Ân, cô thật bội phục mình tới vào lúc này còn có thể tệ hại nghĩ về đều này, đến lúc đó nhất định quấn lấy Hoắc Cảnh Sâm đi kết hôn, hơn nữa điều đầu tiên muốn làm là đem thiệp mừng gởi cho cha mình, nhưng là tấm này thiếp mời giới hạn với bên ngoài tràng quan sát.
“Xin lỗi, ý tốt của ông tôi xin nhận, con tôi không có phúc phận có người ông ngoại như vậy.”
Cô vẫn như cũ giọng nói không chút quan tâm.
“Con gái ngoan, chỉ cần Mộ Tây Hàn trở lại Mộ gia, cho dù là cháu ngoại, cha cũng vậy có thể bảo đảm tương lai của Mộ thị cha sẽ hoàn toàn giao cho Tây Hàn, như thế nào?”
Mộ Thiên Hùng lần nữa mê hoặc người ta bằng điều kiện tương đối mê người như vậy.
“Ơ? Ông thật sự muốn con tôi nối nghiệp? Cha không phải còn có một đứa con gái cộng thêm người con rể tài giỏi sao? Ông nếu là đem tất cả tài sản cho con trai tôi, nó còn có mạng sống trên đời sao?”
Cô không nhúc nhích chút nào, trên mặt ý trào phúng càng thêm nồng đậm.
“Ân, đứa cong gái ngoan con rất thông minh, cha nói thật với con, cha muốn cũng không phải cái gì cháu ngoại, mà là thân phận của Mộ Tây Hàn là con ruột của Hoắc Cảnh Sâm, phải biết, cha đương nhiên có thể liên hiệp với cháu ngoại lấy hết một ít khối thịt béo lớn Hoắc Thị, cha còn có một phần muốn cùng Hoắc Thị hợp tác hợp đồng chờ cháu ngoại giúp cha lấy lại.”
Suy nghĩ cả nửa ngày, rất dễ nhận thấy, đây mới chính là mục đích của Mộ Thiên Hùng.
Cô hừ lạnh một tiếng, đáy lòng một tia ràng buộc cuối cùng cũng không có, cô đưa tay cầm lấy những tấm hình kia xé toang, khóe môi mang cười lạnh lẽo nhất:
“Nói cho cùng ông chính là nghĩ muốn lợi dụng con trai tôi? Mộ Thiên Hùng, trí nhớ của ông đúng là không tốt? Tôi nói tôi không cho phép bất luận kẻ nào bởi vì bất kỳ mục đích gì mà lợi dụng con trai tôi, nếu ông muốn Hoắc Thị chính mình tự đi tranh thủ đi, đừng mơ tưởng dựa vào một đứa bé năm tuổi dùng thủ đoạn gì.”
Mộ Thiên Hùng không chút nào muốn ngăn cản cô xé bỏ những hình kia, kỹ càng tính toán từ trước, mà vài tấm hình này chỉ là thử dò xét nho nhỏ, ông ta nghĩ không biết sự tồn tại của đứa bé này Hoắc Cảnh Sâm đến tột cùng có biết hay không.
Cô hít sâu một hơi:
“Chuyện tôi biết cũng biết rồi, tôi cũng xác minh cho ông đáp án của tôi , như vậy bây giờ tôi có thể đi rồi chứ, tôi hi vọng lấy sau mặc dù gặp gỡ chúng ta cứ xem như người hoàn toàn xa lạ.”
Quay kiếng xe xuống, Mộ Thiên Hùng đốt một điếu xì gà, khi cô chuẩn bị xuống xe, ông ta lại mở miệng lần nữa:
“Con gái ngoan, con nói xem nếu như cha đem một phần những tấm hình này gửi cho Hoắc Cảnh Sâm, con đoán thử đến lúc đó cậu ta biết mình còn có một đứa con trai khác không biết sau đó có thể giống như năm năm trước lần nữa dùng mọi thủ đoạn đem Tây Hàn cướp đi không?”
Tay một hồi cứng ngắc, người đàn ông này thế nhưng cái gì cũng biết, ông ta thế nhưng lại biết cả những điều này?
“Con gái ngoan, ta nghe nói Cố Minh Thâm có đi tìm con? Chẳng bằng chúng ta giao dịch thêm một cái nữa, con nguyện ý cùng cha hợp tác, chuyện giữa hai người ta có thể mắt nhắm mắt mở, hoặc là con muốn cùng Cố Minh Thâm ở chung một chỗ, cha có thể khuyên Vũ Tây buông tay.”
