Editor: Sendyle Tránh thoát một cái tát kia, hoặc là đưa tay cản lại cái tát kia đối với Niệm Thần mà nói quá dễ dàng, huống chi trước đó Cố San San bị cô đánh hai bạt tai.
Đương nhiên đó không phải tình huống bất ngờ gì, nhưng giờ phút này bênh cạnh Niệm Thần còn có Sở Vận Nhi nhu nhu nhược nhược ở bên lại là chuyện khác.
Đối với động tác của Cố San San lúc này Sở Vận Nhi cũng không phải là không có chút phản ứng nào, ít nhất cô ta cho là mình có thể ngăn cản cái tát này.
Cho nên không chút lựa chọn níu tay Niệm Thần lại muốn lôi cô ra phía sau mình, sau cô nhìn lại, mặc dù Cố San San dám trước mặt nhiều người như vậy nhục nhã cô, nhưng là nếu như là động thủ, phỏng đoán cô cũng chỉ biết phải có chút suy nghĩ lượng.
Chỉ là khi Sở Vận Nhi kéo lại như vậy lại trở thành bi kịch, lúc đó, cô níu lại một cánh tay Niệm Thần, không hề đánh trả đồng thời, chính xác thân thể bị Sở Vận Nhi vào phía sau mình túm.
Mà làm như vậy hậu quả chính là tóc dài của cô còn bị Cố San San sít sao túm ở trong tay, da đầu nhanh cũng bị cưu rớt xuống theo bản năng, để trống tay nào ra đòn bản năng muốn đem tóc của mình cấp cứu trở lại.
“Pằng – - pằng – - “
Quán cà phê trong nháy mắt an tĩnh lại, hai bên gò má Niệm Thần đều cao cao sưng lên, khoang miệng mang theo một dòng máu tươi nhàn nhạt. Cũng không biết hai bạt tai kia của Cố San San là dùng bao nhiêu lực đạo, lúc đó, cô chỉ cảm thấy ù tai sau chính là cảm giác choáng váng.
Không chỉ Niệm Thần bị làm cho sửng sốt, vẻ mặt Sở Vận Nhi cũng không thể tin được, cô vốn cho là mình ít nhất có thể giúp chút ít, lại không nghĩ rằng ngược lại bởi vì chính mình xen vào, Niệm Thần mới bị hai bạt tay như vậy.
Vừa mới bắt đầu lời của Cố San San rất rõ ràng, cô ta muốn trả lại gấp bội cho Niệm Thần, cho nên không chút do dự lúc thân thể Niệm Thần không đứng vững lúc này cô ta vẫn như cũ nắm lấy tóc của Niệm Thần, lập tức bạt tai thứ ba lần nữa giáng xuống tới.
Trước Niệm Thần lần lượt hai bạt kia đối với Sở Vận Nhi mà nói là tự trách, nhưng cũng có kinh nghiệm, lúc này đây, cô thành công không sai cản lại cánh tay của Cố San San lần nữa vung xuống:
“San San cô đủ rồi, nếu cứ nháo lên như vậy đến lúc anh Hoắc biết nhất định sẽ rất tức giận.”
Lúc này không như ý muốn, ít nhiều làm cho Cố San San cảm thấy khó chịu, giận trừng Sở Vận Nhi một cái:
“Sở Vận Nhi, cô dựa vào cái gì ngăn cản ôi? Anh Hoắc của cô cũng không phải bất cứ lúc nào cũng có thể vô điều kiện đứng ở phía bên cô. Chẳng lẽ cô không biết, so với tôi và cô, địa vị con tiểu tiện nhân này trong lòng của Hoắc Cảnh Sâm như thế nào sao?”
Cô nghiêm nghị chất vấn, không cam lòng nói ra những lời này cho tới nay không chịu thừa nhận chuyện này, cô xác thực phẫn nộ, nguyên nhân chính là ngay từ nhỏ cô ta tới nay khuynh tâm dành cho người đàn ông kia. Còn anh ta chưa bao giờ chịu để cô vào trong mắt lại qua tâm người phụ nữ này, cô thực không chịu nổi.
