Italy, trang viên thức biệt thự.
Suốt đêm Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ ngủ hơn ba giờ, bảy giờ rưỡi, trong phòng ăn khó lúc đầu phải náo nhiệt, mấy người Vi Vi đều ở đây, Hoắc Cảnh Sâm ngồi ở chủ vị, ánh mắt thâm thúy quét qua một lần, khẽ nhấp một cái cà phê:
“Tiểu tử thúi Hoắc Thần Xa kia cho đến bây giờ vẫn chưa trở về sao?”
Quản gia cung kính tiến lên, lo lắng vì trước đó nhận được điện thoại uy hiếp của một đứa trẻ, vốn là lời nói muốn thốt lên theo bản năng lại nuốt xuống:
“Cái này… Theo thông tin cho thấy tiểu thiếu gia đã ở Italy.”
“Thôi đi, nói như vậy khẳng định tiểu tử kia nửa đường lại đi tán gái rồi.”
Trái Chi không nhịn được chen vào một câu, tiểu tử kia càng thảm anh ta càng vui vẻ.
“Chẳng lẽ là đi gặp tiểu nha đầu nhà cậu rồi.”
Vi Vi uống xong một hớp nước trái cây, mặt nhạo báng nhìn về phía Trái Chi, cô dám cam đoan, hành động tiếp theo của cậy ra nhất định xù lông lại.
“Mình dám cá nếu lần này đánh nhau, tiểu nha đầu nhà cậu khẳng định lại bại trong tay Thần Xa.”
Lúc này Mạc Tĩnh Đông cũng không tốt bụng cho lắm, cũng mừng rỡ hùa theo nhạo báng hai đứa bé.
“Con tôi không trong sáng đến thế sao?”
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Sâm nhàn nhạt quét qua mấy người đang nhạo con trai mình, mặt không đỏ tim không đập nói một câu tựa như ‘con trai anh ta thật tốt’.
“. . . . . .” Được rồi, Hoắc lão đại đúng là mặt dày bao che con trai cậu ta trước giờ bọn họ ai cũng đều biết, nhưng lão đại, ngài cho rằng con của ngài có thể dùng hai chữ thuần khiết để hình dung về cậu nhóc ấy sao?
Uống một ly cà phê xuống bụng, chuẩn bị kết thúc bữa ăn sáng, Hoắc Cảnh Sâm cầm lấy khăn giấy lau miệng, động tác ưu nhã:
“Phi Ly, cậu đi liên lạc với Hách Liên thần, nói… Ba ngày sau đó nếu như cậu ta không xuất hiện ở A thị, cậu sẽ cưới người phụ nữ mà cậu ta thích nhất.”
Đang nói chuyện, khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm nở nụ cười tà ác, sự việc đã bại lộ, người vạch ra trò này không ở đây tiếp tục đùa giỡn thế nào?
Khóe miệng Lục Phi Ly run rẩy, một hớp cà phê trong miệng suýt nữa phun ra, trực giác nói cho cậu ta biết, nụ cười trên khóe miệng của Hoắc Cảnh Sâm kia đại biểu anh ta lại bắt đầu giở trò biến thái rồi, hơn nữa lần này có người sẽ bị chơi rất thảm, nhưng mấu chốt là tại sao muốn kéo cậu ta xuống nước chứ?
“Tại sao là mình? Mình làm sao biết người phụ nữ cậu ta yêu thích nhất là thần thánh phương nào?”
Nhưng, trả lời Lục Phi Ly chỉ là bóng lưng của Hoắc Cảnh Sâm.
“Chậc chậc, cùng Hách Liên Thần…thật sự rất đau đầu, chúc cậu nhiều may mắn, Amen.”
Lúc đó, Trái Chi cảm thán như thế.
Chừng ba giờ chiều, chiếc xe Ferrari huyễn màu đỏ trực tiếp lái vào trang viên, dừng ở trước tòa kiến trúc.
Hoắc Cảnh Sâm lấy mắt kính đeo trên mặt xuống ném cho quản gia một bên, mặt không vẻ gì đi về phía bên trong, thời gian không có chút cấp bách, nhưng buổi tối anh ta còn có chuyện cần chuẩn một chút.
Mở ra cửa chính phòng ngủ, đập vào mắt là hình ảnh người cùng vật khiến Hoắc Cảnh Sâm theo bản năng buông lỏng tất cả động tác.
