Edit: Kim Tuyến
Không gian to như vậy trong nháy mắt chỉ còn lại hai người , Mộ Niệm Thần đứng nguyên tại chỗ có chút bất an, dù sao nhớ lại lần đầu tiên tới chỗ này lúc có hoàn toàn đều là những ký ức không tốt đẹp, cô rất sợ hãi cơn ác mộng sẽ lại tái diễn.
Làm cô hít thở không thông lặng im, trên tay cô cầm phương án quảng cáo, lòng bàn tay càng là đã ra một tầng mồ hôi, chỉ là tên đàn ông chết tiệt này, đem cô gọi đến nhưng nửa ngày cũng không nói một câu, nếu đã bận rộn như vậy thì tại sao còn muốn gặp cô? Để cho cô xem anh ta làm việc sao?
” Giám đốc Hoắc…”
Cô muốn nói, có việc nói mau, cô còn phải về đón con nhỏ.
Chỉ là chúa ơi, tha cho cô, lần này yêu khí quá lớn, bây giờ cô không thể lỗ mãng làm liều được.
“Mộ tiểu thư, tôi đã xem qua đề án, đó là thứ coi được nhất trên bàn mấy ngày qua, Hoắc Thị chính thức mời cô làm việc, cho cô chuẩn bị trong thời gian ba ngày.”
Anh ta rốt cục mở miệng, ngón tay ở trên bàn phím sau một hồi quơ múa ngừng lại, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn người phụ nữ nhìn không được tự nhiên, cảm giác giống như đang bất an điều gì đứng ở chỗ không xa, hai tròng mắt híp lại, :
“Mộ tiểu thư, cô hình như rất sợ tôi?”
Mộ Niệm Thần cố gắng nở nụ cười tươi trên khuôn mặt, lần trở về này, cô tin rằng anh ta đã hoàn toàn không nhớ rõ cô, nụ cười trên mặt càng xinh đẹp đứng lên:
“Nào có, giám đốc Hoắc ngài như vậy… Hoàn mỹ, tôi sùng bái còn không kịp.”
Được rồi, cô nói lời trái lương tâm, tên đàn ông đáng ghét kia. Cố gắng ngồi xuống trấn an tinh thần, hơn nữa còn nhìn không ra đến tột cùng đang suy nghĩ gì, cô cảm giác rõ ràng cô giống chú cừu nhỏ gặp gỡ sói lang.
“Sùng bái?”
Anh ta nghiền ngẫm kỹ hai từ này, đột nhiên đứng lên, bước chân tới đứng cách Mộ Niệm Thần một khoảng cách xa :
“Phụ nữ sùng bái tôi rất nhiều, cô hình như cũng không tệ.”
Nụ cười trên mặt Mộ Niệm Thần cứng ngắc, trực giác nói cho cô biết, tên đàn ông chết tiệt này là ác ma, anh ta căn bản nhớ những gì.
“Giám đốc Hoắc nói đùa, tôi là nhân vật nhỏ không ai biết làm sao có thể cùng ngài so sánh.”
Thua cái gì cũng không thể thua khí chất. Mặc dù bị làm cho cực khổ chết cũng nhất định phải cười, Mộ Niệm Thần mỉm cười nhìn người đàn ông trước mắt mười phần khí phách, ánh mắt chỉ đơn giản thay đổi liền bị anh ta hoàn toàn bắt được.
“Mộ tiểu thư, chúng ta giống như đã gặp nhau?”
Không gian to như vậy trong nháy mắt chỉ còn lại hai người , Mộ Niệm Thần đứng nguyên tại chỗ có chút bất an, dù sao nhớ lại lần đầu tiên tới chỗ này lúc có hoàn toàn đều là những ký ức không tốt đẹp, cô rất sợ hãi cơn ác mộng sẽ lại tái diễn.
Làm cô hít thở không thông lặng im, trên tay cô cầm phương án quảng cáo, lòng bàn tay càng là đã ra một tầng mồ hôi, chỉ là tên đàn ông chết tiệt này, đem cô gọi đến nhưng nửa ngày cũng không nói một câu, nếu đã bận rộn như vậy thì tại sao còn muốn gặp cô? Để cho cô xem anh ta làm việc sao?
” Giám đốc Hoắc…”
Cô muốn nói, có việc nói mau, cô còn phải về đón con nhỏ.
Chỉ là chúa ơi, tha cho cô, lần này yêu khí quá lớn, bây giờ cô không thể lỗ mãng làm liều được.
“Mộ tiểu thư, tôi đã xem qua đề án, đó là thứ coi được nhất trên bàn mấy ngày qua, Hoắc Thị chính thức mời cô làm việc, cho cô chuẩn bị trong thời gian ba ngày.”
Anh ta rốt cục mở miệng, ngón tay ở trên bàn phím sau một hồi quơ múa ngừng lại, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn người phụ nữ nhìn không được tự nhiên, cảm giác giống như đang bất an điều gì đứng ở chỗ không xa, hai tròng mắt híp lại, :
“Mộ tiểu thư, cô hình như rất sợ tôi?”
Mộ Niệm Thần cố gắng nở nụ cười tươi trên khuôn mặt, lần trở về này, cô tin rằng anh ta đã hoàn toàn không nhớ rõ cô, nụ cười trên mặt càng xinh đẹp đứng lên:
“Nào có, giám đốc Hoắc ngài như vậy… Hoàn mỹ, tôi sùng bái còn không kịp.”
Được rồi, cô nói lời trái lương tâm, tên đàn ông đáng ghét kia. Cố gắng ngồi xuống trấn an tinh thần, hơn nữa còn nhìn không ra đến tột cùng đang suy nghĩ gì, cô cảm giác rõ ràng cô giống chú cừu nhỏ gặp gỡ sói lang.
“Sùng bái?”
Anh ta nghiền ngẫm kỹ hai từ này, đột nhiên đứng lên, bước chân tới đứng cách Mộ Niệm Thần một khoảng cách xa :
“Phụ nữ sùng bái tôi rất nhiều, cô hình như cũng không tệ.”
Nụ cười trên mặt Mộ Niệm Thần cứng ngắc, trực giác nói cho cô biết, tên đàn ông chết tiệt này là ác ma, anh ta căn bản nhớ những gì.
“Giám đốc Hoắc nói đùa, tôi là nhân vật nhỏ không ai biết làm sao có thể cùng ngài so sánh.”
Thua cái gì cũng không thể thua khí chất. Mặc dù bị làm cho cực khổ chết cũng nhất định phải cười, Mộ Niệm Thần mỉm cười nhìn người đàn ông trước mắt mười phần khí phách, ánh mắt chỉ đơn giản thay đổi liền bị anh ta hoàn toàn bắt được.
“Mộ tiểu thư, chúng ta giống như đã gặp nhau?”
/258
|