Đương nhiên đó không phải tình huống bất ngờ gì, nhưng giờ phút này bênh cạnh Niệm Thần còn có Sở Vận Nhi nhu nhu nhược nhược ở bên lại là chuyện khác.
Đối với động tác của Cố San San lúc này Sở Vận Nhi cũng không phải là không có chút phản ứng nào, ít nhất cô ta cho là mình có thể ngăn cản cái tát này.
Cho nên không chút lựa chọn níu tay Niệm Thần lại muốn lôi cô ra phía sau mình, sau cô nhìn lại, mặc dù Cố San San dám trước mặt nhiều người như vậy nhục nhã cô, nhưng là nếu như là động thủ, phỏng đoán cô cũng chỉ biết phải có chút suy nghĩ lượng.
Chỉ là khi Sở Vận Nhi kéo lại như vậy lại trở thành bi kịch, lúc đó, cô níu lại một cánh tay Niệm Thần, không hề đánh trả đồng thời, chính xác thân thể bị Sở Vận Nhi vào phía sau mình túm.
Mà làm như vậy hậu quả chính là tóc dài của cô còn bị Cố San San sít sao túm ở trong tay, da đầu nhanh cũng bị cưu rớt xuống theo bản năng, để trống tay nào ra đòn bản năng muốn đem tóc của mình cấp cứu trở lại.
“Pằng – - pằng – - “
Quán cà phê trong nháy mắt an tĩnh lại, hai bên gò má Niệm Thần đều cao cao sưng lên, khoang miệng mang theo một dòng máu tươi nhàn nhạt. Cũng không biết hai bạt tai kia của Cố San San là dùng bao nhiêu lực đạo, lúc đó, cô chỉ cảm thấy ù tai sau chính là cảm giác choáng váng.
Không chỉ Niệm Thần bị làm cho sửng sốt, vẻ mặt Sở Vận Nhi cũng không thể tin được, cô vốn cho là mình ít nhất có thể giúp chút ít, lại không nghĩ rằng ngược lại bởi vì chính mình xen vào, Niệm Thần mới bị hai bạt tay như vậy.
Vừa mới bắt đầu lời của Cố San San rất rõ ràng, cô ta muốn trả lại gấp bội cho Niệm Thần, cho nên không chút do dự lúc thân thể Niệm Thần không đứng vững lúc này cô ta vẫn như cũ nắm lấy tóc của Niệm Thần, lập tức bạt tai thứ ba lần nữa giáng xuống tới.
Trước Niệm Thần lần lượt hai bạt kia đối với Sở Vận Nhi mà nói là tự trách, nhưng cũng có kinh nghiệm, lúc này đây, cô thành công không sai cản lại cánh tay của Cố San San lần nữa vung xuống:
“San San cô đủ rồi, nếu cứ nháo lên như vậy đến lúc anh Hoắc biết nhất định sẽ rất tức giận.”
Lúc này không như ý muốn, ít nhiều làm cho Cố San San cảm thấy khó chịu, giận trừng Sở Vận Nhi một cái:
“Sở Vận Nhi, cô dựa vào cái gì ngăn cản ôi? Anh Hoắc của cô cũng không phải bất cứ lúc nào cũng có thể vô điều kiện đứng ở phía bên cô. Chẳng lẽ cô không biết, so với tôi và cô, địa vị con tiểu tiện nhân này trong lòng của Hoắc Cảnh Sâm như thế nào sao?”
Cô nghiêm nghị chất vấn, không cam lòng nói ra những lời này cho tới nay không chịu thừa nhận chuyện này, cô xác thực phẫn nộ, nguyên nhân chính là ngay từ nhỏ cô ta tới nay khuynh tâm dành cho người đàn ông kia. Còn anh ta chưa bao giờ chịu để cô vào trong mắt lại qua tâm người phụ nữ này, cô thực không chịu nổi.
/258
|