Lần đầu tiên của cô là thân thiết cùng Hoắc Cảnh Sâm, mà bây giờ, Hoắc Cảnh Sâm vẫn có gương mặt yêu nghiệt cùng bộ dạng cười như không cười, đáng chết lại vô cùng mê hoặc lòng người, mà trong lúc Niệm Thần đang ngẩn ra, thân thể Hoắc Cảnh Sâm hạ xuống, phái nam tiến vào toàn bộ. . . . . .
Tư thế này bất ngờ xảy ra, bên trong nóng bỏng chặt khít, hai người đều có dáng vẻ như hít phải khí lạnh, Hoắc Cảnh Sâm suýt nữa không kiềm chế nổi mà ** Niệm Thần. Niệm Thần chau mày, cơn đau này không thua kém gì lần đầu tiên, hơn nữa dù sao lần đầu cũng mất một phần cảm giác bởi tác dụng của cồn.
Vì vậy hậu quả của cơn đau này khiến Niệm Thần muốn đứng dậy, cả hai cơ thể lúc này gần như không có khoảng cách, nhưng bởi vì động tác bản năng mà có cảm giác như bị xé rách, lúc này Niệm Thần dường như đã hoàn toàn quên mất vết thương sau lưng cô, nên cảm giác đau đớn còn chưa biến mất, vết thương sau lưng rách ra, vô cùng đau đớn khiến mắt cô xuất hiện một tầng hơi nước, chất lỏng trong suốt trong chốc lát trào ra.
Lúc này, Hoắc Cảnh Sâm cũng đã nhận ra sự khác thường, bàn tay đặt sau lưng Niệm Thần làm đệm cảm nhận được có chất lỏng dinh dính, màu tanh của máu tươi tràn ngập trong mũi.
Hoắc Cảnh Sâm khẽ nguyền rủa một tiếng, lúc này mới nhớ ra người phụ nữ mình đang liều lĩnh tiến vào vừa khỏi bệnh, vừa mới tỉnh lại sau phẫu thuật, thậm chí hiện giờ sắc mặt cô tái nhợt đến đáng sợ.
Tất cả động tác vì vậy mà dừng lại, Hoắc Cảnh Sâm nhịn lửa dục đang lan tràn, lúc này, cơ thể hạ xuống, gục đầu ngửi mùi hương trên cổ Niệm Thần, trong giọng nói khàn khàn là sự nhẫn nhịn đến cực điểm cùng, đáng chết, hắn lúc nào lại vì một người phụ nữ mà khiến mình uất ức như thế này? Hắn thật sự nghi ngờ, qua hôm nay không biết hắn có nên tự đánh mình vì đã thua người phụ nữ này không.
"Còn bao nhiêu ngày nữa?"
Dường như đã cắn răng hết sức, đáng chết, hắn bắt đầu căm hận gã bắn súng kia.
Niệm Thần chớp mắt hai lần, nước mắt lại trào ra, biến mất trong tóc, đối với vấn đề của Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy vô cùng châm chọc, đây là ý gì vậy? Cảm giác “nửa thất thân” này thật sự làm người ta cảm thấy lạnh nhạt.
Cơn đau bên dưới không tính, còn thân thiết giúp cô chia sẻ đau đớn, cho nên miệng vết thương lại đau buốt? Đâu cần phải cuồn cuộn như Thiên Lôi thế này? Cô cũng chỉ không kiềm lòng được mà bị Hoắc Cảnh Sâm quăng lên giường thôi mà!
Đợi lâu không thấy Niệm Thần trả lời, Hoắc Cảnh Sâm thở dài một hơi, hơi thở ấm áp lan tràn ở cổ Niệm Thần, Niệm Thần rưng rưng, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường, cho nên cô mới nói người đàn ông này chính là yêu tình mê hoặc con người!
"Cái vết thương chết tiệt này đến bao giờ mới tốt hơn được?!"
Hoắc Cảnh Sâm lúc này nói rõ suy nghĩ của mình, nhẫn nhịn gầm thét, đáng chết, chuyện mệt nhọc nhất là cho thức ăn vào miệng rồi mà còn không nhai được, đáng chết, vì vết thương trên cơ thể Niệm Thần mà hắn không thể đụng vào cô được!
