Edit: Anh Nhi
Beta: Diệp Tâm
Cô cả gan nằm lại đó, dù sao cũng mệt mỏi tới không còn khí lực mà động, hơn nữa quán rượu này hoàn cảnh không tệ, tiếp tục nằm xuống suy nghĩ, chuyện hợp đồng vậy là hỏng nha, đợi cô ngủ một giấc đầy đủ lại trở về bên kia chịu đòn nhận tội với Mộ Thiên Hùng đi…
Cô mới vừa thất thân, cần muốn hảo hảo ngủ một giấc để trấn an một chút tâm hồn nhỏ bé của mình a!
Đèn rực rỡ mới lên, Mộ Niệm Thần ngáp mấy ngày liền điều chỉnh tốt tâm lý, ôm quyết tâm chịu chết cầm lấy bản hơp đồng chưa được ký kia chuẩn bị trở về đi tìm Mộ Thiên Hùng.
Chỉ là vừa mới ra khỏi khách sạn liền bị sáu nam nhân mặc đồ vest bao vây.
Đây là loại chuyện gì ? Mới vừa thất thân, lại muốn gặp cướp bóc! Trời, cô hiện tại nghèo rớt mồng tơi, ngay cả sắc cũng không có để cướp đâu ah?
“Mộ tiểu thư, Hoắc tiên sinh để cho chúng ta chờ ở chỗ này để mang ngài đi gặp hắn.”
Nam nhân mang kính râm bộ dáng lạnh lùng cầm đầu đám người mặc đồ vest kia ,cô thật sự rất hoài nghi nếu như cô dám nói không người này sẽ trực tiếp móc ra một khẩu súng từ trong túi, rồi giết chết cô để diệt khẩu.
Cho nên Mộ tiểu thư rất biết thức thời cả chữ‘ không ’ cũng đều không có nói ra liền theo bọn họ lên chiếc xe sang trọng có hình Rolls-Royce kia.
- – - – - – - – - – - -
Hoắc thị tổng bộ có chín mươi tám tầng và phòng làm việc giám đốc.
Thời điểm Mộ Niệm Thần đi vào, Hoắc Cảnh Sâm đang tựa ở cửa sổ sát đất bên cạnh, trên tay là ly rượu thon dài chứa đầy chất lỏng ở bên trong làm nổi bật mâu quang màu hổ phách của hắn, ngoài cửa sổ bóng đêm đang dày đặc, ánh hồng lóng lánh, chỉ là ở bên trong cửa sổ lại là một căn phòng tràn ngập hàn khí, dù đang là mùa hè chói chang nóng bức, nhưng lại khiến cho người ta thấy lạnh tới nổi da gà.
Cánh tay cằm bản hợp đồng của Mộ Niệm Thần không tự giác nắm thật chặt, trong lồng ngực bị đè nén khiến hô hấp trở nên khó khăn, nam nhân này khí khái cường đại như thế, duy ngã độc tôn như thế, thật giống như người khác muốn cùng hắn hô hấp chung một bầu không khí chính là một chút tư cách cũng không có.
“Hoắc tiên sinh…”
Cô khẽ mở đôi môi, nói giỡn, trừ phi là cô muốn bị đông cứng chết, nếu không thì phải giải quyết mọi chuyện sớm một chút, cô thật mong sớm có thể về nhà ngủ!
“Đưa hợp đồng cho ta.”
Cô còn chưa nói xong, hắn đã lên tiếng cắt đứt, nói năng có khí phách của băng hàn, bộ dạng khẽ nhíu mày tỏ rõ hắn cũng không có quá nhiều kiên nhẫn.
Cô nghe theo lời hắn đem hợp đồng kia đưa ra, không sao cả, hắn muốn làm gì thì làm, dù sao nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, hợp đồng kia cũng không còn việc gì dùng tới nữa.
Bàn tay ngăm đen tiếp lấy một xấp giấy mỏng manh, hắn buông lõng con ngươi thoáng lật xem, không chút suy nghĩ liền ký tên mình lên trên.
“Xem xem, giá trị của đứa con gái riêng ngươi trong mắt của cha ngươi cũng chỉ đáng giá một trăm triệu, ngươi thật đúng là giá rẻ.”
Hắn khóe môi tựa tiếu phi tiếu, giọng nói tràn đầy trào phúng, dễ dàng liền đem tôn nghiêm của người khác đạp dưới chân.
“Ta là giá rất rẻ, như vậy ngài thượng giá rẻ nữ nhân ta đây có phải hay không Hoắc tiên sinh giá càng rẻ rồi?” (Tiểu Vũ: ‘Thượng’ ở đây chính là lên giường ấy)
Cô ngẩng đầu, mâu quang đầy quật cường, ba chữ “con gái riêng” cũng đủ đem tôn nghiêm của cô đạp cho thảm bại, nhưng dù có ngã xuống trước cô cũng quyết không nhận thua.
