Editor: Kim Tuyến
Về đến nhà Mộ Niệm Thần chẳng muốn làm gì, buông lỏng tinh thần và thân thể nằm trên salon. Trong khi đó anh bạn nhỏ Tây Hàn cầm lấy máy tính giống như là đang xem video, nhưng khi nghe được tiếng mở cửa ngón tay út nhanh chuyển màn hình thành trò chơi trên webpage.
Lúc đó Mộ Niệm Thần cảm giác mình như vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử, mà Hoắc Cảnh Sâm giống như là cơn ác mộng, có một loại dư âm còn văng vẳng bên tai, cơn ác mộng này làm cho người ta cảm giác không thật.
Nằm co quắp trên ghế sa lon, sau một hồi rầm rì cô mới nói chuyện với cậu con trai bảo bối của mình.
“Bảo bối ngoan, mẹ trước ngủ một giấc rồi dẫn con đi ra ngoài ăn cơm tối, ok?”
Cục cưng lườm người đang nằm trên ghế sa lon, đứng dậy lắc cái đầu nhỏ thở dài một cái, sau rót chén nước đi đến:
“Mẹ uống nước.”
Mộ Niệm Thần tiếp nhận chén nước một hơi trực tiếp uống sạch.
“Mẹ, mẹ có phải không chịu nổi công việc, làm sao mẹ mới ngày đầu tiên đi làm lại trở thành bô dạng thê thảm giống như bị người ta hãm hại lừa gạt vậy?”
Anh bạn nhỏ Tây Hàn lần nữa thở dài, bộ dáng giống như một tiểu đại nhân thập phần đáng yêu.
“Tiểu tử thúi, con còn không biết xấu hổ, con đây là tìm công việc gì cho mẹ, con không biết mẹ chính là một con cừu nhỏ thuần khiết, vậy con còn nỡ đem mẹ vào miệng cọp sao?”
“… (⊙o⊙ ) “
Mẹ cậu quả thật có da mặt thật dày mà!
Người phụ nữ đến lúc này mới cảm giác là bị con trai mình bán đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến chút chuyện giật mình một cái, rồi sau đó ngồi dậy:
“Con trai, con có phải đã biết cha con là ai?”
“→_ → mẹ không phải nói lúc con vừa sinh ra, cha bởi vì ghét bỏ trái đất quá khó khăn liền mua vé máy bay trở về Hỏa tinh sao?”
Cục cưng vừa nói chuyện vừa cầm lấy bản tạp chí trên bàn lật xem, không ai đoán biết hiện tại trong đầu cậu đang toan tính nhiều chuyện.
“…” Đó là cô nói sao? Phải không? Cô như thế nào không nhớ rõ?
Trong ấn tượng bộ dạng nhỏ của cô quả thật có một lần hỏi qua cậu nhóc vì sao không có cha, đúng là một vài lần trong đầu liên tưởng đến bộ dáng vô tình của tên đàn ông kia, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở, kỳ quái là bảo bối từ sau đó không còn hỏi qua chuyện cha mình, lâu dần chuyện này đã trở thành một chủ đề cấm kỵ.
Một hồi lặng im sau Mộ Niệm Thần dự định mang theo bảo bối nhà mình đi ra ngoài ăn cơm tối, chẳng qua là khi cô nhìn thấy trên tay bảo bối đang lật xem tạp chí thật quá kì lạ.
Bảo bối nhà cô trước giờ thích nghiên cứu đủ thứ chuyện bát quái, thế nhưng cầm lấy bản tạp chí giải trí cũng có thể hứng thú đến như vậy sao? Được rồi, cô thừa nhận những chuyện bát quái thích hợp hơn giúp thân và tâm khỏe mạnh…
Mấu chốt là vì bảo bối nhà cô nhìn trang đầu tạp chí vừa lúc là hình ảnh Hoắc Cảnh Sâm? Tên đàn ông đáng ghét này chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt lại xuất hiện ngay trang đầu là hình anh ta, bảo bối nhà cô thông minh như vậy, không biết trong đầu cậu có phát hiện điều gì đó khác thường hay không?