Niệm Thần lườm hắn lần nữa, nhưng cũng có dáng vẻ không dám động đậy, cả người đang bị thương, hơn nữa đang trong tư thế nhạy cảm, đây chính là rút dây động rừng.
Nhưng những lời này vừa xuất hiện thì Niệm Thần cũng hiểu rõ, dù gì thì người đàn ông này sẽ không tiếp tục động tác kế tiếp nữa, bởi nghĩ như vậy, giờ phút này, Mộ tiểu thư lập tức mất bình tĩnh, nhớ đến tin tức mà buổi chiều cô xem ở trên TV: Hoắc Cảnh Sâm sẽ kết hôn với Cố San San, Niệm Thần bĩu môi, trong âm thanh tiếng khóc còn có chút giễu cợt:
"Xấu hổ quá, đợi cho đến lúc đó thì chắc ngài đã thành công trở thành đàn ông có vợ rồi, tôi cũng không hoan nghênh ngài vượt tường đâu."
Cơn đau dưới người đang dần giảm lại, cảm giác chua xót tràn vào lòng, Niệm Thần khó chịu di chuyển cơ thể, một động tác đơn giản này cũng có thể làm Hoắc Cảnh Sâm không thể chịu nổi, rút “người anh em” của mình ra, khẽ nguyền rủa một tiếng sau đó nhếch nhác đi vào nhà vệ sinh.
Giống hệt như dáng vẻ chạy mất dép, lúc này, tâm tình Niệm Thần rất vui vẻ nhìn bóng lưng Hoắc Cảnh Sâm biến mất ở cửa toilet, rất tốt bụng nghĩ tới việc Hoắc Cảnh Sâm sẽ giải quyết ngọn lửa kia trong nhà vệ sinh như thế nào, lấy tay? Được rồi, Niệm Thần sau khi mơ mộng tà ác, chậm rãi ngồi dậy, vừa bị người đàn ông kia trêu chọc, cô phải rửa sạch cơ thể của mình thật tốt, nếu không thì làm gì còn mặt mũi nhờ y tá giúp rửa sạch vết thương?!
Hành trình đến bệnh viện tối nay của Hoắc Cảnh Sâm có thể nói khiến lòng chua xót cực kỳ, cho tới rất lâu sau này, Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ cẩn thận bảo vệ Niệm Thần, mỗi lần khiến Niệm Thần cảm thấy bởi vì chuyện xảy ra vào buổi tối nào đó đã hình thành bóng ma tâm lý cho hắn, hắn nhất định chỉ vì lợi ích của bản thân hắn.
Khi y tá trực đi vào, dùng ánh mắt như đang thấy quái vật nhìn tình trạng hỗn loạn của căn phòng, hơn nửa đêm cô nam quả nữ còn ở chung một phòng, hơn nữa vết thương sau lưng cô gái này còn rách ra, không nghe thấy động tĩnh gì, cho nên không đến nỗi đánh nhau, như vậy khả năng duy nhất thì chỉ có thể tự hiểu trong lòng mà thôi.
Y tá kia coi như là người từng trải, lúc Niệm Thần đang cảm thấy xúc động vì y tá này không có ánh mắt hoa si khi đối diện với khuôn mặt yêu nghiệt của Hoắc Cảnh Sâm, y tá kia lườm Niệm Thần một cái:
"Tôi nói này, chàng trai này tuổi trẻ nhiệt huyết không đáng nói, ngay cả cô đang là bệnh nhân mà cũng náo loạn, tôi nói cho cô biết nếu vết thương sau lưng mà để lại sẹo là trách nhiệm không thể đổ cho bệnh viện chúng tôi đâu."
". . . . . ."
Niệm Thần khóe miệng co quắp liên tục, bị từ “chàng trai” trong miệng y tá kia làm cho không nói nên lời.
Thế giới này bị sao rồi vậy? Hơn nửa đêm đều phạm sai lầm như nhau, vì sao “chàng trai” Hoắc Cảnh Sâm có thể được tha thứ do tuổi trẻ nhiệt huyết, còn cô thì bị trách cứ, cô dù gì cũng người phụ nữ hoàn toàn khỏe mạnh của thời hiện đại, bản tính hoa si vốn không thiếu, cũng sẽ có lúc cầm lòng không nổi chứ? Huống chi, cô (chỉ y tá) có bản lãnh thì khiến Hoắc Cảnh Sâm nửa đêm giở trò lưu manh đi quyến rũ cô đi!
