lá vào miệng, có một vẻ chua xót nhàn nhạt, nhắm mắt lại cực kỳ hưởng thụ hít một hơi thật sâu, sau đó từng vòng lại từng vòng khói mù tràn ngập trước mặt anh, bao trùm anh trong đó, không nhìn rõ vẻ mặt nơi đáy mắt.
Nếu Thiên Chỉ Dương anh được gọi là hoa hoa công tử đứng đầu thành phố W, như vậy tối tay hoàn toàn phóng túng đi, qua tối nay, tất cả đều sẽ khác.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, sắp rồi.
Danh sách được mời trong tối nay gần như tất cả đều là thục nữ con nhà danh giá và quý công tử quyền thế giàu sang độc thân của thành phố này, chỉ có điều vứt bỏ tất cả thân phận, tới tham dự một buổi chè chén say sưa.
Trong phòng khách, bố trí lần nữa rực rỡ hẳn lên, mơ hồ lộ ra mùi vị phản nghịch và điên cuồng.
“Thiếu gia, tất cả đều theo như dặn dò của ngài chuẩn bị thỏa đáng.” Quản gia Thiên Hỉ mặc bộ đồng phục màu đen cúi đầu bên cạnh.
Dập tắt điếu thuốc trong tay, thuận tay ném vào trong thùng rác, “Chú Thiên, chú khổ cực rồi.”
“Chỉ cần thiếu gia ngài vui vẻ là được rồi.” Đây đúng là ý nghĩ sâu trong đáy lòng Thiên Hỉ, thiếu gia luôn giấu cảm xúc của mình thật sâu, danh hiệu hoa hoa công tử chắc hẳn cũng để dùng chọc tức lão gia, haizzz...
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của chú Thiên, Thiên Chỉ Dương tự giễu nhếch miệng, khi còn bé cha và mẹ vì chuyện của công ty mà cả ngày vật lộn ở bên ngoài, đi sớm về trễ, anh muốn gặp mặt bọn họ đều là một chuyện hết sức xa xỉ, chứ đừng nói chi tới chuyện khác! Trước bảy tuổi tính tình của anh chỉ có thể dùng từ cô độc để hình dung, không giỏi nói chuyện, rất thích một mình vùi người ở trong nhà ngẩn người. May mà năm ấy ông nội ra mặt đón mình về đại viện đã lâu không thấy, có một đám bạn trai gái cùng lứa với mình chơi chung, dần dần sáng sủa ra rất nhiều; đến năm thứ hai thì em gái nhà chú nhỏ ra đờ, đúng là một cô bé phấn điêu ngọc trác *, thật đáng yêu, cũng rất dính mình, không biết vì sao tiểu Thừa và con bé rất không hợp nhau, vừa gặp đã gây gổ...
(*) phấn điêu ngọc trác: Cụm từ dùng để miêu tả những đứa bé trắng nõn, mềm mịn.
Nhưng mà, ai nào đoán được cuối cùng hai người bọn họ lại đi cùng với nhau, còn sinh hai đứa con trai đáng yêu như vậy, để cho anh người làm cậu này cũng vinh quang vô hạn!
Dọc theo cầu thang bước từng bước một đi xuống, thuận tay nhặt một chiếc mặt nạ Pharaoh, che lên mặt mình, nhếch miệng nở một nụ cười xấu xa, sở dĩ tổ chức vũ hội mặt nạ này, anh cũng chứa lòng riêng.
Sắp tới đến một đoạn nào đó, khi toàn bộ ánh đèn tắt đi, người chủ trì sẽ nói: Để cho chúng ta đi tìm hoàng tử hoặc công chúa muốn hôn theo tim mình đi, bất kể thân phận và địa vị, chỉ đi theo cảm giác của chính chúng ta.
Anh cũng hy vọng tối nay có thể gặp được cô gái khiến cho mình rung động, cũng coi như đặt dấu chấm tròn viên mãn cho hai mươi bảy năm tuổi hoa.
Nếu như gặp mặt một giây này, vậy anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Khoảng sáu giờ tối, cửa biệt thự lục tục dừng rất nhiều xe thể thao quý giá nổi tiếng, tối nay đến đây đều là nam nữ độc thân, trong nháy mắt khi xuống xe, khi đưa mắt nhìn nhau, dòng điện nảy sinh –
Khi mấy người Thiên Ca Tuệ đến nơi thì chỗ đậu xe gần như đầy rồi, không có cách nào cô chỉ có thể giao xe mình cho bảo vệ để anh ta đậu xe giúp mình, mang theo bốn người bọn họ tiến vào sảnh chính.
“Wow! Lại là vũ hội hóa trang? Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ! Xem ra có cảm giác thật thần bí ~” Già Đại khoa trương kêu lên, lập tức hưng phấn cầm một chiếc mặt nạ, cuối cùng chọn trúng mặt nạ thiên nga đen lộng lẫy lòe loẹt, lông màu đen thật dài tương xứng với chiếc váy trắng mềm mại của cô, càng tăng thêm một phần sắc thái thần bí, thế này gọi là tương phản cực hạn, càng có sức hấp dẫn.
/283
|