Suốt đêm Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ ngủ hơn ba giờ, bảy giờ rưỡi, trong phòng ăn khó lúc đầu phải náo nhiệt, mấy người Vi Vi đều ở đây, Hoắc Cảnh Sâm ngồi ở chủ vị, ánh mắt thâm thúy quét qua một lần, khẽ nhấp một cái cà phê:
“Tiểu tử thúi Hoắc Thần Xa kia cho đến bây giờ vẫn chưa trở về sao?”
Quản gia cung kính tiến lên, lo lắng vì trước đó nhận được điện thoại uy hiếp của một đứa trẻ, vốn là lời nói muốn thốt lên theo bản năng lại nuốt xuống:
“Cái này… Theo thông tin cho thấy tiểu thiếu gia đã ở Italy.”
“Thôi đi, nói như vậy khẳng định tiểu tử kia nửa đường lại đi tán gái rồi.”
Trái Chi không nhịn được chen vào một câu, tiểu tử kia càng thảm anh ta càng vui vẻ.
“Chẳng lẽ là đi gặp tiểu nha đầu nhà cậu rồi.”
Vi Vi uống xong một hớp nước trái cây, mặt nhạo báng nhìn về phía Trái Chi, cô dám cam đoan, hành động tiếp theo của cậy ra nhất định xù lông lại.
“Mình dám cá nếu lần này đánh nhau, tiểu nha đầu nhà cậu khẳng định lại bại trong tay Thần Xa.”
Lúc này Mạc Tĩnh Đông cũng không tốt bụng cho lắm, cũng mừng rỡ hùa theo nhạo báng hai đứa bé.
“Con tôi không trong sáng đến thế sao?”
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Sâm nhàn nhạt quét qua mấy người đang nhạo con trai mình, mặt không đỏ tim không đập nói một câu tựa như ‘con trai anh ta thật tốt’.
“. . . . . .” Được rồi, Hoắc lão đại đúng là mặt dày bao che con trai cậu ta trước giờ bọn họ ai cũng đều biết, nhưng lão đại, ngài cho rằng con của ngài có thể dùng hai chữ thuần khiết để hình dung về cậu nhóc ấy sao?
Uống một ly cà phê xuống bụng, chuẩn bị kết thúc bữa ăn sáng, Hoắc Cảnh Sâm cầm lấy khăn giấy lau miệng, động tác ưu nhã:
“Phi Ly, cậu đi liên lạc với Hách Liên thần, nói… Ba ngày sau đó nếu như cậu ta không xuất hiện ở A thị, cậu sẽ cưới người phụ nữ mà cậu ta thích nhất.”
Đang nói chuyện, khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm nở nụ cười tà ác, sự việc đã bại lộ, người vạch ra trò này không ở đây tiếp tục đùa giỡn thế nào?
Khóe miệng Lục Phi Ly run rẩy, một hớp cà phê trong miệng suýt nữa phun ra, trực giác nói cho cậu ta biết, nụ cười trên khóe miệng của Hoắc Cảnh Sâm kia đại biểu anh ta lại bắt đầu giở trò biến thái rồi, hơn nữa lần này có người sẽ bị chơi rất thảm, nhưng mấu chốt là tại sao muốn kéo cậu ta xuống nước chứ?
“Tại sao là mình? Mình làm sao biết người phụ nữ cậu ta yêu thích nhất là thần thánh phương nào?”
Nhưng, trả lời Lục Phi Ly chỉ là bóng lưng của Hoắc Cảnh Sâm.
“Chậc chậc, cùng Hách Liên Thần…thật sự rất đau đầu, chúc cậu nhiều may mắn, Amen.”
Lúc đó, Trái Chi cảm thán như thế.
Chừng ba giờ chiều, chiếc xe Ferrari huyễn màu đỏ trực tiếp lái vào trang viên, dừng ở trước tòa kiến trúc.
Hoắc Cảnh Sâm lấy mắt kính đeo trên mặt xuống ném cho quản gia một bên, mặt không vẻ gì đi về phía bên trong, thời gian không có chút cấp bách, nhưng buổi tối anh ta còn có chuyện cần chuẩn một chút.
Mở ra cửa chính phòng ngủ, đập vào mắt là hình ảnh người cùng vật khiến Hoắc Cảnh Sâm theo bản năng buông lỏng tất cả động tác.
/258
|