Hơn nữa vào nửa đêm, dựa vào cái gì mà một chàng trai cùng một y tá đần độn có thể bắt nạt một cô gái còn trẻ như cô chứ?!
Tư thế này bất ngờ xảy ra, bên trong nóng bỏng chặt khít, hai người đều có dáng vẻ như hít phải khí lạnh, Hoắc Cảnh Sâm suýt nữa không kiềm chế nổi mà ** Niệm Thần. Niệm Thần chau mày, cơn đau này không thua kém gì lần đầu tiên, hơn nữa dù sao lần đầu cũng mất một phần cảm giác bởi tác dụng của cồn.
Vì vậy hậu quả của cơn đau này khiến Niệm Thần muốn đứng dậy, cả hai cơ thể lúc này gần như không có khoảng cách, nhưng bởi vì động tác bản năng mà có cảm giác như bị xé rách, lúc này Niệm Thần dường như đã hoàn toàn quên mất vết thương sau lưng cô, nên cảm giác đau đớn còn chưa biến mất, vết thương sau lưng rách ra, vô cùng đau đớn khiến mắt cô xuất hiện một tầng hơi nước, chất lỏng trong suốt trong chốc lát trào ra.
Lúc này, Hoắc Cảnh Sâm cũng đã nhận ra sự khác thường, bàn tay đặt sau lưng Niệm Thần làm đệm cảm nhận được có chất lỏng dinh dính, màu tanh của máu tươi tràn ngập trong mũi.
Hoắc Cảnh Sâm khẽ nguyền rủa một tiếng, lúc này mới nhớ ra người phụ nữ mình đang liều lĩnh tiến vào vừa khỏi bệnh, vừa mới tỉnh lại sau phẫu thuật, thậm chí hiện giờ sắc mặt cô tái nhợt đến đáng sợ.
Tất cả động tác vì vậy mà dừng lại, Hoắc Cảnh Sâm nhịn lửa dục đang lan tràn, lúc này, cơ thể hạ xuống, gục đầu ngửi mùi hương trên cổ Niệm Thần, trong giọng nói khàn khàn là sự nhẫn nhịn đến cực điểm cùng, đáng chết, hắn lúc nào lại vì một người phụ nữ mà khiến mình uất ức như thế này? Hắn thật sự nghi ngờ, qua hôm nay không biết hắn có nên tự đánh mình vì đã thua người phụ nữ này không.
"Còn bao nhiêu ngày nữa?"
Dường như đã cắn răng hết sức, đáng chết, hắn bắt đầu căm hận gã bắn súng kia.
Niệm Thần chớp mắt hai lần, nước mắt lại trào ra, biến mất trong tóc, đối với vấn đề của Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy vô cùng châm chọc, đây là ý gì vậy? Cảm giác “nửa thất thân” này thật sự làm người ta cảm thấy lạnh nhạt.
Cơn đau bên dưới không tính, còn thân thiết giúp cô chia sẻ đau đớn, cho nên miệng vết thương lại đau buốt? Đâu cần phải cuồn cuộn như Thiên Lôi thế này? Cô cũng chỉ không kiềm lòng được mà bị Hoắc Cảnh Sâm quăng lên giường thôi mà!
Đợi lâu không thấy Niệm Thần trả lời, Hoắc Cảnh Sâm thở dài một hơi, hơi thở ấm áp lan tràn ở cổ Niệm Thần, Niệm Thần rưng rưng, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường, cho nên cô mới nói người đàn ông này chính là yêu tình mê hoặc con người!
"Cái vết thương chết tiệt này đến bao giờ mới tốt hơn được?!"
Hoắc Cảnh Sâm lúc này nói rõ suy nghĩ của mình, nhẫn nhịn gầm thét, đáng chết, chuyện mệt nhọc nhất là cho thức ăn vào miệng rồi mà còn không nhai được, đáng chết, vì vết thương trên cơ thể Niệm Thần mà hắn không thể đụng vào cô được!
Niệm Thần lườm hắn lần nữa, nhưng cũng có dáng vẻ không dám động đậy, cả người đang bị thương, hơn nữa đang trong tư thế nhạy cảm, đây chính là rút dây động rừng.