“Xin lỗi, ý tốt của ông tôi xin nhận, con tôi không có phúc phận có người ông ngoại như vậy.”
Cô vẫn như cũ giọng nói không chút quan tâm.
“Con gái ngoan, chỉ cần Mộ Tây Hàn trở lại Mộ gia, cho dù là cháu ngoại, cha cũng vậy có thể bảo đảm tương lai của Mộ thị cha sẽ hoàn toàn giao cho Tây Hàn, như thế nào?”
Mộ Thiên Hùng lần nữa mê hoặc người ta bằng điều kiện tương đối mê người như vậy.
“Ơ? Ông thật sự muốn con tôi nối nghiệp? Cha không phải còn có một đứa con gái cộng thêm người con rể tài giỏi sao? Ông nếu là đem tất cả tài sản cho con trai tôi, nó còn có mạng sống trên đời sao?”
Cô không nhúc nhích chút nào, trên mặt ý trào phúng càng thêm nồng đậm.
“Ân, đứa cong gái ngoan con rất thông minh, cha nói thật với con, cha muốn cũng không phải cái gì cháu ngoại, mà là thân phận của Mộ Tây Hàn là con ruột của Hoắc Cảnh Sâm, phải biết, cha đương nhiên có thể liên hiệp với cháu ngoại lấy hết một ít khối thịt béo lớn Hoắc Thị, cha còn có một phần muốn cùng Hoắc Thị hợp tác hợp đồng chờ cháu ngoại giúp cha lấy lại.”
Suy nghĩ cả nửa ngày, rất dễ nhận thấy, đây mới chính là mục đích của Mộ Thiên Hùng.
Cô hừ lạnh một tiếng, đáy lòng một tia ràng buộc cuối cùng cũng không có, cô đưa tay cầm lấy những tấm hình kia xé toang, khóe môi mang cười lạnh lẽo nhất:
“Nói cho cùng ông chính là nghĩ muốn lợi dụng con trai tôi? Mộ Thiên Hùng, trí nhớ của ông đúng là không tốt? Tôi nói tôi không cho phép bất luận kẻ nào bởi vì bất kỳ mục đích gì mà lợi dụng con trai tôi, nếu ông muốn Hoắc Thị chính mình tự đi tranh thủ đi, đừng mơ tưởng dựa vào một đứa bé năm tuổi dùng thủ đoạn gì.”
Mộ Thiên Hùng không chút nào muốn ngăn cản cô xé bỏ những hình kia, kỹ càng tính toán từ trước, mà vài tấm hình này chỉ là thử dò xét nho nhỏ, ông ta nghĩ không biết sự tồn tại của đứa bé này Hoắc Cảnh Sâm đến tột cùng có biết hay không.
Cô hít sâu một hơi:
“Chuyện tôi biết cũng biết rồi, tôi cũng xác minh cho ông đáp án của tôi , như vậy bây giờ tôi có thể đi rồi chứ, tôi hi vọng lấy sau mặc dù gặp gỡ chúng ta cứ xem như người hoàn toàn xa lạ.”
Quay kiếng xe xuống, Mộ Thiên Hùng đốt một điếu xì gà, khi cô chuẩn bị xuống xe, ông ta lại mở miệng lần nữa:
“Con gái ngoan, con nói xem nếu như cha đem một phần những tấm hình này gửi cho Hoắc Cảnh Sâm, con đoán thử đến lúc đó cậu ta biết mình còn có một đứa con trai khác không biết sau đó có thể giống như năm năm trước lần nữa dùng mọi thủ đoạn đem Tây Hàn cướp đi không?”
Tay một hồi cứng ngắc, người đàn ông này thế nhưng cái gì cũng biết, ông ta thế nhưng lại biết cả những điều này?
“Con gái ngoan, ta nghe nói Cố Minh Thâm có đi tìm con? Chẳng bằng chúng ta giao dịch thêm một cái nữa, con nguyện ý cùng cha hợp tác, chuyện giữa hai người ta có thể mắt nhắm mắt mở, hoặc là con muốn cùng Cố Minh Thâm ở chung một chỗ, cha có thể khuyên Vũ Tây buông tay.”
/259
|