Beta: Diệp Tâm
Cô cả gan nằm lại đó, dù sao cũng mệt mỏi tới không còn khí lực mà động, hơn nữa quán rượu này hoàn cảnh không tệ, tiếp tục nằm xuống suy nghĩ, chuyện hợp đồng vậy là hỏng nha, đợi cô ngủ một giấc đầy đủ lại trở về bên kia chịu đòn nhận tội với Mộ Thiên Hùng đi…
Cô mới vừa thất thân, cần muốn hảo hảo ngủ một giấc để trấn an một chút tâm hồn nhỏ bé của mình a!
Đèn rực rỡ mới lên, Mộ Niệm Thần ngáp mấy ngày liền điều chỉnh tốt tâm lý, ôm quyết tâm chịu chết cầm lấy bản hơp đồng chưa được ký kia chuẩn bị trở về đi tìm Mộ Thiên Hùng.
Chỉ là vừa mới ra khỏi khách sạn liền bị sáu nam nhân mặc đồ vest bao vây.
Đây là loại chuyện gì ? Mới vừa thất thân, lại muốn gặp cướp bóc! Trời, cô hiện tại nghèo rớt mồng tơi, ngay cả sắc cũng không có để cướp đâu ah?
“Mộ tiểu thư, Hoắc tiên sinh để cho chúng ta chờ ở chỗ này để mang ngài đi gặp hắn.”
Nam nhân mang kính râm bộ dáng lạnh lùng cầm đầu đám người mặc đồ vest kia ,cô thật sự rất hoài nghi nếu như cô dám nói không người này sẽ trực tiếp móc ra một khẩu súng từ trong túi, rồi giết chết cô để diệt khẩu.
Cho nên Mộ tiểu thư rất biết thức thời cả chữ‘ không ’ cũng đều không có nói ra liền theo bọn họ lên chiếc xe sang trọng có hình Rolls-Royce kia.
- – - – - – - – - – - -
Hoắc thị tổng bộ có chín mươi tám tầng và phòng làm việc giám đốc.
Thời điểm Mộ Niệm Thần đi vào, Hoắc Cảnh Sâm đang tựa ở cửa sổ sát đất bên cạnh, trên tay là ly rượu thon dài chứa đầy chất lỏng ở bên trong làm nổi bật mâu quang màu hổ phách của hắn, ngoài cửa sổ bóng đêm đang dày đặc, ánh hồng lóng lánh, chỉ là ở bên trong cửa sổ lại là một căn phòng tràn ngập hàn khí, dù đang là mùa hè chói chang nóng bức, nhưng lại khiến cho người ta thấy lạnh tới nổi da gà.
Cánh tay cằm bản hợp đồng của Mộ Niệm Thần không tự giác nắm thật chặt, trong lồng ngực bị đè nén khiến hô hấp trở nên khó khăn, nam nhân này khí khái cường đại như thế, duy ngã độc tôn như thế, thật giống như người khác muốn cùng hắn hô hấp chung một bầu không khí chính là một chút tư cách cũng không có.
“Hoắc tiên sinh…”
Cô khẽ mở đôi môi, nói giỡn, trừ phi là cô muốn bị đông cứng chết, nếu không thì phải giải quyết mọi chuyện sớm một chút, cô thật mong sớm có thể về nhà ngủ!
“Đưa hợp đồng cho ta.”
Cô còn chưa nói xong, hắn đã lên tiếng cắt đứt, nói năng có khí phách của băng hàn, bộ dạng khẽ nhíu mày tỏ rõ hắn cũng không có quá nhiều kiên nhẫn.
Cô nghe theo lời hắn đem hợp đồng kia đưa ra, không sao cả, hắn muốn làm gì thì làm, dù sao nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, hợp đồng kia cũng không còn việc gì dùng tới nữa.
Bàn tay ngăm đen tiếp lấy một xấp giấy mỏng manh, hắn buông lõng con ngươi thoáng lật xem, không chút suy nghĩ liền ký tên mình lên trên.
“Xem xem, giá trị của đứa con gái riêng ngươi trong mắt của cha ngươi cũng chỉ đáng giá một trăm triệu, ngươi thật đúng là giá rẻ.”
Hắn khóe môi tựa tiếu phi tiếu, giọng nói tràn đầy trào phúng, dễ dàng liền đem tôn nghiêm của người khác đạp dưới chân.
“Ta là giá rất rẻ, như vậy ngài thượng giá rẻ nữ nhân ta đây có phải hay không Hoắc tiên sinh giá càng rẻ rồi?” (Tiểu Vũ: ‘Thượng’ ở đây chính là lên giường ấy)
Cô ngẩng đầu, mâu quang đầy quật cường, ba chữ “con gái riêng” cũng đủ đem tôn nghiêm của cô đạp cho thảm bại, nhưng dù có ngã xuống trước cô cũng quyết không nhận thua.
/259
|