Nhưng những lời này vừa xuất hiện thì Niệm Thần cũng hiểu rõ, dù gì thì người đàn ông này sẽ không tiếp tục động tác kế tiếp nữa, bởi nghĩ như vậy, giờ phút này, Mộ tiểu thư lập tức mất bình tĩnh, nhớ đến tin tức mà buổi chiều cô xem ở trên TV: Hoắc Cảnh Sâm sẽ kết hôn với Cố San San, Niệm Thần bĩu môi, trong âm thanh tiếng khóc còn có chút giễu cợt:
"Xấu hổ quá, đợi cho đến lúc đó thì chắc ngài đã thành công trở thành đàn ông có vợ rồi, tôi cũng không hoan nghênh ngài vượt tường đâu."
Cơn đau dưới người đang dần giảm lại, cảm giác chua xót tràn vào lòng, Niệm Thần khó chịu di chuyển cơ thể, một động tác đơn giản này cũng có thể làm Hoắc Cảnh Sâm không thể chịu nổi, rút “người anh em” của mình ra, khẽ nguyền rủa một tiếng sau đó nhếch nhác đi vào nhà vệ sinh.
Giống hệt như dáng vẻ chạy mất dép, lúc này, tâm tình Niệm Thần rất vui vẻ nhìn bóng lưng Hoắc Cảnh Sâm biến mất ở cửa toilet, rất tốt bụng nghĩ tới việc Hoắc Cảnh Sâm sẽ giải quyết ngọn lửa kia trong nhà vệ sinh như thế nào, lấy tay? Được rồi, Niệm Thần sau khi mơ mộng tà ác, chậm rãi ngồi dậy, vừa bị người đàn ông kia trêu chọc, cô phải rửa sạch cơ thể của mình thật tốt, nếu không thì làm gì còn mặt mũi nhờ y tá giúp rửa sạch vết thương?!
Hành trình đến bệnh viện tối nay của Hoắc Cảnh Sâm có thể nói khiến lòng chua xót cực kỳ, cho tới rất lâu sau này, Hoắc Cảnh Sâm cực kỳ cẩn thận bảo vệ Niệm Thần, mỗi lần khiến Niệm Thần cảm thấy bởi vì chuyện xảy ra vào buổi tối nào đó đã hình thành bóng ma tâm lý cho hắn, hắn nhất định chỉ vì lợi ích của bản thân hắn.
Khi y tá trực đi vào, dùng ánh mắt như đang thấy quái vật nhìn tình trạng hỗn loạn của căn phòng, hơn nửa đêm cô nam quả nữ còn ở chung một phòng, hơn nữa vết thương sau lưng cô gái này còn rách ra, không nghe thấy động tĩnh gì, cho nên không đến nỗi đánh nhau, như vậy khả năng duy nhất thì chỉ có thể tự hiểu trong lòng mà thôi.
Y tá kia coi như là người từng trải, lúc Niệm Thần đang cảm thấy xúc động vì y tá này không có ánh mắt hoa si khi đối diện với khuôn mặt yêu nghiệt của Hoắc Cảnh Sâm, y tá kia lườm Niệm Thần một cái:
"Tôi nói này, chàng trai này tuổi trẻ nhiệt huyết không đáng nói, ngay cả cô đang là bệnh nhân mà cũng náo loạn, tôi nói cho cô biết nếu vết thương sau lưng mà để lại sẹo là trách nhiệm không thể đổ cho bệnh viện chúng tôi đâu."
". . . . . ."
Niệm Thần khóe miệng co quắp liên tục, bị từ “chàng trai” trong miệng y tá kia làm cho không nói nên lời.
Thế giới này bị sao rồi vậy? Hơn nửa đêm đều phạm sai lầm như nhau, vì sao “chàng trai” Hoắc Cảnh Sâm có thể được tha thứ do tuổi trẻ nhiệt huyết, còn cô thì bị trách cứ, cô dù gì cũng người phụ nữ hoàn toàn khỏe mạnh của thời hiện đại, bản tính hoa si vốn không thiếu, cũng sẽ có lúc cầm lòng không nổi chứ? Huống chi, cô (chỉ y tá) có bản lãnh thì khiến Hoắc Cảnh Sâm nửa đêm giở trò lưu manh đi quyến rũ cô đi!
Hơn nữa vào nửa đêm, dựa vào cái gì mà một chàng trai cùng một y tá đần độn có thể bắt nạt một cô gái còn trẻ như cô chứ?!
/259
|