Về đến nhà Mộ Niệm Thần chẳng muốn làm gì, buông lỏng tinh thần và thân thể nằm trên salon. Trong khi đó anh bạn nhỏ Tây Hàn cầm lấy máy tính giống như là đang xem video, nhưng khi nghe được tiếng mở cửa ngón tay út nhanh chuyển màn hình thành trò chơi trên webpage.
Lúc đó Mộ Niệm Thần cảm giác mình như vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử, mà Hoắc Cảnh Sâm giống như là cơn ác mộng, có một loại dư âm còn văng vẳng bên tai, cơn ác mộng này làm cho người ta cảm giác không thật.
Nằm co quắp trên ghế sa lon, sau một hồi rầm rì cô mới nói chuyện với cậu con trai bảo bối của mình.
“Bảo bối ngoan, mẹ trước ngủ một giấc rồi dẫn con đi ra ngoài ăn cơm tối, ok?”
Cục cưng lườm người đang nằm trên ghế sa lon, đứng dậy lắc cái đầu nhỏ thở dài một cái, sau rót chén nước đi đến:
“Mẹ uống nước.”
Mộ Niệm Thần tiếp nhận chén nước một hơi trực tiếp uống sạch.
“Mẹ, mẹ có phải không chịu nổi công việc, làm sao mẹ mới ngày đầu tiên đi làm lại trở thành bô dạng thê thảm giống như bị người ta hãm hại lừa gạt vậy?”
Anh bạn nhỏ Tây Hàn lần nữa thở dài, bộ dáng giống như một tiểu đại nhân thập phần đáng yêu.
“Tiểu tử thúi, con còn không biết xấu hổ, con đây là tìm công việc gì cho mẹ, con không biết mẹ chính là một con cừu nhỏ thuần khiết, vậy con còn nỡ đem mẹ vào miệng cọp sao?”
“… (⊙o⊙ ) “
Mẹ cậu quả thật có da mặt thật dày mà!
Người phụ nữ đến lúc này mới cảm giác là bị con trai mình bán đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến chút chuyện giật mình một cái, rồi sau đó ngồi dậy:
“Con trai, con có phải đã biết cha con là ai?”
“→_ → mẹ không phải nói lúc con vừa sinh ra, cha bởi vì ghét bỏ trái đất quá khó khăn liền mua vé máy bay trở về Hỏa tinh sao?”
Cục cưng vừa nói chuyện vừa cầm lấy bản tạp chí trên bàn lật xem, không ai đoán biết hiện tại trong đầu cậu đang toan tính nhiều chuyện.
“…” Đó là cô nói sao? Phải không? Cô như thế nào không nhớ rõ?
Trong ấn tượng bộ dạng nhỏ của cô quả thật có một lần hỏi qua cậu nhóc vì sao không có cha, đúng là một vài lần trong đầu liên tưởng đến bộ dáng vô tình của tên đàn ông kia, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở, kỳ quái là bảo bối từ sau đó không còn hỏi qua chuyện cha mình, lâu dần chuyện này đã trở thành một chủ đề cấm kỵ.
Một hồi lặng im sau Mộ Niệm Thần dự định mang theo bảo bối nhà mình đi ra ngoài ăn cơm tối, chẳng qua là khi cô nhìn thấy trên tay bảo bối đang lật xem tạp chí thật quá kì lạ.
Bảo bối nhà cô trước giờ thích nghiên cứu đủ thứ chuyện bát quái, thế nhưng cầm lấy bản tạp chí giải trí cũng có thể hứng thú đến như vậy sao? Được rồi, cô thừa nhận những chuyện bát quái thích hợp hơn giúp thân và tâm khỏe mạnh…
Mấu chốt là vì bảo bối nhà cô nhìn trang đầu tạp chí vừa lúc là hình ảnh Hoắc Cảnh Sâm? Tên đàn ông đáng ghét này chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt lại xuất hiện ngay trang đầu là hình anh ta, bảo bối nhà cô thông minh như vậy, không biết trong đầu cậu có phát hiện điều gì đó khác thường hay không?
/258
|